Thẩm Mộng Cầm nhìn quan viên trên đất từng người từng người mày mò trên đất, ngẩng đầu liếc mắt Hãn Nguyệt Nhiên, người này rốt cuộc là ai, tại sao cảm giác những quan viên này đều rất sợ hắn, chẳng lẽ là vương gia nào đó? Cảm thấy hình như không có nghe nói có vương gia nào vào kinh.
Hãn Nguyệt Nhiên đứng chấp tay nhình quan viên 'tìm tiền lẻ' trên đất: "Các vị đã tìm thấy ngân lượng?" . Ngôn Tình Ngược
"Tìm thấy rồi, tìm thấy rồi." Chúng quan viên len lén lau mồ hôi đi. Bách tính thứ nhất lại chọc chọc bách tính thứ hai: "Hóa ra là tìm tiền lẻ a, ta suýt nữa lại theo quỳ xuống, thật không biết những quan này bị gì, lại mắt già hoa mắt cả tiền cũng tìm không thấy."
Bách tính thứ nhất vỗ vỗ quần: "Ác, ta cũng không cần thận làm rơi tiền rồi, cũng theo tìm tiền thôi."
Bách tính thứ hai: "......"
Hãn Nguyệt Nhiên len lén cầm lấy tay Thẩm Mộng Cầm. Thẩm Mộng Cầm lẳng lặng phỉ nhổ một câu người này sao lại vô lại tới vậy, xoay đầu qua quăng một cái trừng mắt cho Hãn Nguyệt Nhiên. Hãn Nguyệt Nhiên thấy Thẩm Mộng Cầm chẳng những không tránh thoát còn cho mình cái liếc mắt đưa tình (tự nhận rồi, trực tiếp loại bỏ cái trừng mắt mỹ lệ), cảm thấy tức phụ nhà mình đã mỹ, cái gì cũng tốt cả. Càng thơm* càng hài lòng, bất giác khóe miệng mỹ lệ có độ cong. Thừa tướng đứng trước đứng đầu cảm thấy mình mắt già hoa mắt, bệ hạ cư nhiên cười lên, sợ đến chân nhiễu thiếu chút nữa quỳ xuống.
[Cầm càng tốt thì như càng có điều thơm, mà càng tốt thì càng được thích]
"Thừa tướng! Ông tới đây là để mua màn thầu?" Nhìn thấy tư thế sau của thừa tướng, Hãn Nguyệt Nhiên mặt nghiêm nghị hỏi.
"Phải phải phải, lão thần cùng các vị đại thần tới là để mua màn thầu, lão thần muốn một cái màn thầu." Thừa tướng một bên lâu mồ hôi một bên đáp lại, đại thần ở phía sau lẳng lặng thở ra, may mà không đứng đầu, thay thừa tướng mặc niệm ba khắc, trong lòng thét lên 'Thừa tướng cố lên, trong tâm bọn ta đều ủng hộ ông cả.'
"Ân? Một cái? Xác định là một chứ không phải mười cái?" Hãn Nguyệt Nhiên một tay cầm tay Thẩm Mộng Cầm, một tay giúp Thẩm Mộng Cầm nâng lên tóc rối rơi xuống. Thẩm Mộng Cầm thấy tóc rối của mình được người trước mắt nâng lên, đột nhiên ấm áp trong lòng, không có tỉ mỉ nghe câu hỏi của Hãn Nguyệt Nhiên.
"Vâng lão thần nói sai rồi, mười cái mười cái. Trầm cô nương, cho mười cái màn thầu, không biết bao tiền?"
Đột nhiên bị thừa tướng thét lên, Thẩm Mộng Cầm phục hồi tinh thần, một trận chột dạ sao mình lại cảm thấy Vương Nhiên thật tốt. Lập tức chuẩn bị bỏ tay Hãn Nguyệt Nhiên ra, kết quả chẳng những không bỏ ra được trái lại bị nắm càng chặt.
Nhìn Thẩm Mộng Cầm lại muốn thoát khỏi mình cũng vì thừa tướng kia phá hư. Còn không đợi Thẩm Mộng Cầm đáp lời, Hãn Nguyệt Nhiên nói ra: "Một cái màn thầu một lượng bạc, mười cái mười lượng. Màn thầu ở trước mặt ông, tự cầm bỏ tiền vào là được thôi."
"Đừng nghe hắn nói điêu, đại nhân một cái một văn tiền, mười cái đại nhân đưa mười văn là được." Thẩm Mộng Cầm bỏ mặt tay Hãn Nguyệt Nhiên, cảm thấy hắn càn quấy, sao có thể một cái một lượng, sau đó chuẩn bị lấy màn thầu cho thừa tướng. Thấy Thẩm Mộng Cầm chuẩn bị tự thân lấy, hoàng thượng ở bên còn luôn trừng mình: "Cô nương không cần ra tay, ta tự mình lấy là được. Đây là mười lượng bạc, cô nương thu đi, chúc cô nương sinh ý hưng long." Thừa tướng tùy tiện cầm mấy cái màn thầu, vừa bỏ tiền lên trác cái, rút ra tháo chạy. Thừa tướng nghĩ thầm trước mặt hoàng thượng áp lực quá lớn, vẫn nên mau chóng chạy thoát rồi nói.
Đại thần đứng sau nhìn bộ dạng thừa tướng chạy trốn, trên người không đâu căng thẳng. Tất cả mọi người học thừa tướng thả mười lượng bạc xuống rụt đầu bỏ chạy, trước khi đi mọi người có lời khiến Thẩm Mộng Cầm ngơ ngẩn trong gió......
"Cô nương cùng công tử bên cạnh thật là thiên địa dựng một đôi."
"Cô nương thực là mỹ mạo như hoa."
"Cô nương vừa nhìn chính là người long phượng."
"Cô nương......" Chúng quan viên vỗ mã thí (mông ngựa) xong liền chạy.