“Các vị tỷ tỷ, ta nói không sai chứ! Ta đã nói tiểu tặc này nhất định là sắc tâm không chết!” Diệp Thư Đồng đắc ý cười, Cuồng Nguyệt không dám xoay người, trong lòng đổ mồ hồi. Dụ Tranh kia sẽ không thực sự muốn...
Diêm Lăng ôm nữ nhi nhàn nhạt nói: “Dụ Tranh, giao cho ngươi. Bích Vân, Tư Nhiên, Tâm Doanh, Tử Uyển, Thư Đồng, buổi tối không được để cho nàng trở về phòng!”
Năm nữ nhân bị điểm tên lực bất tòng tâm mà nhìn bộ dáng giả bộ đáng thương của Cuồng Nguyệt. Ân Dụ Tranh lạnh lùng nói một câu: “Tự giao ra hay để ta lục soát?”
Cuồng Nguyệt cúi đầu xoay người, ngoan ngoãn lấy bảo bối Danh Hoa Lục từ trong ngực ra sung công, Dụ Tranh vừa tiếp nhận, những nữ nhân còn lại đều ào tới bắt đầu lật xem, nhìn danh tiếng của từng mỹ nhân trên đó, đếm tới đếm lui có hơn mấy trăm người, chúng nữ tức giận đến đồng loạt trừng Cuồng Nguyệt.
Dụ Tranh nhìn xong vận công khiến Danh Hoa Lục trong nháy mắt hóa thành bột phấn, Cuồng Nguyệt nhìn thấy rất đau lòng, lưu luyến nhìn bột phấn cuốn vào không trung.
Tâm Doanh dịu dàng ngoan ngoãn nhất nhìn thấy Cuồng Nguyệt như vậy, trong lòng cũng không khỏi tức giận giận, các nàng nhiều tỷ muội như vậy làm bạn với Cuồng Nguyệt nàng, nàng còn chưa thõa mãn, nên chỉnh nàng một chút.
“Phu quân, phụ thân nói ông ấy dự định về hưu nghỉ ngơi, cho nên toàn bộ sinh ý của Lục gia đều giao cho ngươi xử lý!” Tâm Doanh lẳng lặng nói, vẻ mặt mất hứng.
Cuồng Nguyệt nghe vậy ngẩng đầu, hu hu, ta không thích việc buôn bán!
“Nga được rồi, phu quân, phụ thân nói làm rễ của Bạch Vân sơn trang, ngươi cũng nên vì Bạch Vân sơn trang cống hiến, sinh ý vùng Giang Nam liền do ngươi phụ trách!” An Bích Vân tự tại uống trà, nhìn có chút hả hê.
“Cái gì?!” Cuồng Nguyệt thét lớn, “Vậy ta còn không phiền chết sao?”
“Phu quân, để chiếu cố Mân Nhi, chuyện của Thiên Hạ Bảo cũng giao cho ngươi!” Diêm Lăng đúng lúc tăng thêm việc, khiến Cuồng Nguyệt như bị sét đánh, bộ dáng không thể tin nhìn Diêm Lăng lạnh nhạt.
“Phu quân, hiện tại ta có mang, không thể xử lý tốt việc trong Giáo, nên giao cho ngươi làm!” Dụ Tranh lạnh lùng nói.
Cuồng Nguyệt muốn khóc, thiên a, ta hối hận! Có thể đừng có nhiều lão bà như vậy hay không a?
“Phu quân... phụ thân và mẫu thân quyết định ngao du thiên hạ, cho nên Thiên Y Môn...” Tử Uyển ôn nhu nói, sau khi có mang, trọng tâm của nàng cũng chuyển vào trên người bảo bảo, cho nên...
“Tử Uyển, ngươi cũng sẽ muốn ta...” Cuồng Nguyệt không muốn tin tưởng Tử Uyển cũng đối xử nàng như vậy!
“Ách... Phu quân, làm phiền ngươi!” Tử Uyển bất đắc dĩ nói, hiện tại nàng chỉ muốn bảo bảo được sinh ra!
“Tiểu tặc, xem ra ngươi rất bận rộn! Ha ha!” Diệp Thư Đồng khiêu khích nhìn Cuồng Nguyệt, bộ dạng đắc ý không chịu được. Tuy nói đã trở thành phu thê, thế nhưng nàng vẫn rất thích khi dễ Cuồng Nguyệt.
Tư Nhiên nhìn bộ dáng bị khi dễ của Cuồng Nguyệt, lắc đầu, hết thảy đều do nàng tự tìm, nếu như không phải nàng sắc tâm không thay đổi, bọn tỷ muội cũng sẽ không trêu cợt nàng như vậy!
“Phu quân, làm một nhất gia chi chủ*, ngươi phải làm tốt trách nhiệm nha!” Tư Nhiên lạnh nhạt nói.