Sáng hôm nay thời điểm Mộc mẫu đến nhà Mộc Đinh Hương ăn trộm tiền, lúc đó nàng đã đi khỏi nhà từ lâu. Hiện tại đã bước vào khoảng thời gian cuối mùa xuân đầu mùa hạ, trong thôn người ta đã gieo hạt giống xong xuôi hết rồi, nếu giờ nàng mới bắt đầu gieo thì cũng không tính là quá trễ. Lỡ mất mấy ngày thì cùng lắm nàng thu hoạch sau người khác là được. Vì thế nàng cương quyết kéo theo Sở Ngu cùng mình đi lên huyện mua hạt giống.
Sở Ngu từ xưa đến giờ chỉ biết giết heo, nào có biết hạt giống là cái quỷ gì. Đinh Hương sai nàng đi mua cũng không được, chính vì thế mới quyết định mang nàng cùng nhau ra khỏi cửa. Trúc Nhi vừa thấy mẫu thân thơm ngon của nó muốn ra ngoài, cũng lén đi lút trốn vào sọt tre của các nàng theo hai người lên huyện.
Thẳng đến khi gần đến chợ huyện hai người mới phát hiện tiểu măng tinh đi theo các nàng, vội đem quần áo trùm lên cái giỏ tre, đem nó giấu đi.
Lúc đó trời vừa tờ mờ sáng, Mộc Đinh Hương không có chỗ để đi đành phải đi theo Sở Ngu đến hộ nhà trong huyện thành giết heo. Bởi vì Trúc Nhi không thể tới gần hiện trường đồ sát, Mộc Đinh Hương phải ôm nó đứng ngoài cửa đợi hơn một canh giờ.
Sở Ngu cùng Khi Mãn cộng sự đã nhiều năm, giữa họ có sự ăn ý rất lớn. Hai ba trăm cân thịt heo, chỉ cần đem theo đầy đủ dụng cụ là hai người có thể phối hợp vô cùng hoàn mĩ. Trong chốc lát là hoàn thành xong công việc.
Sát xong heo Sở Ngu chất thịt lên xe ngựa để Khi Mãn kéo về huyện bày bán, còn nàng cưỡi ngựa mang theo Mộc Đinh Hương cùng Trúc Nhi đi theo phía sau hộ tống. Dọc theo đường đi Trúc Nhi vẫn luôn tỏ vẻ ghét bỏ mùi máu tươi trên người của nàng, chọc cho nàng giận tím người, liên tiếp đánh mấy phát vào mông của nó.
Giữa trưa ba người mới chịu trở về nhà, vừa đến phụ cận cây cầu đá đã thấy bụi cây tử đằng lộn xộn gục xuống ở giao lộ, thân cây thảm thương còn bị ai đó chặt đứt mấy cành.
Trúc Nhi mở miệng la hét làm Sở Ngu dừng lại, nó tay nhỏ chân nhỏ từ trên ngựa nhảy xuống, nước mắt lưng tròng vừa chạy vừa khóc, trong miệng vẫn luôn kêu tên của người bạn tâm giao không ngừng.
- Tử đằng ca ca...... Tử đằng ca ca...... Ứ hu hu...
Hai người lúc này mới phát hiện buổi sáng đã có người đi đến phụ cận Sở gia, lập tức cảnh giác lên.
Trúc Nhi vươn cánh tay trắng nõn nhỏ bé của nó chạm vào bụi tử đằng, nhắm mắt lại lẩm bẩm đọc thứ ngôn ngữ cổ xưa nào đó. Một luồn tinh lực từ người tiểu yêu chảy vào bụi tử đằng, chỉ trong chốc lác bụi cây nguyên bản xơ xác gục xuống đã bắt đầu hồi phục. Lá cây nháy mắt trở nên tràn đầy sức sống hơn, xanh mượt phất phơ trong gió. Vỏ cây bị tổn thương cũng trở nên hoàn chỉnh. Chỉ là những dây leo bị chặt đứt không có biện pháp gắn lại như cũ.
Tiểu măng tinh thu hồi tay, cơ thể suy yếu ngã vào lòng ngực của Mộc Đinh Hương.
Sở Ngu vội giải thích.
- Không cần lo sợ, chỉ là tinh lực tiêu hao quá độ nên ngất xỉu mà thôi, chờ một chút nó sẽ tỉnh lại. Không biết là ai sáng sớm đã tìm đến nơi này?
