Nữ Đồ Tể Cùng Tiểu Kiều Nương

Chương 20



Mộc lão hán cho rằng tự mình đi đến Sở gia ở cuối thôn Phù Dung một chuyến, việc này liền kết thúc êm đẹp tại đây, lão nương nhà mình cũng nên được nha phủ thả ra.

Ai ngờ ngày hôm sau nhận được tin tức từ người của Sở Ngu mang tới, nói khổ chủ bên kia có thể rút lại đơn kiện. Nhưng đổi lại bọn họ yêu cầu Mộc gia thanh toán toàn bộ chi phí tố tụng bao gồm: Từ trạng, gọi câu, công đường phiên sơ thẩm, tiền yêu cầu rút đơn kiện....

Ngoài ra còn phải trả tiền đút lót cho nha dịch: tiền giày vớ, tiền rượu và thức ăn, tiền xe tiền đò, phí đi đường, tiền giấy bút....v...v.... Tất cả điều đã được liệt kê kĩ càng, tổng cộng hai mươi lượng bạc.

Cầm lấy miếng giấy thoả thuận từ trên tay nam nhân đứng trước mặt, Mộc lão hán tay chân mềm nhũn như hoá thành nước, hắn biết việc tố tụng phải chi tiền, nhưng không nghĩ chuyện nhỏ thế này lại tốn nhiều như vậy.

Nhưng hắn cũng không phải kẻ ngốc, hắn cũng biết đây là do đối phương nhân cơ hội đục nước béo cò cố ý nâng giá, đều là do Sở Ngu ở phía sau giật dây bắc cầu. Nghĩ mãi Mộc lão hán quyết tâm mang theo đại nhi tử Mộc Không Thanh đến nhà khổ chủ gặp mặt.

Mộc lão vừa thấy mặt liền khẩn cầu người ta đừng thu tiền của mình.

Khổ chủ chỉ nói một câu duy nhất.

- Nha môn triều ta từ lúc khai mở đến nay, không có tiền thì tiến vào như thế nào?

Mộc lão hán trong lòng thật sự nghẹn ứ, hắn không phải không có tiền. Ông ta đem tam nha đầu bán được vừa vặn hai mươi lượng, trùng khớp với số lượng bọn họ yêu cầu, chỉ là gần đây do tiêu xài hoang phí nên bị hao đi một ít.

Nếu không phải vì tiền đồ của đại nhi tử, ngay cả khuôn mặt của người đâm đơn kiện hắn cũng không thèm nhìn lấy, càng không thể đem tiền đi đến nhà lao chuộc người ra. Nhà mẹ của Mộc mẫu đã suy thoái không còn như lúc trước, hắn từ lâu đã ít lui tới, thê tử ở trong mắt hắn cũng không phải nữ nhân hiếm lạ gì. Chỉ cần hắn vung tay chi ra hai mươi lượng, dư sức cưới được cô nương trẻ tuổi xinh đẹp!

Nhưng nếu lần này không bỏ ra số tiền này, con hắn sẽ mang tiếng tú tài có mẫu thân phạm tội trộm cắp, căn bản vô pháp tiếp tục thi đậu công danh.

Mộc lão gia chủ nháy mắt nghĩ ra biện pháp khác, ông ta muốn cùng Mộc mẫu hoà li. Chẳng ngờ khổ chủ tựa hồ nhìn ra tâm tư của hắn, có chút khinh miệt mở miệng.

- Hòa li cũng là một ý tưởng không tồi, sau khi viết hưu thư ngươi cùng phụ nhân kia không còn chút quan hệ. Chẳng lẽ ngươi muốn cho tú tài nhà ngươi mang trên lưng cái danh có phụ thân từ bỏ mẫu thân.

Tiến không được mà lùi cũng không xong, Mộc lão hán tức đến lỗ mũi bốc khói. Mộc Không Thanh nhìn thấy sự tình cư nhiên nháo đến nước này, lúc trước cha hắn bán muội muội là vì muốn dùng hai mươi lượng bạc trải đường tương lai cho mình. Lần này chỉ vì chút chuyện nhỏ này mà đem số bạc đó nhả ra ngoài. Hắn tức khắc nổi trận lôi đình, lễ nghi chi lễ bỏ qua một bên, nghiến răng chất vấn khổ chủ vì sao cùng Sở Ngu thông đồng làm bậy.

Khổ chủ thấy bọn họ thái độ như vậy, không nói lời nào đứng dậy bỏ đi. Mộc lão hán thấy tình thế không ổn vội vàng tiến lên đem hắn lưu lại, hèn mọn kể lể.

