Ngày thứ hai, Sở Ngu vẫn giống như mọi khi sáng sớm đã thức dậy ra cửa giết heo. Mộc Đinh Hương mới vừa rời giường không bao lâu liền nhìn thấy Trúc Nhi bước chân ngắn nhỏ hớt ha hớt hải chạy vào trong sơn động.
- Mẫu thân ơi....có nữ nhân xấu đang đi về hướng nhà của chúng ta..
Mộc Đinh Hương nghe tiểu yêu nói vậy tức khắc chạy nhanh ra cửa động để xem người nó muốn nhắc đến là ai, nào đâu chỉ thấy Mộc mẫu đang rảo bước hướng về phía sơn động bên này đi tới. Bà ta vừa đi vừa quay đầu lại nhìn bãi đất trống vừa thu hoạch ngày hôm qua, điệu bộ dường như đang suy nghĩ mờ ám gì đó trong đầu.
Trên cánh đồng chất đầy những thân cây bắp được đốn ngã, từng hàng từng hàng xếp ngay ngắn chỉnh tề. Chỉ cần nhìn tàn lưu còn sót lại liền biết trái bắp lớn lên có bao nhiêu to, đáng ngạc nhiên hơn cả là việc một cây còn cho ra hai trái. Xưa nay việc này rất ít khi xảy ra bởi lẽ nếu hai trái cùng tồn tại trên một thân cây chất lượng thành phẩm sẽ cực kỳ không tốt, đa phần người làm nông sẽ loại bỏ những trái ốm yếu, chừa đường cho quả khoẻ mạnh phát triển.
Cũng không con tiểu tiện nhân này lén thả thứ gì vào trong đất mà lương thực ở đây đều sinh trưởng tốt đến như vậy. Trước kia ở Mộc gia bà ta cũng chưa bao giờ thấy nha đầu này trồng ra loại hoa màu nào sánh ngang được với chỗ này. Nha đầu chết tiệt kia khẳng định là cất giấu bí quyết thà giúp người ngoài cũng không muốn giúp đỡ người trong nhà, đúng là nuôi ả tốn cơm chả được cái tích sự gì!
Những lời mắng chửi này bà ta chỉ dám nói thầm trong miệng, đang phân tâm bỗng nhiên ở đâu phát ra một đạo thanh âm thanh thúy vang lên, trong sơn động trống trải phá lệ đặc biệt có vẻ uy quyền.
- Ngươi tới nơi này làm cái gì!?
Mộc Đinh Hương đứng ở đầu bậc thang, từ trên cao nhìn xuống trừng mắt với nữ nhân không biết liêm sỉ này. Nàng không hề nể mặt bà ta, một chút cũng không khách khí lạnh lùng nói:
- Nơi này không chào đón ngươi.!
Mộc mẫu nghe được bên tai đột nhiên truyền đến thanh âm trong lòng vô cùng khiếp sợ. Kể từ sau cái lần tới đây trộm túi tiền bị dây tử đằng quỷ dị ngăn cản bà liền cảm thấy sơn cốc này thập phần đáng sợ. Nếu không phải vì cần Mộc Đinh Hương trở về phụ giúp thu hoạch hạt thóc bà cũng không thèm nguyện ý bước vào cái địa phương khủng bố này.
Chậm rãi ngẩng đầu lên bà mới phát hiện trước mắt của mình xuất hiện dáng người cao gầy của thiếu nữ, mặc dù làn da phơi nắng dần ngả sang màu của lúa mạch nhưng toàn bộ dáng người thập phần cân xứng. Gương mặt chứa nụ cười hàm tiếu trông cực kỳ quen mắt.
Mộc mẫu xoa xoa đôi mắt nhìn lại một lần nữa mới phát hiện người trước mặt đúng là thiếu nữ trước đây bà vẫn luôn không để vào mắt, chính là nha đầu đê tiện Mộc Đinh Hương luôn khiến người khác tức giận sôi máu.