Trúc Nhi hôn mê bất tỉnh, Sở Ngu lại không thể cùng tử đằng giao lưu nói chuyện, chỉ có thể ôm nó vào lòng, tay còn lại lôi kéo con ngựa chuẩn bị trở về thạch động. Thời điểm nàng cất bước rời đi lại bị một sợi dây leo cuốn lấy cánh tay. Cúi đầu vừa thấy đầu ngọn dây có treo một túi tiền vô cùng quen thuộc.
Hai người đưa mặt nhìn nhau, túi tiền này ban sáng còn đặt ở trên đầu giường, từ khi nào nó mọc chân chạy đến nơi đây?
Buổi sáng lúc Đinh Hương nói muốn đi mua hạt giống, Sở Ngu cảm thấy phải cho nàng một ít tiền để dành trên người, vạn nhất nàng muốn mua thứ gì cũng có thể mua liền tại chỗ.
Mộc Đinh Hương một mực cự tuyệt nói nàng có tiền, quay đầu vừa vặn nhìn thấy nàng đem số tiền mình cho thả lại chỗ cũ. Hai người đẩy tới đẩy lui, kết quả đem túi tiền ném bừa ở trên giường, nghĩ nát óc cũng không biết vì sao bây giờ nó lại xuất hiện ở chỗ này.
Vợ chồng nhìn nhau liếc mắt một cái, ba chân bốn cẳng hướng sơn động chạy tới.
Tuy rằng trong động chỉ có một ít đồ vật gia dụng đơn giản không có giá trị. Nhưng tưởng tượng có người đi vào xâm phạm chốn riêng tư của hai người, nghĩ thôi cũng khiến trong lòng ai nấy đều không thoải mái.
Cẩn thận kiểm tra sơ qua một lần, trừ bỏ túi tiền, mấy cái khác vẫn y như cũ không mất thứ nào. Quần áo mới mua nhìn ra được từng bị xáo trộn, trên mặt đất có cái ghế dựa ngã lăn lóc một bên. Xem ra người nọ lúc rời đi vô cùng hốt hoảng, không để ý nên vấp phải cái ghế ngã trên mặt đất.
Rốt cuộc là ai không sợ chết đi tới nơi này, còn thuận tay lấy đi túi tiền của nàng?
Sở Ngu không rõ, gần nhất trở về Phù Dung thôn là hai tháng, bạn hữu chẳng có ai bước đến nơi này hàn huyên tâm sự. Ngày thường dân làng trong thôn cũng không có người nào đặt chân đến đây. Mà Mộc Đinh Hương mới dọn đến đây ở hai ngày, liền xảy ra chuyện như vậy.
Cả hai đáy lòng đều có một ít suy đoán, nhưng cũng chưa dám đem suy nghĩ của mình nói thẳng ra.
Đến tận buổi chiều Trúc Nhi mới tỉnh lại, nước mắt lưng tròng kể lại sự việc nó nghe được.
- Mẫu thân, buổi sáng có lão bà hung hãn đến nhà chúng ta cầm đi túi tiền của người. Tử đằng ca ca nhận ra túi tiền đó không phải của bà ta, liền ra sức ngăn cản không cho đi. Ca ca chỉ vì hành hiệp trượng nghĩa mà bị người ta hủy đi cành lá, chặt đứt tay chân của mình.
Tuy rằng trong lòng đã sớm có suy đoán, nhưng nghe Trúc Nhi đem sự thật phô bài ra ánh sáng, hai người cảm thấy thật sự rất tức giận.
Mộc mẫu đúng là âm hồn bất tán, Đinh Hương tưởng tượng đến hành động của bà ta hôm nay, cảm thấy chính mình đã liên lụy cuộc sống an nhàn của Sở Ngu. Nàng biết mình không còn mặt mũi nào nhìn người khác, buồn bã buông xuống mặt mày hướng về phía nàng xin lỗi.
- Thực xin lỗi, nương của ta xưa nay chính là người như vậy. Nếu ngươi không cùng ta nhấc lên quan hệ, nàng cũng sẽ không đến nơi đây xáo trộn không gian của ngươi.
Sở Ngu yêu chiều nhẹ nhàng đưa tay gõ lên đầu nàng một cái.
- Không nên đụng phải chuyện gì cũng đi xin lỗi. Bà ta là bà ta, còn ngươi là ngươi. Dựa vào đâu bọn họ phạm sai lầm đều là ngươi tới xin lỗi. Ngươi yên tâm, ta sẽ làm nàng ăn không hết gói đem đi.
Mộc Đinh Hương nghe nàng ôn hoà an ủi mình, trong lòng mới thoáng dễ chịu một chút.
