Ngoại trừ lần thu hoạch lương thực trước đó thì ngày hôm nay có thể xem như là ngày náo nhiệt nhất của Sở gia từ trước tới nay. Từ sáng sớm tinh mơ người nhà họ Quý đã tới hỗ trợ các nàng, mặt khác phụ nhân trong thôn cũng lục tục kéo đến, nhìn thấy hai mẹ con Quý thị đã bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn bọn họ cũng sôi nổi xông vào phụ giúp một tay.
Sở Ngu là đồ tể, ngày thường bọn họ đến chỗ nàng mua thịt đều thấy rõ nàng là người hào phóng, không cần nghĩ cũng biết chầu này khẳng định sẽ không kém.
Nhìn đi nhìn lại trên bàn để đầy mấy cái chén chứa đầy thịt khiến cho ai nấy đều vui mừng ra mặt, thế là người nào người nấy tự mình tìm việc để làm, còn làm đến đặc biệt hăng say.
Vì phòng bếp quá nhỏ nên bếp lò được chuyển lên sân trước, hôm nay khai bếp nấu đồ ăn hoặc nấu cơm đều là nấu ở đây. Phiến đất trống này rất lớn, Sở Ngu vì chuyện phơi khô lương thực ngày sau mới cố ý nhờ thợ thủ công hỗ trợ kiến tạo san bằng, hiện giờ trong thôn có nhiều người tới uống rượu cho nên khoảng sân này vừa vặn có tác dụng.
Cũng may thời tiết lúc này thật chiều lòng người, vầng
thái dương bị những áng mây dày che khuất nên không cần dựng lều che nắng.
Thời điểm Quý Vân Vương từ trên huyện tới đây trên tay còn mang theo một bao lớn chứa hạt dưa và bánh kẹo. Vài hộ thôn dân mang theo tiểu hài tử tới chơi, đám tiểu quỷ này nhận bánh kẹo liền cười đùa không ngớt làm bầu không khí ở đây lập tức náo nhiệt hẳn lên.
Lưu Niệm Niệm cùng Lưu Trác cũng đi theo cha mẹ tới đây uống rượu mừng, nàng không biết thân thế sự tình của mình nên chỉ ngây thơ cho là cha mẹ cùng Sở Ngu có mối quan hệ tốt. Hơn nữa lúc trước số lương thực chưa khô được vận chuyển trở về đều được phơi nắng trong viện nhà mình, dựa vào đó chắc chắn hai nhà có mối quan hệ hợp tác. Hiện giờ cha mẹ, bà ngoại và cữu cữu đều tới đây giúp đỡ hai Sở Ngu bận rộn trong ngoài nàng cũng không cảm thấy chuyện này có cái gì kỳ quái.
Lưu Niệm Niệm được Quý Vân Nương nuôi dưỡng rất khá, trời sinh làn da kiều nộn trắng nõn lại thích đọc thi thư cho nên trên người tự nhiên có một cổ hương vị phong độ trí thức, có thể nói là một tiểu cô nương lịch sự nho nhã. Từ lúc tới đây cho đến giờ nàng không hề lười biếng ngồi im một chỗ mà luôn đi theo mẫu thân cùng mọi người nhặt rau rửa chén.
Nhóm phụ nhân trong thôn thấy đại tiểu thư nhà giàu cũng đi theo bọn họ làm việc đều rất ngạc nhiên, từng lời khen ngợi cách dạy con của Quý Vân Nương theo đó vang lên không ngớt.
Quý phu nhân được khen, theo bản năng mà ngẩng đầu liếc mắt nhìn Mộc Đinh Hương đang ngồi rửa rau ở gần đó, ai ngờ bắt gặp tiểu cô nương hiểu chuyện này cũng hùa theo mọi người cười đùa khanh khách khen ngợi nàng:
- Xác thật cô cô có cách giáo dục rất đặc biệt a, vì thế Niệm Niệm tiểu thư mới trở thành một người hoàn hảo như thế này.
Lúc này Quý phu nhân mới an lòng đem mớ tâm sự nặng nề thả lại trong bụng, cùng nhóm phụ nhân tiếp tục nói giỡn.
Phải nói ấn tượng mà Mộc Đinh Hương tạo cho Lưu Niệm Niệm là cực kỳ sâu sắc, nhớ mỗi năm vào dịp lễ tết nàng trở về nhà ngoại thì ít nhiều gì cũng sẽ nghe được mọi người xung quanh bàn tán về nhà họ Mộc. Có đôi lần nàng vô tình bắt gặp được cảnh tượng Mộc mẫu vừa động tay động chân vừa nói chuyện khó nghe với Mộc Đinh Hương, nhớ tới mẫu thân ở nhà hết mực yêu thương mình và đệ đệ nàng liền cảm thấy vị cô nương này quả thật rất là đáng thương.