- Thế nào!?? Ta không thể đến đây được sao... Ngươi tưởng chỗ này cao sang lắm hả.... Ta nói cho ngươi biết cái địa phương ma quỷ này có cho vàng ta cũng không thèm tới nữa là...
- Vậy ngươi cũng đừng có tới, về nhanh đi a..!
Mộc Đinh Hương xem bà ta chẳng ra gì, thản nhiên hạ lệnh đuổi khách.
- Ta nói xong liền đi... Ngày mai trong nhà thu hoạch hạt lúa, buổi sáng ngươi tranh thủ chạy về hỗ trợ đi!!
Mộc lão phu nhân một chút cũng không hề khách khí, không biết ngượng mồm mà đưa ra yêu cầu vô lí đối với Mộc Đinh Hương.
Quả nhiên bà ta mở miệng liền không phải cái chuyện gì tốt, nàng nhìn Mộc mẫu bày ra bộ dáng đây là chuyện đương nhiên trong lòng ngăn không được một trận cười lạnh:
- Dựa vào cái gì ta phải nghe theo lời của ngươi? Lần trước lúc ngươi thẳng tay cầm hai mươi lượng bạc cũng đã nói rõ ràng ta không còn là người của Mộc gia nữa. Chuyện này tốt nhất ngươi nên đi tìm người khác về giúp đi.
- Đồ lẳng lơ hạ tiện!.. Ta cấp mặt mũi ngươi còn không biết xấu hổ từ chối, nói cho ngươi biết ta kêu ngươi đi là ngươi phải đi. Uổng công ta nuôi dưỡng ngươi nhiều năm, tốn không biết bao nhiêu là tiền của để bây giờ ngươi hỗn láo thế này. Nếu ngươi không đi ta trở về kêu cha ngươi tới đánh chết ngươi.
Hướng ánh mắt sắc bén về phía nàng, bà ta hung tợn bắt đầu buôn lời chỉ trích.
- Ngươi cứ kêu hắn tới đây đi, đến lúc đó ta liền đi tìm Lí chính tới phân xử để xem ngươi còn không nói lý được bao lâu.
- Lí chính trong nhà có rất nhiều sự tình cần phải giải quyết, hắn có thể mỗi ngày ở không giúp ngươi mãi một chuyện được hay sao?!
Mộc mẫu khuôn mặt dạt dào vẻ đắc ý. Bà ta nhướng nhướng đôi mắt tỏ ý khiêu khích với tiểu cô nương.
Mộc Đinh Hương nghe nàng nói đầu óc thoáng sửng sốt một chút. Lí chính dẫu sao cũng không phải là chức quan lớn gì, bất quá chỉ là quản lý thay huyện lệnh thu hộ khẩu thuế khoá lao dịch mà thôi. Không được coi là mệnh quan triều đình càng chưa nói tới chuyện bổng lộc, hắn nơi nào có thể mỗi ngày túc thủ ở trong thôn này lo mấy việc nhỏ nhặt.
Tuy rằng trong lòng nàng đã minh bạch đạo lí này nhưng nàng không thể để thua kém bà ta. Và thế là Mộc Đinh Hương ngay sau đó nở một nụ cười mang đầy hàm ý khinh miệt, để lộ ra hàm răng trắng tinh đâm vào đôi mắt của Mộc mẫu đến phát đau. (1)
- Lí chính không quản chuyện này thì ta vẫn mặc kệ. Không sao cả, bất quá Sở Ngu nhà ta là người thế nào ta nói vậy chắc ngươi cũng đã biết. Đúng là có đôi khi xác thật nàng là người không phân rõ phải trái, thật lòng ta không biết là nàng tàn nhẫn hay là các ngươi tàn nhẫn hơn. Lúc nàng ấy tham gia quân ngũ đối đầu địch nhân không biết có bao nhiêu hung tàn nàng đều có thể từng bước từng bước giết chết bọn họ. Hầyyy mấy người sinh ra ở nông thôn tay chân không mấy sức lực nàng một đao chém hai cái còn cảm thấy chưa đã tay a...