Hiện giờ túi tiền sao bao trắc trở vẫn còn ở đây chưa bị lấy mất. Chỉ tiếc cho bụi cây tử đằng ngoài cầu đá, Mộc Đinh Hương quyết định bắt đầu từ ngày mai phải hảo hảo bón phân làm cỏ cho nó. Cảm tạ nó hỗ trợ các nàng xua đuổi người xấu.
Nhưng mà nàng cũng không thể chờ đến lúc Sở Ngu nghĩ ra biện pháp trừng phạt mẫu thân ác độc kia, đành nuốt cơn giận dữ, cắn chặt hàm răng vào nhau âm thầm oán trách.
Đinh Hương hiện giờ không còn ở Mộc gia, cũng không cần bị ép xuống ruộng làm việc. Nghĩ trước nghĩ sau, nàng muốn đem hai lượng bạc dành dụm bấy lâu nay đào lên để khi có chuyện gì gấp có thể đem ra sử dụng ngay.
Sở Ngu liền bồi nàng cùng đi đến gốc đa đầu làng, ai ngờ khi đào ra nàng phát hiện cái bình đựng tiền bên trong trống trơn. Mồ hôi công sức nàng tích cóp từ năm này sang năm nọ đã không cánh mà bay.
Nàng nhịn không được trực tiếp quỳ trên mặt đất, lệ rơi đầy mặt khóc thảm thiết, nước mắt không kềm chế được tuôn trào như suối.
Số tiền này là do nàng ăn mặc cần kiệm, lợi dụng một chút thời gian nhàn rỗi tranh thủ ra ngoài kiếm thêm. Suốt sáu năm qua nàng giúp người ta cắt không biết bao nhiêu cân cỏ heo, cư nhiên hôm nay gia tài chưa kịp chào tạm biệt liền như vậy mà biến mất.
Rõ ràng mấy ngày trước chính mình còn lấy ra đếm qua một lần, Đinh Hương tức khắc cảm thấy cuộc sống không còn gì luyến tiếc. Nếu lúc trước không có Sở Ngu, nàng còn tính toán muốn dựa vào hai lượng bạc này đào tẩu, nhưng hôm nay tiền đã không còn, bảo nàng làm sao không thương tâm cho được.
Sở Ngu nhìn tiểu cô nương khóc đến muốn ngất đi, vội đem Trúc Nhi kêu ra, sai nó đi hỏi mấy tiểu hoa cỏ tỷ muội phụ cận một phen, nàng muốn xem thử rốt cuộc là ai cầm đi hai lượng bạc của vợ mình.
Vừa hỏi mấy bụi cỏ dại dưới gốc đa lại làm hỏa khí người khác bay lên. Chẳng qua là buổi sáng kia Mộc lão bà đi theo Mộc Quyết Minh ra ngoài ruộng. Không hiểu sao bà ta nhớ tới Mộc Đinh Hương trước đây thần thần bí bí nằm dưới gốc đa này. Linh cảm nha đầu này chắc chắn ở dưới gốc cây giấu tiền, vì thế dùng cuốc đào khắp nơi tìm kiếm. Cư nhiên chỉ một lát sau đã bị bà ta khám phá ra địa phương giấu đồ, Mộc mẫu đem hai lượng bạc bắt được trong tay, tức khắc mặt mày hớn hở vui tươi chạy thẳng về nhà, chuyện làm đất cũng mặc kệ.
Mộc Đinh Hương vừa nghe nói là Mộc mẫu cầm tiền của nàng, đứng dậy muốn đến Mộc gia lấy tiền trở về lại bị Sở Ngu đưa tay kéo lại.
- Ngươi cứ như vậy mà đi? Bà ta đời nào thừa nhận lấy tiền của ngươi. Đi cũng phải là ta đi cùng ngươi, đỡ bị bọn họ ức hiếp.
- Vậy ngươi bảo ta cứ mặc kệ để bà ấy đem tiền của ta ăn xài phả phê hay sao? Những đồng bạc vụn đó là tiền ta tích cóp suốt sáu năm nay, cục tức này ta nuốt không trôi!
Nói tới đây, Mộc Đinh Hương hốc mắt lại bắt đầu đỏ lên, vừa mới dừng khóc không bao lâu đã rục rịch chuẩn bị khóc nữa.
Chọc đến Trúc Nhi cũng đau lòng không thôi, hỗ trợ nàng lau đi nước mắt lăn dài trên má.
Tuy rằng chỉ cùng Mộc Đinh Hương ở chung không đến mười ngày, Sở Ngu đã nhìn ra được tính cách của nàng là tiểu cô nương hiếu thắng. Thân thể dù mệt mỏi cũng cắn răng bỏ qua, tiếp tục làm việc, nàng bị thương chảy máu cũng rất ít khóc.