Nhiều lần bà ngoại lén lút mang đồ ăn cho Mộc Đinh Hương nàng đều âm thầm bám theo phía sau. Khoảnh khắc nàng trông thấy tiểu cô nương thân mình nhỏ nhỏ gầy gầy trốn trong góc phòng ăn ngấu nghiến chỗ đồ ăn bà mình đem đến, nói không thương cảm là không có khả năng.
Chỉ là mẫu thân đã từng phân phó nàng không được qua lại hoặc giao tiếp cùng người họ Mộc nên nàng chỉ đành nhìn trộm từ phía xa, không dám lỗ mãng tiến lên cùng người này chào hỏi. Thêm chuyện của Mộc Không Thanh dạo trước càng làm cho nàng đánh mất ý niệm tiếp xúc với người họ Mộc.
Bây giờ thì tốt hơn rồi, Mộc Đinh Hương dưới sự trợ giúp của Sở đồ tể đã can đảm thoát ly khỏi Mộc gia khiến cho Lưu Niệm Niệm cũng nhịn không được thay nàng cao hứng. Tuy rằng Sở đồ tể là nữ nhân nhưng người này vừa cường tráng lại vừa hung ác, nhìn chung người Mộc gia đánh không lại nàng, về sau chắc cũng không dám tới cửa tìm tiểu cô nương khi dễ, chung quy chuyện này cũng được xem là một chuyện tốt.
Nay cha mẹ cùng Sở gia có mối giao hảo khắng khít tự nhiên cũng sẽ không cấm nàng cùng Mộc Đinh Hương nói chuyện nữa. Trước mắt người tới hỗ trợ đều là một đám đại thúc cùng một nhóm lão tẩu tử lớn tuổi, người trẻ tuổi một chút chỉ có hai người các nàng. Vì thế Lưu Niệm Niệm xê dịch cái ghế nhỏ hướng về phía Mộc Đinh Hương, tính toán trong lúc cùng người này rửa rau nói chuyện một chút.
Mộc Đinh Hương nhìn chằm chằm hai bàn tay trắng trẻo non mịn đến nỗi thấy rõ từng sợi gân xanh của nữ nhân bên cạnh đang từ từ duỗi vào chậu nước của mình đến xuất thần, nhìn lại ngón tay của chính mình chai sần thô ráp không tránh khỏi có chút ngượng ngùng. Lưu Niệm Niệm lại không hề để bụng, cong eo phụ nàng rửa thực phẩm sẵn tiện nói chuyện phiếm với nhau.
- Ta tuổi hợi, còn ngươi tuổi gì đó??
Mộc Đinh Hương thân thiện, mở miệng nói:
- Ta cũng tuổi hợi...
- Thật sao..?? Nhưng mà thoạt nhìn ngươi so với ta lại nhỏ hơn nhiều đấy. Ta sinh vào ngày mùng 2 tháng 9, còn ngươi?
Mộc Đinh Hương có chút chần chờ, sau cùng vẫn quyết định nói thật:
- Ta.. ta sinh ngày mùng 1 tháng 9....
Lưu Niệm Niệm nở một nụ cười thật tươi:
- Không nghĩ tới chúng ta có ngày sinh thần gần nhau như vậy, ngươi cư nhiên so với ta lớn hơn một ngày. Ban đầu ta cứ tưởng rằng ngươi sẽ là muội muội của ta đấy.
Mộc Đinh Hương thấy nàng vẻ mặt đơn thuần, nguyên bản sắc mặt mang theo một tia suy nghĩ cũng chậm rãi thay đổi. Tiểu cô nương nhấp miệng cười, bắt đầu nói đùa theo Lưu Niệm Niệm:
- Nói vậy ngươi phải gọi ta một tiếng tỷ tỷ rồi.
Quý Vân Nương đi đổ nước vừa vặn nghe được đoạn đối thoại nhỏ giữa hai vị tiểu cô liền sửng sốt một chút, trong lòng tuy có chút thấp thỏm nhưng nhìn thấy Mộc Đinh Hương vẫn giữ vững bộ dáng ôn tồn bà mới chậm rãi đem tâm thả xuống. Tưởng tượng đến cảnh vừa rồi hai người này nhắc tới chuyện tỷ tỷ muội muội là Quý phu nhân rất muốn tiến lên sửa lại cho đúng nhưng rồi lại phát hiện mình vô phương phản bác đành phải để mặc hai nha đầu này thích gọi thế nào thì gọi thế ấy.