Mộc mẫu nghe xong cả người rùng mình một cái, lúc trước bị nhốt ở đại lao nha huyện tình hình nàng đã nắm rõ ràng trong mắt, hai mươi đại bản kia còn không phải là do Sở Ngu ban tặng hay sao? Nếu lần này ả ta lại khởi xướng một vụ án mới phỏng chừng đến lúc đó lão nhân nhà mình cũng bị liên lụy theo.
Chỉ là tưởng tượng khi về đến nhà hạt thóc không có ai thu, Mộc Quyết Minh cả ngày đều chạy ra bên ngoài không thấy bóng dáng, lão nhân đi dỡ hàng ngoài cảng mười ngày nửa tháng chưa chắc làm xong. Hết cách vẫn phải căng da đầu tiếp tục chửi mắng.
- Ngươi làm nữ nhi như vậy sao? Ta dưỡng ngươi lớn như vậy kết quả lại gả cho nữ nhân, cấp nhà mẹ đẻ bao nhiêu sự hổ thẹn ta không nói, hôm nay chỉ kêu ngươi trở về giúp nhà mẹ thu hoạch vụ thu một chút ai ngờ ngươi lại lười biếng. Trách không được các ngươi nghèo đến nổi nhà cửa đàng hoàng cũng không có, suốt đời còn phải ở trong sơn động rách nát này..
Nhìn Mộc mẫu vẻ mặt vặn vẹo ghen ghét làm nàng ta có vẻ phá lệ xấu xí.
Mộc Đinh Hương tự biết có cùng nàng đấu khẩu cả một ngày đã không xong còn tự đánh rớt giá trị con người, nàng xoay người khom lưng nhặt lên cây đòn gánh nói:
- Ngươi có đi hay không? Đừng để ta phải động thủ, đòn gánh này không nhận biết người thân đâu a...
Non nửa năm nàng được Sở Ngu nuôi nấng rất khá, vóc người đã cao sức lực cũng biến đại. So về sức vóc hoặc độ tuổi phụ nhân này như thế nào là đối thủ của nàng.
Thấy nàng cầm lấy đòn gánh, dẫu hôm nay nàng dám đánh người vẫn không ảnh hưởng đến việc nàng ở đây biểu diễn, Mộc mẫu không nói hai lời liền ngồi thẳng trên mặt đất bắt đầu gân cổ gào lên.
- Người trong thiên hạ mau tới xem áaaaa...Trần đời nào có nữ nhi ác độc như vậy ngay cả mẹ ruột của mình cũng đòi đánh.....
- Này là cái công đạo gì aaaaa...
Hô cả buổi mới phát hiện bốn phía im ắng, Mộc Đinh Hương đem ghế ra ngoài cửa hang ngồi xuống, vẻ mặt nghiền ngẫm nhìn mẫu thân ngồi trên mặt đất la lối khóc lóc.
Phụ nhân họ Mộc bỗng nhiên dừng lại, hung tợn mà trừng mắt với Mộc Đinh Hương.
- Sao không kêu, không la nữa??
Nơi này là địa phận Sở Gia, cách ly với thôn dân bên ngoài khoảng cách rất xa, nằm trong vùng lõm của sơn cốc còn cách một con sông, gân cổ lên kêu cách mấy cũng không ai nghe thấy. Mộc mẫu vừa rồi vận hết sức lực kêu lên chỉ tổ uổng công, còn nhiệt tình gào đến nỗi xanh cả mặt. Không cam lòng thuận miệng mắng thêm vài câu khó nghe mới chịu bò dậy quay trở về.