Nhìn nàng khóc bất quá chưa đến hai lần, một lần là ngày đó lúc trời chạng vạng mình ở bờ sông giặt quần áo, nàng vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc đi tới. Sau lại bởi vì chính mình hỏi một quan tâm đến vết thương trên tay tiểu cô nương, lúc đó nước mắt của nàng như suối phun khóc không thành tiếng. Lần thứ hai chính là hiện tại, cực cực khổ khổ tích cóp sáu năm lại bị chính mẫu thân ruột thịt lén lút cầm đi.
Trên đời chuyện khổ sở nhất không thể nghi ngờ chính là hy vọng tan biến. Từ lúc Mộc Đinh Hương biết mình bị mẫu thân bán cho Trương Quan Phu, nàng đối với Mộc gia đã hoàn toàn hết hy vọng. Nàng vốn tưởng rằng với số bạc này có thể cùng Sở Ngu trang trải sinh hoạt một khoảng thời gian ngắn, suy nghĩ này giúp nàng có chút điểm tự tin. Vậy mà hiện giờ chỗ dựa cuối cùng đều bị cầm đi, làm nàng cảm thấy vừa tủi nhục lại vừa thương tâm.
- Chỉ là hai lượng bạc nhỏ, ta không kém chút tiền ấy. Ngày mai ta đi tiền trang đem tiền mấy năm nay ta tích cóp lấy ra cho ngươi hết có được không?
Mộc Đinh Hương đột nhiên lắc lắc đầu mở miệng từ chối.
- Ta không cần tiền của ngươi.... hức..... ta chỉ cần tiền của ta.
Khuôn mặt nhỏ toàn là nước mắt, khoé mắt hồng hồng làm người ta nhịn không được tâm sinh yêu mến.
- Chúng ta là phu thê sống cùng nhau, tiền của ta chính là tiền của ngươi.
Nàng vẫn lắc đầu không chịu.
Sở Ngu không còn cách nào, đành dùng cách ăn nói mềm mại dụ dỗ, trấn an tinh thần của nàng.
- Tiền bị đánh cắp cũng không phải không còn biện pháp lấy về. Lúc này ta ở đây suy nghĩ sách lược, nói không chừng nàng ta đã đem tiền ra ngoài tiêu xài. Chi bằng chúng ta đến nhà bọn họ quậy phá một trận khiến toàn bộ Mộc gia gà bay chó chạy, ép họ ngoan ngoãn đem hai lượng bạc đưa đến cửa.
Đinh Hương vừa nghe Sở Ngu nói tiền của nàng có khả năng bị Mộc mẫu lấy đi, càng khóc nhiều hơn.
Sở Ngu cùng Trúc Nhi liên hợp lại dỗ ngọt mất một lúc lâu mới làm cho nàng nín khóc, Sở Ngu một lòng cân nhắc, một bên đem người ôm lên lưng mã đi trở về nhà.
Tác giả có lời muốn nói:
Các người chớ hoảng sợ, sức mạnh của Ngu giết heo bắt đầu bộc lộ.
Để ta cho các ngươi xem Ngu giết heo biểu diễn nâng tảng đá to.
Các ngươi đừng mắng ta viết ngắn có được không?
Đầu óc ta thật choáng váng T︿T
Vở kịch nhỏ:
Sở Ngu không vui, đưa tiền cho tức phụ nhưng tức phụ lại không lấy.
Mộc Đinh Hương: ta không cần tiền của người, ta chỉ cần tiền của ta.
Sở Ngu: nàng là người của ta, vì sao còn để ý chút tiền vặt này.
 ̄へ ̄
Mộc Đinh Hương: Ta cũng muốn làm một người mạnh mẽ, ta đây không thể cứ mãi làm tiểu bạch kiểm của ngươi, không thể dùng tiền của ngươi hoài.
Sở Ngu: Hai việc này không có quan hệ, nàng muốn làm người mạnh mẽ có thể dùng phương thức khác chứng minh.
Mộc Đinh Hương hai con mắt sáng lấp lánh: Thật vậy chăng? Ta thấy ngươi tay dài chân dài eo lại nhỏ, phong mông vũ lực giá trị tuyệt hảo. Ta bảo ngươi nằm dưới ngươi cũng nguyện ý ở dưới sao?
Sở Ngu: A chuyện này...... Ta kỳ thật không phải muốn nói tới cái ý này...... Ơ kìa nàng thả ta raaaaaa......