Nữ Đồ Tể Cùng Tiểu Kiều Nương

Chương 93



Trúc Nhi nhìn thấy Lưu Niệm Niệm chạy đi như một cơn gió thế nhưng lại thất hồn lạc phách mà chạy trở về, tuy tiểu măng tinh như nàng không hiểu rõ cảm xúc của người lớn cho lắm, thế nhưng đại khái nàng vẫn có thể nhìn ra được dì ba đang thực sự không vui. Vừa rồi khi Xuân Hoa tỷ tỷ lấy hộp đồ ăn từ trên tường xuống đã bị nàng lén lút ăn mất hai khối bánh khoai sọ, hiện giờ nhìn thấy bộ dạng thất vọng của Lưu Niệm Niệm nàng bèn cầm lấy một khối bánh trong hộp dâng đến bên miệng dì ba.

- Dì ba ăn đi, bánh rất ngon.

Lưu đại tiểu thư nhìn cánh tay mập mạp trắng trẻo như ngó sen đương cầm khối bánh khoai sọ đưa đến bên miệng của mình, nàng mỉm cười há miệng cắn một ngụm nhỏ, hương vị quen thuộc lan tràn trên đầu lưỡi khiến nàng chua xót đến mức xém tí nữa thì rơi lệ.

Cái người này thực nhát gan, rõ ràng phí tâm phí sức làm điểm tâm cho nàng rồi lại lâm trận đào thoát, chắc ban nãy khi đang bò trên tường thì nghe được đoạn đối thoại giữa nàng và Xuân Hoa. Cơ mà người nọ chỉ bằng những lời nói không rõ ràng đó đã có thể tự mình đưa ra kết luận, quả thật là quá mức qua loa.

Lưu Niệm Niệm trong lòng oán trách Viên Phượng Hoa nhu nhược nhưng lại nhịn không được đau lòng thay cho nàng.

Thời điểm nàng ấy ôm hộp đồ ăn tới đây không biết đã vui vẻ đến nhường nào, vừa tới lại thấy được một màn này, nói vậy hẳn là ai kia cũng rất thương tâm đi?

Nàng một chút cũng không nghi ngờ sự yêu thích của Viên Phượng Hoa đối với chính mình, cảm xúc tích tụ dần theo từng ngày. Có lẽ kể từ lúc người nọ gặp phải mình và Mộc mẫu đang tranh cãi với nhau, đến khi nhà Đinh Hương cắt lúa người nọ cố ý tuột lại phía sau một mảng lớn, sau này thỉnh thoảng hai người ngẫu nhiên gặp được nhau trên đường, ở hồ sen các nàng cầm lòng không đậu..... thật ra tình cảm của nàng cũng không có chỗ nào là không phải tiến triển dần dần theo tuần tự, mỗi ngày một lớn dần hơn, càng thêm thâm hậu.

Còn có cái ngày mà nàng trúng xuân dược, ngày đó nàng cật lực ẩn nhẫn khắc chế bản thân. Lưu Niệm Niệm hồi tưởng lại tình cảnh hỗn loạn lúc ấy, nàng cảm thấy vừa hổ thẹn lại vừa cảm thấy người nọ rất đáng quý, đối phương thích nàng nhiệt liệt như vậy nhưng chung quy không có thừa dịp nàng gặp nạn mà nhân cơ hội hoàn toàn chiếm hữu thân xác nàng.

Suy nghĩ trong lòng cứ lặp đi lặp lại, chốc lát thấy oán hận rồi chốc lát lại thấy đau lòng thay cho người ta, biểu tình trên mặt cũng rất là phong phú.

Chờ nàng lần nữa giương mắt lên nhìn mới phát hiện hộp bánh khoai sọ trước mặt đã sớm tiến vào trong bụng của nữ hài nhi đáng yêu kia không sai biệt lắm. Nàng nhịn không được nín khóc mỉm cười, một phen bắt được Trúc Nhi, sờ sờ bụng đứa nhỏ, nhẹ giọng trách yêu.

- Tiểu hài tử xấu xa này, một hộp đồ ăn lớn như vậy đều nhét hết vào bụng. Chẳng biết bụng này có nổ tung hay không, lát nữa con còn muốn ăn cơm chứ?

Trúc Nhi xoa xoa vụng bánh khoai sọ còn vương trên khoé miệng, trợn tròn đôi mắt nói:

- Bánh khoai sọ làm ra chính là để cho con người ăn, nếu không ai ăn nó sẽ rất khổ sở nha.!

- Cứ cho là ngươi nói có lý đi..... Trúc Nhi ngoan, dì ba hỏi con một câu nha, nếu có một người rõ ràng rất thích con nhưng người đó lại cho rằng con thích người khác nên không cần con nữa, vậy con nghĩ như thế nào về chuyện này?

Trúc Nhi nghiêng đầu ngẫm nghĩ, sau đó mới mở miệng đáp lời.

- Tiểu hoa thích ta, nàng sẽ không vì ta thích người khác mà không cần ta nữa. Cơ mà chính vì ta thích những hoa cỏ khác sẽ khiến tiểu hoa rất khổ sở cho nên Trúc Nhi sẽ không yêu thích các loại hoa cỏ khác.

- Nếu tiểu hoa cảm thấy ngươi ở cùng các loại hoa cỏ khác sẽ vui vẻ hơn khi ở bên cạnh nó, vậy nàng ấy có thể trốn đi hay không?