Đồ ăn hôm nay tương đối phong phú, Sở Ngu đã sớm thỉnh vài vị đầu bếp có tiếng trong vùng đến hỗ trợ, Lưu Hừ thấy đám người này nấu ăn điêu luyện, cảm thấy tay chân ngứa ngáy cũng muốn tiến lên bộc lộ tài năng của mình. Thôn dân thấy hắn một chút khí chất kiêu ngạo của đại lão gia cũng không có liền mừng rỡ xắn tay áo cùng hắn vào bếp, đồ ăn do nhóm nam nhân này làm ra chất thành một đống. Âm thanh đàm luận xen lẫn tiếng cười vang lên khắp nơi, xáo trộn vào nhau nghe vô cùng náo nhiệt.
Thấy thời gian không sai biệt lắm, Mộc Đinh Hương đứng dậy cùng Sở Ngu ra ngoài tiếp đón khách nhân. Mặc dù hai người đều là nữ tử nhưng Sở Ngu ở bên ngoài là người có thanh danh, mọi người trong lòng hiểu rõ chỉ là không có nói ra mà thôi. Đương nhiên cũng có một số người không ủng hộ mối hôn sự này nhưng chỉ dám đóng cửa lại tự nói cho nhau nghe, có cho vàng cũng chả dám đứng trước mặt hai người này nói ra mấy lời khó nghe ấy.
Bởi lẽ Sở Ngu từng đăng kí nhập vào quân ngũ làm binh lính, bất luận là ở trong thôn hay trên huyện thì nàng cũng được xem như là một nhân vật có chiến công vang dội. Xuất ngũ trở về ngay cả huyện lệnh lão gia đối với nàng còn phải cấp vài phần mặt mũi, tuy nhiên nàng từ trước đến nay điều là người khiêm tốn lại làm nghề giết heo cho nên mọi người mới dần dần quên đi thân phận thật sự của nàng.
Giờ đây thấy Sở Ngu ngoài việc xây dựng một phủ trạch to lớn còn cùng mấy người giàu có trong thành kết giao qua lại, cuộc sống có thể nói là phát triển không ngừng. Lúc này chẳng một ai muốn cùng nàng trở mặt.
Thôn dân lục tục kéo nhau mà tới, Mộc Đinh Hương từ trong đám đông nhìn thấy Mộc Ngọc Trúc tay ôm nhi tử Hà Tiểu Bảo có chút sợ hãi rụt rè dựa vào cạnh cửa vội vàng đi qua giữ chặt tay nàng nói:
- Đại tỷ đến đây lúc nào..? Đều do ta vừa rồi đi theo mọi người bận việc bếp núc cho nên không có tiếp đón tỷ tỷ chu đáo.
Mộc Ngọc Trúc trông thấy Mộc Đinh Hương thay da đổi thịt lại nhìn đến tường viện cao lớn sau lưng muội muội của mình bất giác tay chân có chút run sợ, quả thật nàng không dám tiến vào bên trong, chỉ có thể nhu nhược thấp thỏm mở miệng đáp lại lời nói của Mộc Đinh Hương.
- À… Cũng vừa đến không lâu.
Mộc Đinh Hương đương nhiên biết rõ tính tình của đại tỷ mình nên chẳng nói thêm gì, chỉ đi lấy cho Hà Tiểu Bảo một nắm kẹo rồi để hắn đi tìm tiểu hài tử nhà khác chơi, còn mình lôi kéo cánh tay Mộc Ngọc Trúc đi tham quan nhà mới.
Ở sau bếp Lưu Niệm Niệm đã rửa xong rổ rau, thấy hai tỷ muội đang ở bên này nói chuyện lập tức bật dậy chạy theo.
- Đinh Hương, ta cũng muốn cùng các ngươi đi xem nhà mới.
Tất nhiên Mộc Đinh Hương không thể không đồng ý, mi mắt nàng cong cong như vầng trăng khuyết, vui vẻ khoát tay người này kéo vào trong viện.