- Không phải ta không muốn bỏ tiền ra giải quyết chuyện này, nhưng thật sự là gia cảnh nhà ta bần hàn, trong nhà chỉ có vài mẫu đất cằn cỗi. Ta từng tuổi này còn ra ngoài làm việc kiếm tiền trang trải cho con trai cả niệm thư. Mong rằng tiên sinh có thể mở lòng thương hại mà miễn phí tố tụng cho ta.

Khổ chủ bắt đầu sinh khí.

- Các người đi đến bước đường này đều là hậu quả các ngươi tự chuốc lấy. Ta bị người khác trộm bạc trộm thịt, đạo tặc còn chưa bị đem ra công lý trái lại đã bị tạt một chậu nước bẩn, còn phải tự trả một phần tiền tố tụng, thật là buồn cười.

Mặc dù Mộc Không Thanh có thể không quan tâm đến sau này trên người hắn mang danh gì nhưng tuổi trẻ khí thịnh hắn há có thể nuốt hạ khẩu khí này. Hắn chỉ lo lắng không có cách nào tiếp tục thi đậu tìm kiếm đường công danh. Ít nhất một khi chuyện này được quan phủ chứng thực, mặc kệ hắn có thật tâm học hay không học, việc đầu tiên là đến thư viện đọc sách khẳng định không thể tiếp tục.

Không thi đậu công danh xưa nay tú tài nhà ai còn đặt chân đến thư viện. Ngày tháng tiêu dao tự tại cũng theo đó mà kết thúc, kết cục chờ đợi hắn phía trước chính là về nhà làm ruộng. Nước đi này đối với hắn mà nói quả thực chính là ác mộng.

Mộc lão hán có chút không cam lòng.

- Tiền tố tụng tiên sinh có thể nói với quan sai lão gia châm chước cho ta một chút hay không? Giảm đi một ít chi phí không đáng có cũng được, thật sự là trong nhà hiện giờ lấy không ra nhiều bạc như vậy.

Khổ chủ thấy bọn họ thái độ mềm mỏng, tuy rằng trên mặt vẫn là bộ dạng khó xử, nhưng thoạt nhìn cũng không còn kiên quyết như lúc vừa đến. Mộc lão hán thấy có phương pháp, lại nhân cơ hội nói thêm vài câu dễ nghe. Ba người trong phòng thương lượng thật lâu, cuối cùng nhất trí lấy đúng mười lăm lượng bạc.



Buổi thương nghị đạt được kết quả, Mộc Không Thanh trực tiếp vung tay áo đi ra khỏi cửa, chỉ chừa lại Mộc lão hán cùng vị khổ chủ tiếp tục hiệp thương hậu sự.

Mộc mẫu rốt cuộc được nhà lao nha môn huyện thả ra ngoài với lý do thoái thác là khổ chủ triệt tố, Mộc mẫu chỉ là lấy nhầm đồ vật, không tính là trộm cắp.

Nhưng mặc kệ nói như thế nào thì việc này vẫn trở nên ồn ào huyên náo. Mộc mẫu được Mộc lão hán gọi người dùng xe bò kéo trở về nhà, dẫn tới việc toàn bộ người trong thôn Phù Dung kéo ra ngóng xem. Mộc lão ngồi trên xe hút thuốc lá sợi, khuôn mặt hoá đen không nói một lời. Còn Mộc Quyết Minh trốn ở trong nhà không dám ra cửa.

Mộc mẫu trên mông ăn hai mươi đại bản, chỉ có thể nằm sấp trên đống cỏ khô lót trên xe. Toàn thân ê ẩm không còn sức lực nhìn xem người hai bên đường vui sướng thế nào khi người gặp họa. Nhưng lỗ tai vẫn nghe được đủ loại thanh âm, không có chỗ nào không phải là lời nói mắng chửi nàng, nhưng lúc này bà ta nào có khí lực cùng người tranh luận. Đành phải nhắm mắt lại giả vờ ngủ, cái gì cũng không nghe thấy, nhưng trong lòng vẫn mắng đến mười tám đời tổ tông nhà Sở Ngu.

Thương tích ở trong tù không được xử lý tốt, bây giờ đau đớn khó nhịn còn thuận miệng sai trượng phu đi mua cho nàng chút dược liệu. Mộc lão hán nhớ đến bởi vì bà ta ngu ngốc mà mình phải đánh đổi mất mười lăm lượng bạc, rốt cuộc nhịn không được chửi ầm lên, đối với yêu cầu của nàng cũng không thèm để ý. Mặc kệ bà ta nằm trên mặt đất đến nửa ngày.