- Ưm mặc kệ nàng trốn đến nơi nào, Trúc Nhi đều có thể tìm được nàng.

Lưu Niệm Niệm yêu thương sờ đầu Trúc Nhi, cưng chiều khen một câu.

- Tiểu hoa có được ngươi thật đúng là quá hạnh phúc.

- Tất nhiên rồi, ta lợi hại như vậy mà...

Trúc Nhi được khen thì vui lắm, nó kiêu ngạo ưỡn ngực sĩ đến tận trời.

Giữa trưa, thời điểm ăn cơm Lưu Hừ không có ở nhà, trên bàn ăn chỉ còn lại ba mẹ con nàng tiểu hài tử Trúc Nhi.

Khi ăn cơm quả thực là lúc Quý Vân Nương đem tiểu tổ tông Trúc Nhi sủng lên tận trời, mặt kệ miễn là thứ gì tốt đẹp đều gắp hết vào trong chén của nó. Lưu Niệm Niệm sực nhớ ra vừa rồi một mình Trúc Nhi ăn hết một hộp bánh khoai sọ lớn, sợ đứa nhỏ ăn quá no nàng nhịn không được bèn lên tiếng nhắc nhở.

- Nương, vừa rồi Trúc Nhi ăn hết một hộp bánh khoai sọ lớn, người đừng cho nó ăn nhiều như vậy....

Quý Vân Nương là người cực kỳ cảnh giác, nàng nhanh nhạy nắm bắt được trọng điểm.

- Bánh khoai sọ? Ngươi đi đâu lấy được bánh khoai sọ, lúc Hương nhi đến đây ta thấy cũng đâu có mang theo bánh khoai sọ..??

- Nương..!!

Lưu Niệm Niệm dẩu miệng, bất mãn kêu lên một tiếng.

Mấy ngày nay hai vợ chồng Quý Vân Nương và Lưu Hừ tích cực để bà mối giới thiệu đối tượng cho nữ nhi nhà mình, hết thanh niên tài tuấn này đến thanh niên tài tuấn khác nhưng hai người tổng cảm thấy đám nam nhân kia đều kém một chút, nói thì nói vậy nhưng cả hai lại không thể nói ra được họ kém ở điểm nào và thua kém cái gì. Hơn nữa năm người trước đó đến ra mắt, đại nữ nhi nhà mình chẳng thèm liếc mắt lấy một cái, buổi sáng hôm nay nghe nha hoàn nói đứa nhỏ này đi nhìn lén đối tượng đến ứng tuyển, chỉ là sau đó nó thất thần rời đi, nhìn dáng vẻ cho thấy ắt hẳn lần này lại thất bại.

Ngay cả chính Quý Vân Nương cũng không biết dạng nam nhân nào mới có thể khiến nữ nhi nhà mình để vào trong mắt.

- Niệm Nhi, liền tính ngươi không vì bản thân mình thì cũng nên vì nhà họ Lưu chúng ta suy nghĩ một chút, ngươi không thể tùy hứng như vậy được.

- Con khi nào không vì nhà mình mà suy nghĩ, nàng ấy có cái gì không tốt? Nàng lớn lên xinh đẹp như vậy, cũng không hề thua kém Sở Ngu chút nào. Cầm bổng lộc triều đình, làm việc thiện diệt trừ cái ác, một chút cũng không hề thua kém người khác..!!

Ngày nào cũng diễn ra cảnh tượng mẹ con hai người tranh luận về vấn đề này, ban đầu bầu không khí giương cung bạt kiếm và cãi vã xảy ra rất nhiều, dần dà Lưu Niệm Niệm cũng ít cãi lại, nàng biết rõ khi nào nên nói và khi nào không nên nói, không cần thiết sẽ không chọc cho cha mẹ không vui.

Quý Vân Nương có chút không nề hà, nàng cố chấp nói tiếp.

- Ngươi ngẫm lại đi, nếu các ngươi ở bên nhau thì sau này làm sao có được con nối dõi??

Trúc Nhi đang ngồi một bên bẹp miệng ăn cơm, vừa nghe Quý Vân Nương nói vậy liền nghiêm túc đáp lời:

- Bà ngoại, Trúc Nhi không đáng yêu sao??

Quý phu nhân vội buông đũa, ôm lấy tiểu tâm can của mình vào lòng vỗ về một phen.

- Đương nhiên là Trúc Nhi đáng yêu nhất, nhưng chúng ta phải đi nơi nào mới nhặt được một đứa bé giống như Trúc Nhi đây...

- Nương, A Trác hiện tại cũng sắp mười ba tuổi, qua hai năm nữa cũng đến lúc đính hôn. Đến lúc đó trong nhà có nhiều hài tử như vậy, có kém cũng chỉ kém một đứa của con mà thôi.

- Hắn là hắn, ngươi là ngươi. Trong nhà đã có Hương nhi như vậy, không thể có chuyện hai đứa đều giống nhau.!!

Nói xong nàng lại xoay người đút cơm cho Trúc Nhi.

Mộc Đinh Hương nhịn không được cũng xen mồm vào nói:

- Nương, cuộc sống này là của chính bản thân mình, người khác ở bên ngoài thấy thế nào là chuyện của người khác. Lại nói con và Sở Ngu không phải cũng sống rất tốt hay sao?