Tiểu cô nương nhìn theo bóng dáng bà ta, âm thầm cười lạnh một tiếng. Ác nhân quả nhiên phải cần ác nhân trị, loại người này nên để Sở Ngu tới thu thập.
Nghĩ lại cảm thấy mình nói không đúng, Sở Ngu mới không phải là ác nhân. Đối với mình mà nói Sở Ngu chính là người tốt nhất trên đời này. Để nàng ấy động thủ với Mộc mẫu chỉ sợ làm ô uế bàn tay mà thôi.
Mộc mẫu hùng hùng hổ hổ từ trong sơn cốc đi ra ngoài, ra đến cầu đá do không cẩn thận bị một nhánh dây mạn đằng nằm ở trên cầu vướng vào chân. Nàng cả người ngã trên mặt đất thiếu chút nữa đem răng cửa bỏ lại nơi đây. Trong lòng đã bực bội càng thêm sinh khí, vì thế nàng bà đối với dây mạn đằng oán hận không thôi. Trước khi đi còn giơ chân đạp lên đoạn dây mấy chục cái mới chịu thôi.
Đi trên đường còn thỉnh thoảng xoay người nhìn lại. Nói sao đi nữa thì cái sơn cốc này thật là tà môn, mỗi lần tới đây đều bị vướng ngã chưa kể còn có cảm giác một thứ gì đó ở sau lưng nhìn cứ nhìn chằm chằm vào mình, bất giác sống lưng lạnh như băng.
Dưới chân cước bộ cũng không khỏi nhanh hơn, giống hệt như bị lửa thiêu tới mông, cắm đầu cắm cổ chạy về phía nhà mình.
Mộc Quyết Ninh đi ra ngoài lêu lỏng cả ngày, hắn trở về nhìn thấy trong nhà nồi lạnh bếp lạnh, kiếm cái gì ăn lót dạ cũng không có. Hắn ta gân cổ lên kêu như thế nào thì trong nhà vẫn không có ai làm cơm, những tưởng hắn sắp chết đói đến nơi.
Mấy lời oán giận kêu gào này bị Mộc mẫu vừa vặn trở về nghe được hết, bà ta cầm lấy băng ghế dùng sức quăng ngã, thanh âm bén nhọn khó nghe cũng theo đó mà vang lên:
- Nữ nhi không hiếu thuận, nhi tử cũng không hiếu thuận, suốt ngày không thấy bóng người, đến lúc ăn cơm mới thấy xuất hiện trong nhà, thật là là cái quỷ chết đói đầu thai....!
Mộc Quyết Minh thấy lão mẫu giống như ăn phải hỏa dược lại bị ai đó châm ngòi, hắn ta hoảng sợ, nháy mắt khó chịu vì cơn đói gây ra dần dần tiêu tán.
Tự sau khi Mộc Đinh Hương gả đi ra ngoài, toàn bộ việc nông án trong nhà liền chồng chất hết lên trên người của hắn, hắn từ sớm đã cảm thấy không vui. Ngày thường cũng là làm một nửa chơi một nửa nhưng so với trước kia chơi bời lêu lỏng cũng không phải là vất vả thật nhiều. Đi nguyên một buổi về nhà không có cơm ăn bảo ai mà nhịn cho được cơ chứ?
- Ngươi cãi cọ ầm ĩ cái gì, ở không một ngày cái gì cũng không làm. Chuyện dễ nhất là nấu cơm cùng cho heo ăn hiện tại ngươi không làm được. Ngươi xem thử trong thôn này có phụ nhân nào cùng ngươi giống nhau, ảo tưởng rằng chính mình là thái thái nhà giàu có, ỷ không có ai vạch trần liền đi khắp nơi phô trương thanh thế.
