Lúc Triệu Thanh Phong tỉnh lại, đã là trưa hôm sau.
Cảm nhận được toàn thân rung động cùng tiếng lọc cọc, hắn từ mơ màng trở nên tỉnh táo, vội bật dậy nhìn quanh.
Hắn phát hiện ra bản thân đang nằm trong một cỗ xe ngựa tồi tàn. Khi hắn dựa tay vào thanh cửa sổ, hắn nhận ra, “tồi tàn” chính là nói giảm. Thanh cửa sổ long ra luôn rồi! Đưa tay lên nhìn, là một lớp bụi dày, hắn có chút tức giận. Tuy hắn không bị khiết phích, nhưng cỗ xe này không ngờ lại bẩn đến vậy!
“Nương tử, nhẹ tay một chút a, xe này dù chẳng đáng mấy đồng, nhưng tiền vẫn là tiền, lão gia ta rất xót ruột a!” Từ bên ngoài vẳng vào giọng nói ồm ồm.
Triệu Thanh Phong nghe thanh âm là lạ kia, nhất thời có chút không quen. Hắn cũng đã lờ mờ đoán ra được người nhét hắn vào cỗ xe mục nát này là ai, chỉ là… hắn ta làm sao thay đổi được giọng nói?
“Aizz, đầu đất, đừng nói ngươi không đoán ra lão gia!” Giọng nói có chút châm chọc.
“Giọng nói của ngươi…” Nói được một đoạn, hắn nhận ra thanh âm của hắn rất nữ tính, trong mềm nũng nịu, khiến da gà hắn rơi đầy cả đất. “Ngươi… giọng ta…”
“Là Huyễn Âm đan, có khả năng biến đổi giọng nói, gồm sáu loại: Trong, trầm, cao, thấp, mềm, cứng. Dù nương tử chưa từng nghe đến loại đan dược này, hẳn nàng cũng hiểu rồi?” Dương Tiếu Tâm vừa giục ngựa không ngừng, vừa ân cần giảng giải. Huyễn Âm đan là một loại bí dược đã thất truyền trăm năm nay, nhờ lão sư phụ mà nàng mới có cơ hội được dùng thử. Quả nhiên dùng rất tốt a~
Dương Tiếu Tâm chợt nghĩ ra một chuyện, cười vang: “A, nương tử, lão gia ta cũng đã giúp nàng bồi tụ núi đồi, nàng thử xem, đã ưng ý chưa?”
Triệu Thanh Phong vốn không tiếp xúc nhiều với thế giới bên ngoài, đương nhiên không hiểu ẩn ý của Dương Tiếu Tâm. Hắn hết nhìn tay lại sờ chân, vừa an tâm khi nhận ra tất cả không chút thay đổi, thì bỗng nhận ra…
Trên ngực của hắn… Ngực của hắn… đang lồi ra!!!
Triệu Thanh Phong hoảng hốt chạm vào, may mắn chỉ là hai quả cam…
Đến giọng nói cũng có thể biến đổi được, hắn thực nghi ngờ thân thể cũng có thể biến đổi được! Tên thư sinh thối tha khốn kiếp!
“Hắc hắc… Chỉ là cam thôi, có thể tiện tay dùng, trái cây dưỡng da rất tốt, nữ nhân các nàng nên dùng nhiều hơn a!” Dương Tiếu Tâm không cần nhìn cũng đoán được vẻ mặt đặc sắc của Triệu Thanh Phong lúc này, cười đến nỗi sắp nghẹn chết!
Triệu Thanh Phong vừa thở phào, lại chợt nhận ra, y phục trên người hắn đã thay đổi, từ vải hạng ba thành vải bố thô cứng, hơn nữa còn là y phục của nữ nhân! Được, hắn ăn mặc tồi tàn cũng đã lâu, không chấp nhặt chút chuyện này đi!
Nhưng trọng điểm là, hôm qua hắn không mặc bộ y phục này!!!
“Là ai thay y phục cho ta?” Triệu Thanh Phong cố kiềm giọng, phải hít thở sâu mấy lần rồi, hắn mới đủ bình tĩnh để hỏi ra câu này.
“Là ai? Hỏi thật kỳ quái! Trượng phu thay đổi y phục cho thê tử là chuyện thiên kinh địa nghĩa*, nương tử, nàng hỏi thật kỳ quái a! Đương nhiên là lão gia thay y phục cho nàng rồi!” Dương Tiếu Tâm cười đến điên rồi!
Ngẫm lại đêm qua, ừ, da thịt hắn trắng như bạch ngọc thượng hạng, lại mềm như tơ lụa, rất sướng tay a!
Nếu không phải đau lòng vì vết thương hằn trên người hắn, nàng đã nhào lên rồi!