Quý phu nhân nhìn tiểu nữ nhi do chính mình sinh ra, thở dài bộc bạch.

- Hương nhi, nếu không phải Sở Ngu đem con từ nhà họ Mộc cứu ra, con cho rằng cha con dễ nói chuyện như vậy hay sao?

Lưu Niệm Niệm lại trực tiếp bắt lấy lời mẫu thân vừa mới nói ra.

- Vậy ý của người là người kì thật cũng không có ý kiến gì đối với chuyện này, chỉ cần bên phía cha đồng ý thì việc này sẽ thành có đúng không ạ..?

Quý Vân Nương vội vàng phản bác.

- Ta khi nào nói qua rằng ta không có ý kiến..!!?

- Nương~~..

Lưu Niệm Niệm buông chiếc đũa đang cầm trên tay, nàng ôm lấy cánh tay của mẫu thân bắt đầu làm nũng.

Trúc Nhi không biết chuyện gì đang phát sinh, nó thấy vậy cũng vươn cánh tay béo múp như ngó sen ôm lấy cánh tay còn lại của Quý Vân Nương, ngọt ngào kêu lên.

- Bà ngoại, dì ba muốn cái gì thì người mau đáp ứng đi.. ở nhà con muốn cái gì mẫu thân cũng đều đáp ứng con hết á..

Lập tức Quý Vân Nương bị một lớn một nhỏ thay phiên tấn công, nàng không có biện pháp mở miệng nói ra những lời từ chối tàn nhẫn nhưng nàng cũng không muốn nhanh như vậy phải gật đầu thỏa hiệp, hết cách đành vỗ vỗ cái mông nhỏ của Trúc Nhi, mắng yêu:

- Tiểu bạch nhãn lang, bà ngoại đối xử với con không tốt hay sao, sao con không đứng về phía bà ngoại??

- Trúc Nhi cũng muốn cho bà ngoại vui vẻ, chỉ là dì ba vui vẻ thì bà ngoại mới vui vẻ, dì ba mà không vui thì con thấy bà ngoại cũng đâu có vui...

- Xem như con giỏi ngụy biện a..

Nói xong lại hướng về phía Lưu Niệm Niệm thì thầm.

- Nhưng ta vẫn không chấp nhận.

Lời nói tuy vẫn nặng nề nhưng không còn ngữ khí cứng rắn như trước nữa, Lưu Niệm Niệm và Mộc Đinh Hương hai người liếc mắt nhìn nhau, ăn ý liền cảm thấy tình hình quá mức hấp dẫn, vì thế các nàng tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, các nàng lần lượt thay phiên nhau nói:

- Lát nữa con cùng với Hương Hương ra cửa hàng xem Sở Ngu buôn bán ra sao, thuận tiện mang cơm cho nàng ấy.... Nương, đã gần một tháng con chưa được ra ngoài rồi đấy.

Quý phu nhân làm sao không biết trong đầu các nàng đang suy nghĩ cái gì, nhịn không được bèn lên tiếng hắt cho nữ nhi nhà mình một chậu nước lạnh.

- Ngươi cứ như vậy mà tự tiện đòi đi đưa cơm, chưa chắc người ta có muốn hay không. Nhắc mới nhớ, cũng hơn một tháng ta chưa nhìn thấy thân ảnh của người kia đâu đấy.

Lưu Niệm Niệm nét mặt cứng đờ, vội chuyển giọng hồi đáp.

- Ai nói nàng ấy không có tới, sáng nay người ta vừa ghé qua. Không tin người hỏi Trúc Nhi đi, có phải nó đã ăn bánh khoai sọ hay không, bánh khoai sọ đó là do nàng ấy mang tới đó.

Quý Vân Nương hừ lạnh một tiếng, giọng điệu nghe ra có vẻ không mấy hài lòng.

- Tới cũng không thấy vào cửa chào hỏi ta một tiếng, chẳng lẽ là trèo tường để vào??

Còn không phải là người ta thật sự trèo tường vào thăm nàng hay sao, hôm nay thật vất vả mẫu thân mới nói chuyện thả lỏng với nàng như vậy nên nàng cũng không muốn chọc cho mẫu thân mất hứng, vừa định mở miệng nói chuyện lại nghe thấy hạ nhân chạy tới bẩm báo, nói rằng có Viên bộ đầu tới chơi.

Mấy người đang ngồi ăn cơm đều cảm thấy sửng sốt, Lưu Niệm Niệm trong lòng thấy vừa mừng vừa sợ, cái tên đầu gỗ này sao tự nhiên lại suy nghĩ thông suốt, cư nhiên còn dám quay trở lại tìm mình.

Trước mắt vừa mới bắt đầu ăn cơm không lâu, có lý nào đối phương lại đến đúng lúc như vậy? Quý Vân Nương trừng mắt liếc hai nữ nhi, nghiêm giọng tra hỏi:

- Có phải các ngươi lén lút đi mật báo với nàng ta hay không?

- Nãy giờ chúng con vẫn luôn ngồi ở nơi này, động cũng chưa từng động qua, vả lại ai dám mật báo chứ.

Lưu đại tiểu thư cố nén ý cười bên môi, nhún vai giả vờ vô tội.