Mộc mẫu biết nhân lúc nàng gặp hoạ bị người khác thừa cơ lấy mất mười lăm lượng bạc, đau lòng muốn sinh bệnh. Bà biết là do Sở Ngu đang làm trò quỷ, mỗi ngày trừ bỏ kêu lên vì đau đớn thì phần còn lại chính là dùng để mắng Sở Ngu.

Hàng xóm láng giềng nghe Mộc gia bị náo đến gà bay chó sủa, nhà nào cùng bọn họ có hiềm khích đều ngầm vui sướng khi người gặp họa, càng đối với nữ đồ tể cuối thôn thêm bái phục.

Trong thôn nhiều năm như vậy hôm nay rốt cuộc đã xuất hiện người có thể trị mụ ác phụ này.

Chuyện này cứ như vậy mà kết thúc tại đây. Phụ nhân này rốt cuộc đối với Sở Ngu lại sinh thêm một tầng sợ hãi chi tâm, hơn nữa trên mông ăn hai mươi đại bản tử, dưỡng tốt ít nhất cũng cần đến một hai tháng, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không tới Sở gia gây thêm sóng gió.

Mộc Đinh Hương mua hạt giống tốt nhất, mỗi ngày đều bận rộn loay hoay với mấy khối đất của Sở gia. Thời tiết cũng tốt hơn trước rất nhiều, nàng nắm chặt thời gian bắt đầu gieo giống.

Sở Ngu như cũ mỗi ngày buổi sáng sớm vẫn đi ra cửa giết heo, giữa trưa trở về ngủ một giấc lấy sức, tỉnh dậy liền xuống ruộng phụ giúp nàng làm ruộng.

Dĩ vãng xưa nay nàng chưa từng làm ruộng, cũng không am hiểu thời tiết khí hậu thổ nhưỡng, bằng không nàng cũng sẽ không đem địa tô giao cho người khác thuê. Nhưng hiện giờ Mộc Đinh Hương đã về làm dâu nhà mình, vừa tới đã đem đầu đuôi sự tình thu phục hoàn hảo. Đinh Hương kêu nàng gieo giống nàng không nói hai lời xắn tay áo xuống ruộng gieo giống, kêu cuốc đất nàng liền chạy đến vung cuốc, đơn thuần muốn góp một chuyến sức lực, mặc dù trông nàng có vẻ hơi ngốc nghếch nhưng đối với nàng mà nói việc này cũng không tính là khó.

Bận việc một ngày như vậy mới phát hiện mình dùng hai mươi lượng bạc đổi được một tiểu tức phụ hoàn mỹ như vậy xác thật là có chút lời. Từ lê điền đến phiên thổ, lại đến chọn giống gieo giống, cấy mạ trồng trọt, mỗi một quy trình đều được làm gọn gàng ngăn nắp.

Trách không được người Mộc gia có thể lưu nàng lâu như vậy, vì tin tưởng Mộc Không Thanh cuối cùng vẫn là không bỏ được đem nàng đi đổi lấy tiền. Hiện giờ tính toán kĩ càng, nàng ở Mộc gia trồng ra lương thực bán tiền so với Mộc lão hán ở bên ngoài làm việc muốn nhiều hơn gấp mấy lần.

Nhìn Đinh Hương thân hình đang tiếp tục phát triển, Sở Ngu cũng mừng rỡ thay cho nàng. Mình vốn dĩ chính là đồ tể giết heo, cửa hàng thịt đều có sẵn. Thứ gì có thể mang về nàng liền mang về bồi bổ cho tiểu nha đầu. Mỗi lần nhìn tiểu cô nương ăn đến vô cùng vui vẻ, Sở Ngu cũng có thể không ăn mà cảm thấy thoả mã.

- Không thể ăn thêm nữa, ăn nữa sẽ béo mất.

Mộc Đinh Hương nhìn tay chân của mình ngày càng có da có thịt, không khỏi có chút hoảng sợ. Thịt tuy rằng ăn ngon nhưng nàng vạn lần không muốn ăn đến nỗi giống như bà mối Vương toàn thân mập mạp.

- Không có mập, ngươi bây giờ vẫn là quá gầy, trên người cũng chưa được hai lượng thịt. Trúc Nhi nói với ta mỗi lần ôm ngươi đều bị cấn đến phát đau.

Sở Ngu trực tiếp lấy Trúc Nhi ra làm cái cớ.

Hơn nữa Mộc Đinh Hương mới như vậy đã kêu béo, Sở Ngu nhấc bổng nàng dễ dàng cũng chỉ tựa giống như đang xách con gà con.

Trúc Nhi ở một bên nghe xong cũng hùa theo nói.

- Mẫu thân một chút cũng không có mập, người khác nơi này đều là phình to, gối đầu lên mềm mại thật thoải mái. Người nơi đó lại không có thịt, gối không thoải mái chút nào.