Mộc Ngọc Trúc nhận thức được người này là Lưu Niệm Niệm, trước kia mẫu thân hạ xuống mệnh lệnh cấm tất cả hài tử trong nhà không được nói chuyện với người họ Quý dù chỉ một lời cho nên nàng xưa nay chưa từng nói chuyện với nàng ta. Bây giờ thấy muội muội kéo tay vị đại tiểu thư này nàng liền có chút do dự, thâm tâm quả thật không dám đi theo.
Mộc Đinh Hương làm sao không biết được trong lòng Mộc Trúc đang có rất nhiều sự chần chừ, nhưng trên thực tế hai người này mới là tỷ muội ruột thịt vì thế nàng càng không thể để người này rời đi được. Nghĩ đơn giản như vậy cho nên Đinh Hương dứt khoát ôm tay hai người kéo thẳng một mạch vào trong trạch viện.
Sân vườn không có người, thôn dân tới đây nếu có tò mò thì tiến vào nhìn một cái rồi lại đi ra ngoài, chẳng dám nán lại lâu.
Tiền viện không tính là lớn nhưng nói nhỏ cũng không hề nhỏ, chính diện là tòa nhà chính ngoài ra hai bên còn có hai căn phòng nhỏ là đông và tây sương phòng đứng đối diện với nhau, còn lại căn phòng sau lưng được dùng làm nhà kho. Nhìn chung gạch xanh ngói đỏ sắp xếp chỉnh tề, trong viện trồng đủ loại hoa cỏ mang nhiều kiểu dáng và màu sắc khác nhau, mang theo vài điểm yên bình ấm áp.
Một tòa nhà như vậy ở nông thôn kỳ thật cũng thường thấy, thậm chí diện tích còn lớn hơn nơi đây rất nhiều nhưng xem từ chỉnh thể giá cả thì nơi khác tuyệt đối không có được sự tinh xảo và vững chắc như thế này. Có thể nói biệt phủ Sở gia được xây dựng khá hoàn mỹ.
Trong viện vừa vặn có thêm mấy vị đại tẩu đi tham quan, Mộc Đinh Hương lễ phép mỉm cười cùng các nàng chào hỏi.
Mộc Ngọc Trúc tinh ý nhìn ra sự thay đổi của muội muội nhà mình không đơn thuần chỉ là sự thay đổi bình thường mà bộ dạng này dường như xảy ra biến hóa rất lớn, nàng cảm nhận được trên người muội muội lộ ra một cổ khí tràn cực đại, rất có phong phạm của một vị đương gia chủ mẫu. Trong mắt Mộc Ngọc Trúc tràn đầy kinh diễm, tự hỏi không biết đến khi nào mình mới có thể giống như muội muội.
Bên này Lưu Niệm Niệm vẻ mặt đầy ngạc nhiên, hào sảng nói ra hết những suy nghĩ trong lòng:
- Đinh Hương.. ta cảm thấy bộ dáng này của ngươi đặc biệt giống với nương của ta á. Thần thái thì khỏi phải nói nữa rồi, nhìn kĩ diện mạo cũng có vài phần tương tự luôn... Aishhh, ai không biết còn tưởng rằng hai người các người mới là mẹ con đấy!!
Mộc Đinh Hương nghe vậy trên mặt biểu tình cứng lại, nhưng thực mau liền khôi phục tự nhiên, đối Lưu niệm niệm tâm đại cũng cảm thấy vô ngữ, cũng chỉ đến hàm hàm hồ hồ nói:
- Ủa thê tử nhà người khác không phải cũng là cái dạng này hả...? Xưa nay ta đâu có thấy ai không hỗ trợ phu quân tiếp đón khách nhân đâu?
Lưu Niệm Niệm nghe xong lại nhạy bén nắm bắt được một điểm quan trọng khác:
- Đinh Hương ta hỏi chuyện này cái, ngươi cùng sở đồ tể thật sự là có loại quan hệ phu thê này hả, ta còn tưởng rằng.....
- Ngươi cho rằng cái gì??
Mộc Đinh Hương bất động thanh sắc trực tiếp cắt ngang lời nói của Lưu Niệm Niệm.
- Ta tưởng Sở đồ tể vì muốn cứu ngươi mới dùng tới kế sách tạm thời này.
Nếu là trước đây Mộc Đinh Hương có lẽ sẽ có cùng một suy nghĩ với Lưu Niệm Niệm, nhưng từ sau khi hai người tiến thêm một bước thân mật nàng liền không còn cho rằng chuyện này đơn giản như vậy nữa. Có ân nhân cứu mạng nào hở một chút là kéo cô nương mình cứu ra hôn không?? Chưa kể nữ nhân đáng ghét kia còn hay nhân cơ hội động tay động chân với mình nữa chứ hí hí.