Quý Vân Nương sai người xuống bếp làm thêm hai món ăn, tiếp theo mới cho gia nhân đi gọi Viên Phượng Hoa đến nhập toạ.

Thời điểm Viên bộ đầu vừa bước vào nhà liền nhìn lướt qua xung quanh một phen, xác định ở đây không có người xa lạ, Lưu Hừ cũng không có nhà thành ra trên bàn cơm chỉ có thêm Mộc Đinh Hương và Trúc Nhi mà thôi.

Ánh mắt thâm thúy trói chặt lấy thân ảnh yểu điệu của Lưu Niệm Niệm, thẳng đến khi Quý Vân Nương ngồi ở bên bàn khụ nhẹ hai tiếng nàng mới phục hồi tinh thần, lúc này mới tìm vị trí trống ngồi xuống.

Mà vị trí nàng chọn tất nhiên là phải được ngồi bên cạnh Lưu Niệm Niệm, cứ thế nàng gắt gao dựa vào tiểu cô nương thật gần.

Quý Vân Nương sắc mặt tối sầm nhưng đối phương là kim bài bộ khoái nổi danh tứ phương, nếu là các gia tộc khác trong huyện chắc hẳn bọn họ chỉ hận không thể đuổi theo nịnh bợ nàng không kịp, nào dám cho nàng sắc mặt. Hơn nữa trước kia, thời điểm chưa biết người này thích nữ nhân chính nàng còn cùng người ta qua lại khá tốt, hiện giờ bỗng nhiên chuyển biến thái độ thật sự là quá đột ngột.

Vì thế nàng không thể không nở nụ cười trên môi, hoà nhã nói:

- Khó có dịp được Viên bộ đầu đến đây thăm hỏi vậy mà cơm trưa đã ăn được một nửa, thật sự là nhà ta chiêu đãi không chu toàn.

Sắc mặt của Viên Phượng Hoa cũng theo đó hòa hoãn xuống, nàng hữu lễ đáp lại trưởng bối một câu.

- Là do ta đến không đúng lúc, ta nghĩ rằng Sở Ngu ở bên này nên mới tới tìm nàng, không ngờ lại ngay lúc mọi người trong nhà đang dùng cơm.

Quý Vân Nương làm sao không nghe ra được đối phương đang trợn mắt nói dối, dẫu vậy nàng vẫn cười tủm tỉm tiếp đón nữ bộ đầu ăn cơm.

Buổi sáng sau khi từ vách tường nhà họ Lưu nhảy ra, Viên Phượng Hoa trong lòng càng nghĩ càng thấy mất mát. Cô nương nàng thích lâu như vậy đảo mắt phải đáp ứng sự an bài của người thân, cùng nam tử khác gặp mặt bảo nàng làm sao không tan nát cõi lòng, đã vậy càng nghĩ càng thêm đau lòng, tệ hơn là nàng thấy đau cả tâm lẫn phổi.

Cũng ngay lúc ấy nàng mới ý thức được tình cảm của mình đối với Lưu Niệm Niệm cư nhiên đã sâu đậm tới mức này, sâu đến nỗi chỉ cần tưởng tượng đến cảnh người mình thương ở cùng người khác ân ân ái ái nàng liền cảm thấy bản thân sắp phát cuồng.

Tuy rằng Lưu Niệm Niệm chưa bao giờ nói ra một câu vừa ý nào, cũng chưa bao giờ chủ động hướng đến nàng làm mấy hành động thân mật. Ngoại trừ lần đó người nàng thương trúng dược, kiềm chế không được mới chủ động hướng nàng cầu hoan, còn những thời điểm khác cơ hồ đều do chính nàng chủ động.

Mà điểm này mới là nguyên nhân chủ yếu khiến Viên Phượng Hoa trở nên thấp thỏm.

Nhưng nàng nhớ rất rõ mỗi lần nàng cùng Lưu Niệm Niệm ở bên nhau đối phương đều lộ ra biểu tình sung sướng, vui vẻ, thậm chí khi nàng hôn tiểu cô nương không những không kháng cự mà còn nghênh hợp. Nhìn dáng vẻ ắt hẳn là cũng thấy vui mừng đi ha, không có khả năng chỉ một mình nàng đơn phương thích người ta. Vậy là Viên Phượng Hoa dừng lại ven đường, yên lặng mà phân tích tình hình.

Chỉ vì như vậy mà bản thân đã qua loa buông tay đối phương, quả thật đây cũng không phải là phong cách của nàng. Ngày thường nàng tra án, chưa đến thời khắc cuối cùng nàng đều sẽ không dễ dàng từ bỏ, giả sử đổi qua phương diện tình cảm, điểm cỏn con này há có thể khiến nàng lùi bước?

Nếu nàng thật sự yếu đuối như vậy, về sau liệu có thể gánh nổi tình cảm của Niệm nhi hay không?

Nghĩ như thế lại cảm thấy ban nãy mình rời đi quả thật là quá mức xúc động và nông nổi, ít nhất, cứ cho là Niệm nhi không thích mình thì mình cũng muốn nghe từ chính miệng nàng ấy nói ra.

Vì thế đi được nửa đường nàng quyết định quay trở lại, quang minh chính đại đi từ cửa chính vào trong bái phỏng.

Quý Vân Nương tiếp đón nàng ngồi xuống bàn dùng cơm, Viên Phượng Hoa cầm đũa ngồi nghiêm chỉnh, nhìn thẳng vào mấy mâm đồ ăn bày biện trước mắt.

