Trần Dao chết rồi, máy móc bên cạnh cũng hỏng hết nên không phát ra tín hiệu cảnh báo.
Kiều Mặc Vũ đi tới bên cửa sổ liếc nhìn.
"Thằng quỷ nhỏ này trốn nhanh thật."
"Lúc Triệu Mỹ Quyên tự sát thì đứa bé ít nhất cũng tám tháng, đã thành hình rồi. Đứa bé này chết trong bụng cô ta, oán khí trùng thiên nên biến thành sát, có thể rạch bụng Triệu Mỹ Quyên chui ra."
"Chẳng trách cô ta mặc bộ áo hồng nhưng lại yếu như vậy, bởi vì hơn nửa sát khí của cô ta đã bị đứa bé này hấp thu.
"Phó Yến Chu, anh ở lại đây đi, kéo dài khoảng một tiếng đồng hồ rồi hẵng gọi bác sĩ, nếu không mấy người chúng ta khó giải thích rõ được."
"Để Phó Yến Chu ở lại xử lý mấy chuyện khác, Kiều Mặc Vũ dẫn tôi đi tìm tiểu quỷ kia.
Lúc đi ra khỏi phòng, cô ta tìm một cái ghế ngồi xuống, bắt đầu chơi Tiêu Tiêu Nhạc.
Tôi cuống lên.
"Không phải đi tìm tên quỷ nhỏ kia sao?"
Kiều Mặc Vũ không ngẩng đầu lên.
"Không cần tìm, nó còn ở trong phòng."
Tôi giật mình.
"Cái gì, vậy mà cô còn để Phó Yến Chu ở đó?"
"Không được sao, tôi không thích anh ta, hù dọa anh ta một chút."
Kiều Mặc Vũ trừng mắt nhìn tôi.
"Hậu nhân Đặng gia không có tiền đồ thì thôi đi, sao còn tìm được một tên bạn trai trong đống rác như thế, cô không chịu chia tay à? Không chia tay thì tôi lái xe tới xé cô ra."
Tôi xấu hổ cúi đầu.
"Thật ra anh ta cũng không tệ đến vậy, chỉ là thích trêu hoa ghẹo nguyệt chút thôi, cũng hơi ích kỉ, nhát gan, sợ phiền phức, miệng thì hèn, hay tranh cãi với người ta thôi."
Kiều Mặc Vũ đờ đẫn nhìn tôi.
"Tám đời cô chưa yêu ai à? Cô nghe thử mà xem, cái đó không phải là tệ lắm sao?"
"Ôi, sau khi chuyện này kết thúc, tôi sẽ chia tay với anh ta."
Tôi ngồi xổm bên cạnh Kiều Mặc Vũ nhìn cô ấy chơi game, Kiều Mặc Vũ đi tới đi lui ngoài phòng bệnh, bố trí thêm một trận pháp mà tôi nhìn không hiểu.