Sắc mặt của nàng hơi hơi đỏ lên nhưng giọng nói phát ra vẫn vô cùng trấn định.
- Thế tục tuy có thành kiến nhưng tình cảm của ta cùng nàng ấy lại là sự thật.
Sợ nàng hiểu lầm ý mình nên Lưu Niệm Niệm vội vàng giải thích.
- Ta đương nhiên không giống với đám người ngoài kia, dù sao cha cùng nương đều cảm thấy chuyện của hai người không có cái gì không tốt. Nói thật ta cũng cảm thấy hai người rất là đẹp đôi ớ.
Lưu đại tiểu thư nói xong có chút ngượng ngùng mà nhấp miệng cười cười.
Mộc Đinh Hương thấy vậy tiện đà nói sang chuyện khác.
- Vậy còn ngươi thì sao?? Mấy ngày trước mới qua sinh nhật mười bảy tuổi, năm sau là mười tám rồi đấy, nếu không tìm được lang quân như ý thì có thể thật sự trở thành gái lỡ thì đó.
- Hừ, chuyện này có cái gì mà phải gấp, không phải Sở Ngu tới năm hai mươi sáu tuổi mới tìm thấy ngươi hay sao?
Nói một lát lại bĩu môi không cam tâm, nhưng trong lời nói nhiều hơn là sự ấm ức.
- Hơn một tháng trước chẳng biết cha cùng nương đột nhiên bị cái gì kích thích mà bắt đầu liên tiếp dò hỏi khắp nơi giúp ta tìm kiếm một mối hôn sự tốt, hình như là thật sự sợ ta không gả đi được thì phải.
Mộc Đinh Hương nghe nàng than thở như vậy liền minh bạch ý nghĩa sau lưng hành động của hai vợ chồng nhà họ Lưu.
Trước mắt thân thế giữa mình và Lưu Niệm Niệm trong khoảng thời gian ngắn sẽ không có vấn đề gì, nhưng ai có thể bảo đảm cả đời sẽ không phát sinh ra vấn đề khó giải quyết. Muốn cắt đứt vọng tưởng của người Mộc gia chỉ còn một cách là giúp Lưu Niệm Niệm tìm kiếm một người có đời tư trong sạch gả đi, chuyện này phu thê hai người cũng là hao hết tâm tư.
Chờ Lưu Niệm Niệm được gả ra ngoài, dù cho thân thế hai người bị vạch trần thì chỉ cần gia thế hôn phu của nàng không đến mức quá yếu tất nhiên sẽ không bị Mộc gia nắm mũi dắt đi.
Nghĩ đến đây Mộc Đinh Hương an tâm vỗ vỗ cánh tay của nàng ấy nói:
- Dù sao cũng đã đến tuổi thành gia lập thất, nếu như ngươi đã có người trong lòng thì nhanh chóng nói với cô cô đi, bọn họ cũng không cần phải tiêu phí quá nhiều tâm tư.
- Ta nơi nào có người trong lòng, vẫn là ngươi giỏi nói hươu nói vượn.
Hai người trêu ghẹo nhau khiến cho bầu không khí náo nhiệt hẳn ra, tuy nói rất nhiều nhưng vẫn không khỏi vắng vẻ Mộc Ngọc Trúc. Chuyện này cũng không thể trách Mộc Đinh Hương được, chung quy đại tỷ lá gan quá nhỏ, cùng nhau dạo hết cái sân cả buổi cũng chưa thấy tỷ ấy nói một tiếng nào. Nếu không phải từ đầu đến cuối nàng luôn kéo cánh tay người này, khẳng định Mộc Đinh Hương chắc chắn sẽ quên bên cạnh mình còn có thêm một người.
Thế là nàng tinh tế mở ra một chủ đề nói chuyện mới để lôi kéo Mộc Ngọc Trúc tham gia, hỏi ra mới biết được người nhà thợ mộc chiều mới có thể đến được nhưng Lưu thị lại không ngại thúc giục nàng mau chóng tới đây bồi Mộc Đinh Hương nói chuyện.
Cũng may Mộc Đinh Hương không bởi vì người Mộc gia mà khiến cho quan hệ giữa hai người các nàng trở nên xa cách. Hiện giờ tỷ muội mấy người nói nói cười cười tương đối hòa hợp.
Quý Vân Nương rãnh tay rãnh chân hướng về bên này liếc mắt một cái, trên mặt biểu tình cũng nhịn không được trở nên sung sướng.