Toàn bộ bàn ăn cũng bởi vì sự xuất hiện của nàng mà lâm vào an tĩnh.

Viên bộ đầu không phải là kẻ ngu dốt, đang muốn nói vài câu để hòa hoãn bầu không khí một chút lại thấy trước mắt xuất hiện một đôi đũa, hoá ra người nàng thương đang gắp cho nàng một mối thịt gà.

Phía cuối chiếc đũa là một bàn tay trắng nõn thon dài, trông mười phần đẹp mắt. Viên Phượng Hoa ngẩng đầu nhìn thoáng qua chủ nhân của đôi đũa, thấy đối phương mang đôi mắt ngập nước trong lòng nàng liền nhảy dựng, môi mấp máy vừa muốn nói gì đó nhưng ngại có Quý Vân Nương ngồi bên cạnh nên đành ngậm ngùi đem miệng khép lại.

Trước đây Trúc Nhi đã từng gặp Viên Phượng Hoa nhiều lần, những ngày vị tỷ tỷ này đến nhà chơi đồng thời cũng chơi với nó không thiếu ngày nào, có khi Trúc Nhi còn thường xuyên cưỡi trên đầu người ta chạy khắp mọi nơi.

Hiện giờ nhìn thấy Viên Phượng Hoa, Trúc Nhi hào hứng vui vẻ cho nàng hẳn một tràng vỗ tay cực kỳ nồng nhiệt.

- Phượng Hoàng ăn cơm đi..~~

Lúc này Viên bộ đầu nổi danh thiên hạ mới nở nụ cười, không quên tranh thủ mở miệng nói:

- Được rồi, Trúc Nhi cũng mau ăn cơm đi.

Lưu Niệm Niệm sau khi gắp đồ ăn cho người nọ liền không dám đến gần thêm nữa, chính xác là nàng không dám làm trò trước mặt Quý Vân Nương. Thứ nhất là nàng không muốn biểu hiện rõ ràng như vậy, thứ hai là lúc sáng người này dám hiểu lầm nàng, đã cất công đem họp đồ ăn đến lại đặt trên đầu tường rồi im lặng rời đi. Cũng may người này còn biết đường quay trở lại, bằng không Lưu Niệm Niệm quyết định phải lạnh nhạt đối phương ít nhất một tháng trở lên.

Viên bộ đầu được Lưu Niệm Niệm gắp thức ăn, tâm trạng thấp thỏm lúc này mới thoáng tốt lên được một ít. Hơn nữa sau khi trộm ngắm nhìn dung nhan người thương, qua một tháng không gặp khuôn mặt nhỏ mà nàng ngày đêm tơ tưởng có vẻ càng thêm tuấn tiếu, chỉ cần liếc mắt một cái liền cảm thấy cõi lòng mênh mông.

Điều này làm cho Viên bộ đầu cực kỳ hối hận đối với hành động qua loa rời đi của mình khi nãy.

Cũng may Quý Vân Nương không phải loại người sẽ tùy tiện bày tỏ sắc mặt đối với người khác, hơn nữa Trúc Nhi là trẻ con nên thường nói chuyện mà không biết kiêng kỵ. Mộc Đinh Hương tinh tế bắt chuyện với Viên Phượng Hoa vài câu, nhờ đó mà bầu không khí áp lực trên bàn cơm đã bắt đầu lung lay thay đổi.

Lưu Niệm Niệm dù đã cật lực khắc chế nhưng vô luận là ai cũng đều có thể nhìn ra bờ môi của nàng sắp không ngăn được ý cười.

Quý phu nhân ngậm ngùi thở dài một tiếng, nữ nhi lớn rồi thì không cần đến người mẫu thân này nữa, hết biết nói gì nên nàng chỉ đành ôm lấy tâm can bảo bối Trúc Nhi vào lòng cho đỡ tủi thân, mặc kệ không thèm nhìn đến hai nữ nhi nhà mình nữa.

Cơm nước xong xuôi các nàng liền nói muốn đi ra ngoài để đem cơm trưa đến cho Sở Ngu, thế nhưng tiểu tâm tư của Lưu đại tiểu thư người thường liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra được.

Quý Vân Nương còn muốn giãy giụa một chút, vốn định nói nàng mấy câu nhưng ai ngờ Mộc Đinh Hương lại bất chợt xen ngang.

- Lâu lắm rồi con chưa gặp nương. Trúc Nhi, hôm nay chúng ta ở nhà chơi với bà ngoại để dì ba đi đưa cơm cho Sở Ngu có được hay không?

Tiểu măng tinh giương đôi mắt tròn xoe nhìn mẫu thân, sau lại nhìn sang Quý Vân Nương ngoan ngoãn nói:

- Được, hôm nay chúng ta ở nhà với bà ngoại.

Quý phu nhân nổi cơn tức giận, nàng trừng mắt nhìn một lớn một nhỏ giả ngây thơ ngồi trước mặt.

- Từ lớn đến nhỏ đều biết cách dùng tâm tư đối với ta, thật sự ta quản không được các ngươi. Lát nữa khi cha của các ngươi trở về, đợi thời điểm hắn sinh khí đừng mong ta sẽ nói giúp các ngươi một lời.