Dương Tiếu Tâm khẽ liếm môi, ngực a, bụng a, tuy không thể nói là săn chắc, nhưng cũng không phải mềm nhũn như tiểu bạch kiểm… Ừ, còn có JJ của hắn, tuy còn đang ngủ nhưng vẫn thật oai hùng a… Ừ, nếu trực tiếp cởi khố ra, hẳn còn to hơn… Chậc…
Nước miếng a nước miếng ~
“Tại sao ngươi lại cứu ta? Chúng ta đang đi đâu? Ngươi giả trang ta thành bộ dạng gì đây?” Triệu Thanh Phong hướng ý nghĩ vào chính sự, miễn cho hắn tức giận mà nhào tới cắn người, dù sao, kẻ kia cũng giúp hắn thoát khỏi nơi hắn cần thoát ra rồi.
“Tiểu nương tử, nàng lại còn hỏi nữa? Nàng chỉ đụng đầu mỗi một lần, thế mà chuyện ân ái mười mấy năm trời của chúng ta, nàng quên sạch không còn chút gì? Để lão gia nhắc lại, nàng chính là Chu Tiểu Ngọc, ta là Tiêu Phạn, chúng ta đang trên đường đến thăm mẫu thân ta…”
“Khoan đã, ngươi còn chưa trả lời hai câu hỏi trước của ta!”
“Nương tử, trên đời này không có gì miễn phí cả, nếu nàng muốn lão gia ta trả lời, cũng được thôi, nhưng nàng trước hết phải trả lời cho lão gia ta hai câu a ~” Giọng nói của Dương Tiếu Tâm bớt đi vài phần cợt nhả, thêm vào mấy phần nghiêm túc hiếm thấy “Với hai kẻ kia, nương tử có quan hệ gì? Còn nữa, chất độc trong người nàng, là ai hạ?” Nàng từng mấy lần xác nhận qua, Triệu Thanh Phong không có chút nội lực nào, tuy hắn bị quản giáo nghiêm ngặt, nhưng nàng không tin hắn nghĩ không ra cách để lén lút luyện tập! Lúc mới đầu nàng còn nghĩ nội lực hắn cao thâm, hoặc hắn đã dùng đan dược gì đó để che giấu nội lực. Không ngờ, khi bắt mạch hắn, nàng phát hiện ra thể chất của hắn vô cùng yếu ớt, ở nơi trọng yếu còn có vết xanh tím rợn người. Nàng chuyên dụng độc, đương nhiên hiểu rằng hắn đã bị hạ độc, hơn nữa không chỉ có một loại, mà là hai loại. So sánh với độc của nàng, tuy không hiểm ác bằng, nhưng trong người hắn, một loại độc là do di truyền, một loại nữa là do bị hạ cách đây chừng năm sáu năm; Một loại ảnh hưởng đến kinh mạch toàn thân, khiến thể trạng hắn không bằng người thường, một loại phải dùng thuốc giải định kỳ…
Nàng tự nhận nàng biết không ít về độc dược, nhưng nàng vẫn chưa xác định được đích xác hai loại độc dược kia là gì, một phần là do độc này hiếm gặp, một phần là vì dược tính trộn lẫn vào nhau, rất khó xác định.
Triệu Thanh Phong hắn, nếu không gặp nàng, muộn lắm là năm bảy năm nữa, hắn sẽ không còn tồn tại trên đời, nhanh chóng bị lãng quên.
Càng may mắn hơn cho hắn, hắn gặp nàng sau khi nàng đã gặp được sư phụ, nếu không, bệnh này của hắn, chỉ có Tiên Y cùng đệ tử của lão là có thể trị được. Nhưng bọn họ vốn rất thất thường, sớm nắng chiều mưa, không phải ai cũng có thể cầu được một lần đoái mắt của bọn họ, huống hồ là một bóng ma như Triệu Thanh Phong!
Chung quy, nàng gặp được Triệu Thanh Phong, chính là duyên. Nàng giúp hắn giải độc, hắn cũng giúp nàng giải độc, cả hai xem như không ai nợ ai.
Nhưng duyên vẫn chỉ là duyên, đời người thế sự khó lường, lòng người hiểm ác. Một kẻ đã chịu đựng khổ nhục từ lúc mới sinh ra như Triệu Thanh Phong, nếu muốn nói một câu là tin, là chuyện khó hơn lên trời. Triệu Thanh Phong không chút thắc mắc nào sau khi nghe câu hỏi của Dương Tiếu Tâm nữa, hắn cũng biết mình sống không còn được lâu, chuyện gì phải tới cũng sẽ tới, có biết được chân tướng thì chuyện cũng đã rồi. Còn sống đã là một ơn huệ trời ban.
Bọn họ cứ như vậy, yên lặng suốt đường đến kinh thành.