Lúc nó nói chuyện đều gắt gao nhìn chằm chằm ngực của Mộc Đinh Hương, sợ nàng không hiểu còn cố tình lấy tay chỉ chỉ.



Sở Ngu vừa nghe nhịn không được phụt cười một tiếng, trái lại Đinh Hương xụ mặt xuống náo loạn bàn ăn, kéo lỗ tai Trúc Nhi mắng nó.

- Người khác là ai, ngươi lại để cho người khác ôm lấy. Nếu chê ta ngực nhỏ ngươi đi tìm người khác ôm đi.

Trúc Nhi vẻ mặt ủy khuất, nhảy đến lòng ngực của Mộc Đinh Hương, ôm chặt lấy cánh tay nàng mếu máo nói.

- Mẫu thân không thể không cần Trúc Nhi, Trúc Nhi không chê mẫu thân nhỏ, Trúc Nhi chỉ sợ người khác ngại mẫu thân ngực nhỏ mà thôi.

Mộc Đinh Hương trừng mắt nhìn nó liếc mắt một cái.

- Người khác là người khác, mẫu thân cũng không cùng người khác sinh hoạt, để cho người khác ghét bỏ đi.

- Nhưng người khác là Sở Ngu á.

Trúc Nhi trừng lớn con mắt nhìn Mộc Đinh Hương.

Mộc Đinh Hương lúc này bắt lấy yếu điểm, xoay người hướng về phía Sở Ngu nói.

- Thì ra là ngươi chê ngực ta nhỏ?

Sở Ngu hốt hoảng, sợ hãi kêu lên.

- Ta không có nói!

Nói xong giơ tay đem Trúc Nhi mặc váy xanh đem kéo lại đây, ở trên mông của nó đánh vài cái thật mạnh.

- Ta khi nào nói qua mẫu thân của ngươi ngực nhỏ, ngươi nói bậy gì đó!

Trúc Nhi mông bị đánh, nước mắt lưng tròng bất mãn khóc lên, vừa khóc vừa tố cáo.

- Tử đằng ca ca nói, thời điểm cha mẹ ở bên nhau, cha đều thích nơi đó của nương càng to càng tốt. Ngực mẫu thân lại nhỏ như vậy, Sở Ngu khẳng định là sẽ ghét bỏ.

Càng giải thích càng loạn, Sở Ngu xấu hổ bịt miệng nó lại, ở trước mắt tiểu cô nương mới mười mấy tuổi bày ra vẻ mặt vô tội.

- Ta tuyệt đối không có dạy nó nói như vậy, là nó tự nói. À không phải.... là cái cây ngoài bờ sông kia dạy nó nói bậy.

Mộc Đinh Hương không nghĩ tới tiểu thực vật tinh cư nhiên cũng lắm mồm như thế, nhưng loại chuyện này bị lấy ra nói, đúng là làm người khác thật ngượng ngùng. Vì thế nàng ngoài miệng không nói chuyện nữa nhưng trong lòng lại lén lút mà nghĩ, Sở Ngu rốt cuộc là có thích nữ nhân hay không? Nàng tới đây sống lâu như vậy, người này ngày thường đều rất quy củ không có một chút hành động vượt rào nào. Hay là do cơ thể mình quá mức khô quắt, nàng nhìn còn thấy chướng mắt.

Cũng không thể trách Mộc Đinh Hương suy nghĩ cũ kỹ, nếu Sở Ngu đem nàng về đây, nàng kiếp này liền nhận định một mình Sở Ngu là phu quân của mình, mặc kệ đối phương là nam nhân hay vẫn là nữ nhân. Tuy rằng tình cảm là việc đối với nàng mà nói thực rất xa xôi, nhưng ít ra Sở Ngu sẽ không làm nàng chán ghét. Cứ như vậy cùng nàng sống hết một đời, nàng cảm thấy đây là việc có thể dễ dàng tiếp thu được.

Huống hồ Sở Ngu còn xinh đẹp như vậy, tưởng tượng đến trước kia thời điểm còn ở Mộc gia, mỗi lần chỉ cần trông thấy Sở Ngu đi ngang qua nàng liền không kềm chế được mà nhìn mãi vào thân ảnh mang tới cho mình hy vọng, vô thức câu lấy tâm trí của nàng. Người này có thể trở thành hôn phu trên danh nghĩa của mình, việc này đã làm nàng đối với trời xanh vô cùng cảm tạ.

- Khụ, ta cảm thấy ngươi còn có thể cao thêm chút nữa.

Sở Ngu thấy nàng không nói lời nào, cho rằng nàng đang bực bội, vội vàng nói sang chuyện khác.