Đã hơn một tháng nay Lưu Niệm Niệm chưa từng bước chân ra khỏi cửa, hiện giờ khó khăn lắm nàng rốt cuộc mới có được cơ hội này, vả lại còn được đi ra ngoài cùng với người trong lòng. Lúc này nàng đã sớm mở cờ trong bụng, ôm cánh tay Quý Vân Nương làm nũng một trận, sau cùng dùng lời ngon tiếng ngọt đem mẫu thân trấn an một phen. Mà Viên Phượng Hoa đứng bên cạnh nãy giờ âm thầm thu hết tư thái tiểu nữ nhi kia vào trong mắt, nhịn không được trái tim phát run vì đối phương.

Nàng khẽ cắn đầu lưỡi để ngăn chặn dòng tình cảm đột nhiên phun trào nơi đáy lòng, hồi lâu mới mở miệng hướng về Quý Vân Nương nói:

- Lưu phu nhân yên tâm, ta bồi Niệm Niệm đi đưa cơm, một hồi chắc chắn đem nàng nguyên vẹn đưa trở về nhà.

Ở phương diện này Quý Vân Nương tự tin có thể tin tưởng Viên Phượng Hoa tuyệt đối, tình huống lần trước người này vậy mà có thể nhịn không chạm vào Niệm nhi, điểm này cho thấy nhân phẩm của nàng vô pháp có chỗ chê. Nhưng chính là như vậy mới càng thêm đáng sợ, người này làm nữ nhi nhà mình chết mê chết mệt, trong mắt thiếu điều chỉ toàn là hình bóng của nàng ta, đến nỗi chẳng thể nhìn lọt mắt người nào khác.

Nhưng chính nàng cũng không nhẫn tâm làm người ác, nàng cũng coi như là đã nhìn thấu chuyện đời. Giả sử lúc này nàng đứng ra làm người xấu, sợ rằng cũng chỉ là nhất thời mà thôi, tình cảm của hai đứa nhỏ này kích động còn hơn lửa nóng, nàng đứng một bên tưởng đâu sắp bị thiêu cháy, muốn ngăn cũng ngăn không được.

Nàng buông xui thở dài một hơi, ôm Trúc Nhi đi về sân viện của mình. Mộc Đinh Hương hướng về phía Lưu Niệm Niệm chớp mắt, sau đó cũng nối gót theo sau Quý Vân Nương. Lưu Niệm Niệm vừa muốn tiếp lấy hộp đồ ăn mà hạ nhân đưa qua, giữa chừng lại bị Viên Phượng Hoa cướp mất.

- Để ta cầm cho, đi thôi.

Hai người lúc này mới một trước một sau đi ra khỏi cửa.

Có Viên Phượng Hoa đi cùng nên Xuân Hoa và xa phu không cần phải theo nàng như mọi khi, vả lại cửa hàng của Sở Ngu cách Lưu phủ không quá xa, hai người cứ thoải mái chậm rì rì mà sang bên đó.

Ban đầu Lưu Niệm Niệm đi ở đằng trước, Viên Phượng Hoa cầm theo hộp đồ ăn lững thững đi sau. Đợi đến khi ra khỏi phạm vi biệt viện Lưu phủ, Viên bộ đầu hai bước gom thành một đuổi theo người trong lòng để được cùng nàng đi song song, khoé miệng cong cong vui vẻ gọi tên đối phương.

- Niệm nhi...

Lưu Niệm Niệm trong miệng khẽ hừ một tiếng, làm bộ không để ý nàng.

Viên Phượng Hoa vẫn chưa chịu từ bỏ ý định, nàng kiên nhẫn gọi thêm lần nữa, ngón tay nhẹ nhàng vươn ra chạm đến tay ai kia, nàng muốn câu lấy ngón út nhưng ai ngờ lại bị tránh đi.

Nàng lúc này trong lòng có chút luống cuống, vội vàng chạy lên phía trước Lưu Niệm Niệm mấy bước, lo lắng gọi tên đối phương thêm một lần nữa.

Thế mà Lưu Niệm Niệm lại tránh sang một bên, lạnh lùng quở trách.

- Tránh ra, đừng có chắn đường ta...!!

Thanh âm xinh xắn, có một chút ngây thơ pha lẫn một chút ủy khuất.

Tức khắc chọc cho Viên Phượng Hoa một trận tim đập thật nhanh, nàng chẳng biết hộp đồ ăn mình để lại khi sáng có bị phát hiện hay chưa, cũng không biết bây giờ Lưu Niệm Niệm giận dỗi nàng vì chuyện gì, là bởi vì lâu rồi mình không đến thăm nàng hay vẫn vì chuyện khác, vì thế nàng rất cẩn thận khi dò hỏi:

- Có phải nàng đang giận ta hay không?

Lưu Niệm Niệm tiếp tục hừ lạnh một tiếng, kiêu ngạo đáp:

- Có hay không thì tự ngươi biết?

Nói xong bèn duỗi tay muốn đẩy cái người đang che ở phía trước ra nhưng Viên Phượng Hoa há có thể để nàng dễ dàng đẩy được, trái lại nàng còn bắt được tay của tiểu cô nương, gắt gao nắm thật chặt.

- Kỳ thật sáng nay ta có đến thăm nàng....

- Tới kiểu gì mà ta không thấy được bóng người?

Đại tiểu thư tức giận chất vấn.