Đây chính là lần đầu tiên Mộc mẫu bị nhi tử mắng chửi tàn nhẫn đến như vậy, hơn nữa ban nãy mới vừa bị Mộc Đinh Hương uy hiếp, trong lòng đã ôm cục tức giờ còn dồn thêm hận. Nhìn xung quanh không có đồ vật nào vừa tay, bà ta cắn chặt hàm răng đến khanh khách kêu vang, nắm cái ghế lúc nãy hướng đến trên người Mộc Quyết Minh đánh tới tấp, miệng không ngừng chửi mắng chửi tiểu tử bất hiếu là quỷ đói đầu thai đến ám bà ta.
Hắn tuy rằng bất mãn với mẫu thân nhưng lại sợ hãi nàng đi cáo trạng với Mộc lão hán, bản thân cũng không dám đánh trả chỉ mặc cho bị đánh đến chạy vắt giò lên cổ. Trong nhà gà bay chó sủa thật náo nhiệt dẫn dụ hàng xóm nhóm tới sôi nổi dựng tai lắng nghe, sợ bỏ lỡ tin tức quan trọng.
Mộc Đinh Hương đem Mộc mẫu đuổi đi rồi liền xuống đất chăm chỉ làm việc. Hôm qua hạt thóc, bắp cùng cây đậu dù đã được thu hoạch gọn gàng nhưng những cọng rơm cùng thân cây còn nằm la liệt khắp nơi. Lát nữa nàng gom nó lại gọn gàng để làm phân bón cho vụ mùa sau.
Thu dọn xong rồi chỉ cần chờ một trận mưa to xuống là có thể xới đất, bắt đầu một vụ trồng trọt mới.
Bầu trời vẫn giống hệt như ngày hôm qua, không khí có chút nóng bức nhưng Đinh Hương cũng không cảm thấy vất vả, nàng cần cù làm việc thẳng đến giữa trưa khi Sở Ngu cưỡi ngựa trở về.
Nhìn thấy tiểu cô nương đã xế trưa còn ở trên ngoài đồng làm việc Sở đồ tể vội kêu nàng trở về nhà nghỉ ngơi.
Về đến nhà Sở Ngu ném cho nàng hai cái túi tiền, vừa xoa cổ vừa nói:
- Ngươi đến đây đếm số tiền này đi, ta phải đi tắm cái đã.
Tiểu nha đầu nắm trên tay hai cái túi tiền lớn nhỏ không đồng nhất nhấp miệng vui vẻ mà cười, nàng hào hứng đi vào trong động đem tiền trút xuống mặt bàn.
Trước tiên nàng kiểm tra túi to, bên trong có mấy trương ngân phiếu cùng một chuỗi dài tiền đồng. Chỉ cần nhìn vào mấy con số đã muốn dọa cho nàng nhảy dựng, hoá ra trong túi có nhiều hơn ba mươi lượng bạc.
Mộc Đinh Hương nhớ mang máng đêm qua trước khi đi ngủ Sở Ngu đã nói ước chừng là số lương thực ấy bán được khoảng mười mấy hai mươi lượng. Có nằm mơ nàng cũng không ngờ được bây giờ nhiều ra thêm mười mấy lượng, chỗ bạc dư này nàng có chút không thể tin được nhưng số ngân phiếu chỉnh chỉnh tề tề đặt ở trong đó đã chứng minh nàng không có nhìn sai!
Mộc Đinh Hương hưng phấn chạy ra ngoài cửa động, nàng hối hả nói vọng vào phòng tắm để cho phu quân nghe thấy.
- Sở Ngu, bọn họ chắc chắn tính sai rồi..... Làm sao mà mười mẫu đất lại bán được ba mươi lượng bạc đây??
Thanh âm nước chảy dần im bặt, Sở Ngu từ bên trong nhô đầu ra để lộ ra một vùng xương quai xanh trở lên, nàng cười khanh khách đáp trả nghi vấn của tiểu cô nương.