- Ta.... ta..... Ta chính là nghe thấy nàng đi xem mắt những người khác, ta cho rằng nàng.......

- Cho rằng cái gì??? Cho rằng ta là hạng nữ nhân lả lơi ong bướm, cha mẹ chỉ ai cho ta thì ta liền tùy tiện ở cùng người nọ có đúng hay không?

Viên bộ đầu vừa nghe Lưu Niệm Niệm nói vậy thì trong lòng cực kỳ khẩn trương, nàng hận không thể che miệng người này lại.

- Ta không có, ta chưa từng cảm thấy nàng lả lơi ong bướm, ta chỉ là........

- Chỉ là cái gì...?

Nàng chống eo, trừng mắt nhìn người đối diện.

Nhìn Viên Phượng Hoa tần ngần mãi mà không nói thành lời, nàng cười lạnh rồi phán một câu.

- Người nhát gan..!

Viên Phượng Hoa làm sao chịu nổi sự khiêu khích của nàng, lúc này nàng chẳng còn quản xung quanh có nhiều người tới lui, một phen ôm lấy đối phương, cúi người hướng đôi môi kiêu mọng kia ý đồ hôn xuống.

Nhìn người này đột nhiên tới gần như vậy, tức khắc làm cho Lưu Niệm Niệm thấy hoảng sợ.

- Ngươi làm gì vậy, nơi này nhiều người lắm đấy.

Nói chưa hết lời, khuôn mặt nhỏ đã sớm là rặng mây đỏ. Tóc mai của nàng bị gió trời thổi bay tán loạn, cả người ngượng ngùng e thẹn không thôi.

Bấy giờ khoé miệng của Viên Phượng Hoa mới thấp thoáng thấy độ cong, nàng buông tha cho tiểu cô nương nhưng cánh tay lại nâng lên, dịu dàng dẫn dắt  đối phương.

Lưu Niệm Niệm bị độ ấm từ lòng bàn tay làm cho rối bời, nàng cố gắng giãy giụa hai ba lần nhưng lại không thể thoát ra được, cuối cùng đành phải mặc kệ để người ta dẫn đi.

Thời điểm đến trước quầy thịt, Sở Ngu nhìn thấy hai người có đôi có cặp mà tới, chỉ là không thấy nữ nhi và tức phụ nhà mình đâu nên thắc mắc hỏi:

- Niệm Niệm, làm thế nào mà nương chịu thả ngươi ra vậy? Còn Hương nhi và Trúc Nhi đâu???

- Hương Hương và Trúc Nhi ở nhà với nương, ta lãnh nhiệm vụ đến đưa cơm cho ngươi.

Sở Ngu nhìn thoáng qua liền thấy hai người các nàng tay trong tay với nhau, trong lòng tức khắc sáng tỏ. Nàng nghĩ thầm trong đầu nhất định là Hương nhi vì muốn dỗ dành để Quý Vân Nương thả cho Lưu Niệm Niệm đi hẹn hò với Viên Phượng Hoa nên mới dẫn theo Trúc Nhi ở lại đeo bám, nàng cười cười khoát tay ra hiệu.

- Nếu đưa cơm xong rồi thì đi đi thôi, nơi này lộn xộn nên ta sẽ không lưu các ngươi lại. Lâu lắm rồi Niệm Niệm chưa ra ngoài dạo phố, hôm nay Phượng Hoa dẫn nàng ra ngoài giải sầu một chút đi.

Viên bộ đầu tất nhiên là cầu còn không được, nàng lôi kéo Lưu Niệm Niệm đi ra đường lớn, chẳng mấy chốc mà đã không thấy tăm hơi.

Lưu đại tiểu thư bị nàng kéo đi, thẳng đến khi vào một con hẻm nhỏ yên tĩnh mới chịu dừng lại.

Xem như Viên Phượng Hoa đoán ra rồi, hộp đồ ăn nàng đặt trên đầu tường lúc ban sáng đã bị phát hiện, sau đó nàng không nói không rằng lại chạy mất cho nên mới khiến đối phương tức giận. Nàng chắn ở trước người của tiểu cô nương, dịu dàng hỏi:

- Bánh khoai sọ ăn ngon không?

Lưu Niệm Niệm tức giận, nàng trừng mắt quở trách nữ nhân xấu xa đang đứng trước mặt.

- Ngươi còn không biết xấu hổ mà hỏi ta chuyện này hả??

Viên bộ đầu nhíu nhíu đôi chân mày, ngoan ngoãn nhận lỗi.

- Niệm nhi, thực xin lỗi.....

Nữ nhân vóc dáng cao gầy như vậy lại khom người xin lỗi thật khiến người ta có cảm giác khó đỡ, nhưng hình ảnh này lọt vào trong mắt của Lưu Niệm Niệm lại nhiều hơn vài phần đáng yêu, tuy nhiên đừng tưởng bở rằng vì vậy mà nàng sẽ nhanh mềm lòng.

- Xin lỗi, xin lỗi cái gì? Ngươi làm sai chỗ nào à..?

- Ta..... Ta không nên lâu như vậy mới đến thăm nàng, chỉ là ta có chút sợ cha mẹ nàng, vả lại công sự vội vàng nên ta không có thời gian đến thăm.

- Vậy sáng nay ngươi chạy đến làm gì?

- Do ta thật sự quá nhớ nàng.

Viên bộ đầu thẳng thắn phát biểu suy nghĩ trong lòng, lời nói trắng trợn như vậy làm hai lỗ tai của Lưu Niệm Niệm trở nên nóng bừng.

- Chiếu theo ý tứ của ngươi thì một tháng trước căn bản ngươi không nghĩ đến ta cho nên vẫn luôn không ghé thăm ta..!

Nghe đối phương suy đoán bậy bạ như vậy nàng liền trở nên nóng nảy, Viên Phượng Hoa lôi kéo tay của tiểu cô nương vội vàng giải thích.

- Đương nhiên không phải, mỗi ngày mỗi giờ đầu ta vẫn luôn suy nghĩ về nàng.

- Ngươi không có, ta thấy trong đầu của ngươi chỉ toàn là án kiện, tội phạm và đạo tặc mà thôi.!!

Lưu Niệm Niệm bật chế độ ngang ngược không cho người ta nói lý lẽ.

- Không phải, đối với ta nàng mới là quan trọng nhất.

Nói xong nàng nhịn không được muốn tiến lại gần để được ôm lấy đối phương.

Lưu đại tiểu thư nhìn thấu ý đồ của Viên Phượng Hoa nên vội vàng duỗi tay chống ngay ngực người ta, xúc cảm nơi đó mềm như bông khiến nàng xấu hổ thu hồi tay, muốn đổi chỗ chống nên nhanh chóng dời xuống bụng ai ngờ lại cảm nhận được cơ bắp cùng đường cong đầy mê hoặc, nàng nhịn không được có chút đỏ mặt.

Người này làm thế nào để luyện ra được thân thể tốt đến như vậy,  nơi đó đầy thịt nhưng vô cùng săn chắc. Nếu như đem quần áo vén lên, khi trực tiếp dùng tay trần sờ vào sẽ là kiểu hưởng thụ nào nhỉ?

Viên bộ đầu cảm nhận rất rõ bàn tay non mịn kia chặt chẽ dán vào bụng mình, thoáng chốc một cổ nhiệt khí dâng tràn khắp người khiến nàng trở nên có chút khẩn trương. Ngay giây phút này nàng không có lòng quản những thứ xung quanh mà một mực chỉ muốn ôm lấy người nàng thương. Lưu Niệm Niệm nhìn nữ nhân cao to cứ vậy mà chen tới liền hoa dung thất sắc, nàng rất muốn lùi về nhưng đáng tiếc phía sau là một bức tường đá, căn bản chính là hết đường lui.

- Ngươi muốn làm gì?

Lưu đại tiểu thư không dám nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm kia, chỉ e biết e dè nghiêng đầu nhỏ giọng đặt câu hỏi.

- Lâu lắm rồi ta chưa gặp nàng, thật tình chỉ muốn ôm nàng một cái. Nàng đừng cự tuyệt ta, có được không?

Nhìn ánh mắt đáng thương của Viên Phượng Hoa, nguyên bản hai bàn tay đang chống đỡ thân thể không đứng đắn của ai kia tức khắc trở nên mềm nhũn. Viên bộ đầu nắm bắt cơ hội liền đem tiểu cô nương ôm vào lòng.

Xa cách hơn một tháng, một lần nữa được đem thân thể mềm mại này ôm vào lòng khiến Viên Phượng Hoa kích động đến nỗi muốn rơi lệ. Nàng cúi đầu đem gương mặt chôn ở vùng cổ của Lưu Niệm Niệm, hít vào một hơi thật sâu, chóp mũi toàn là mùi hương quen thuộc, bấy nhiêu đó thôi cũng đủ để nàng cảm thấy vui vẻ và thỏa mãn.

Nhận thấy chóp mũi của đối phương cứ cọ tới cọ lui trên cổ mình mãi, từng cái chạm mang theo từng đợt tê dại. Thân thể của Lưu Niệm Niệm dường như nhũn ra, sợ đứng không vững nên nàng mới nhẹ đẩy ai kia ra.

- Ôm một chút là được rồi, ở đây người đến người đi rất nhiều. Mọi người đa phần đều biết đến ngươi, để người ta nhìn thấy thì lại không hay.

Viên bộ đầu có chút ủy khuất, tủi thân nói.

- Nàng cảm thấy ở bên ta rất mất mặt hay sao?

Lưu Niệm Niệm quả thật hết chỗ nói.

- Sao mà ngươi cứ thích để tâm vào những chuyện vụn vặt vậy hả? Ta có từng nói như vậy với ngươi chưa?? Ngươi xem Hương Hương và Sở Ngu có bao giờ thân mật mà để người ngoài nhìn thấy đâu, muốn làm gì thì về nhà làm.

- Vậy ý của nàng là chỉ cần ở nhà thì muốn làm cái gì cũng đều có thể làm đúng không..?

Viên Phượng Hoa mang theo vẻ mặt vui sướng, hí hửng hỏi.

- ...........

Lưu Niệm Niệm quả thực bội phục nữ nhân này, gì cũng dở thế nhưng giỏi bắt lấy điểm mấu chốt trong lời nói của người khác, chưa kịp trả lời lại nghe thấy đối phương nói tiếp.

- Nhà nàng nhiều người, đến nhà ta đi, nhà ta chỉ có một mình ta.

Viên bộ đầu thản nhiên cất tiếng mời.