- Ta thật lòng không biết.... Lương thực này là bọn họ kéo về cân, buổi sáng Quý cô cô tự mình mang tiền lại ta lúc ấy cũng cảm thấy thực kinh ngạc. Ta hỏi có phải bọn họ tính sai rồi hay không nhưng cô cô nói đây là con số chính xác.. Ta không lay chuyển được ý muốn của nàng chỉ đành phải nhận lấy.
Sở Ngu nói chuyện với nàng nhưng ánh mắt của Mộc Đinh Hương vẫn kiên trì khóa chặt xương quai xanh cùng vùng da trắng như tuyết ở cổ, dịch ánh mắt hướng lên trên lại vừa vặn nhìn thấy môi đỏ căng bóng lúc đóng lúc mở cực kỳ dẫn dụ, trong đầu Đinh Hương trống rỗng hoàn toàn không biết nàng ta đang nói cái gì.
Ngắm mãi cho đến khi Sở Ngu đề cao âm lượng kêu tên nàng hai tiếng nàng mới lập tức bừng tỉnh lại. Ý thức được chính mình cư nhiên lại đắm chìm trong sắc đẹp của người cùng giới thì sắc mặt nàng phút chốc đỏ bừng lên trông thấy, ngờ nghệch một tiếng hỏi lại:
- Ngươi vừa mới nói cái gì a..?
- Quý cô cô của ngươi nói nàng không tính sai, con số này chính là cái giá cuối cùng.
Đinh Hương rốt cuộc thu hồi được ý thức, nàng nhanh lẹ đem ánh mắt phóng đến nơi khác, mãi một lúc mới chậm rì rì nói chuyện.
- Nói thật thì chỗ này quá nhiều rồi, ta tính hết tất cả cũng không thể ra được con số này.
Nghĩ đến lúc này Sở Ngu không tiện nói chuyện, nàng đành xoay người đi vào trong động mang ra một cái túi khác để phân tán sự chú ý của mình.
Mặt khác cái túi này là tiền bán thịt heo, trừ bỏ tiền vốn lại giảm đi phần của Khi Mãn thì còn thừa lại ba trăm năm mươi văn tiền đồng, có lẽ hôm nay thịt heo bán được ít hơn ngày thường một chút.
Ngu đại gia lúc này cũng tắm gội xong rồi, nàng thay đổi một bộ y phục có vẻ khinh bạt từ nhà tắm bước ra, mái tóc ướt dầm dề tùy tiện buông xoã trên vai. Trên tay nàng cầm theo một chiếc khăn lông dùng để lau tóc. Nàng đi tới ngồi vào bên cạnh tiểu cô nương, một cổ mùi hương kết hợp giữa hoa và bồ kết dịu dàng đánh tới làm cho Mộc Đinh Hương nhịn không được nhẹ nhàng hít vào một hơi. Trong đầu không tự chủ hiện ra cảnh tượng hương diễm khi nãy, lỗ tai trong nháy mắt đỏ ửng lên như máu.
Sở Ngu lại không chú ý tới điểm bất thường trên nét mặt của Đinh Hương, tiếp tục nghiền ngẫm những nút thắt trong lòng.
- Quý tỷ tỷ hôm nay tới đây thoạt nhìn có điểm kỳ quái.
- Có cái gì kỳ quái??
- Tỷ ấy vẫn luôn âm thầm đánh giá ta.... Nguyên bản ta là người có da mặt dày vậy mà còn bị tỷ ấy xem đến trong lòng phát thẹn...
Mộc Đinh Hương nghe phu quân mình nói cũng cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng tiền đã thu cũng không thể trả về. Nàng không biết cô cô có dụng ý ra sao, đầu óc nàng nghĩ mãi vẫn không tìm ra manh mối nào quan trọng, chỉ có thể đem việc này gác lại chờ ngày sau lại nói tiếp.
(1) Kiểu nhìn cái đứa mình ghét nó cười giương hàm răng trắng tinh ra thể nào mình cũng thấy khó chịu trong lòng, thấy ngứa mắt í mọi người.