Triệu Thanh Phong đang trong bộ dáng “vui người gặp nạn”, thình lình nhận ra kẻ thư sinh vô lại kia đang hướng về phía mình cười đầy nham hiểm thì chột dạ, thân thể trong chốc lát lạnh buốt. Kẻ này, không phải đang tính kế gì đó với hắn chứ? Nhưng hắn cũng không hề nhớ mình từng gặp qua loại người vô lại đến mức độ này a! Nếu có, hẳn là phải khắc sâu trong tâm trí, vì dù gì, độ vô lại của kẻ này, so với những kẻ hắn từng gặp, chỉ hơn chứ không kém…
Hay đây lại là người mà Triệu Dương Danh sắp xếp bên cạnh hắn?
Nghĩ đến điều này, gương mặt Triệu Thanh Phong phủ lên một tầng băng dày. Đại ca, huynh cũng thật quá cẩn thận rồi?!
Dương Tiếu Tâm thấy Triệu Thanh Phong biến hóa khôn lường thì lập tức nhận ra hắn đang phòng bị với nàng. Ừm, còn có chút căm ghét nữa.
Ấy, nàng còn cần hắn trả ngân lượng, sao có thể để hắn hiểu lầm được đây? Huống hồ, hắn còn rất hợp với sở thích của nàng nha, ít nhất là trong lúc hiện tại.
Dương Tiếu Tâm đến sát bên Triệu Thanh Phong, đẩy nhẹ tay hắn một cái, sau đó nhau chóng khẩy lên mu bàn tay của hắn mấy chữ: Ta sẽ không hại ngươi.
Đến khi Triệu Thanh Phong nhận ra thì đã thấy tên thư sinh vô lại kia đang nhe răng cười với hắn. Hàm răng ố vàng ẩn dưới đôi môi nứt nẻ khô hạn khiến hắn có chút choáng váng, lông mao trên người lập tức đua nhau nổi lên.
Nói không bất ngờ là sai, hắn không những bất ngờ, mà còn có chút sợ hãi. Kẻ này làm sao biết được hắn đang phòng bị? Hắn nên làm gì đây? Ngu ngốc tin rằng tên thư sinh vô lại này là quý nhân tốt tính, vì thấy hắn đáng thương mà ra tay tương trợ ư? Khờ khạo tin rằng kẻ này có thuật đọc tâm? Không, đều không được. Đối với loại người này, hắn sẽ thủy chung nghi ngờ. Người quan tâm đến hắn đã mất từ khi hắn mới sinh ra. Cuộc đời này của hắn, sẽ không còn ai đứng cạnh bên, ngoài cái bóng của chính mình. Hắn – cô độc.
Nghĩ tới đây, Triệu Thanh Phong cười đến vô tâm vô phế: “Ta có hộ vệ nha, ta không sợ nha, người xấu đến, bọn họ đánh đánh đánh giúp ta nha!” Phải, bọn họ không muốn để kẻ khác hưởng lợi gì từ hắn.
Dương Tiểu Tâm thấy thế, một chút cũng không tức giận, trái lại hài lòng thầm ưng ý.
Tốt, ngụy trang giỏi, suy nghĩ cũng rất thâm sâu. Nàng thích!
Nàng muốn giúp hắn, nàng cũng muốn để hắn giúp nàng.
Độc xà chung quy chỉ có thể sống với độc xà.
“Tiểu hài tử a, ngươi đừng tự tin quá sớm, có những người, bọn hắn không thể đấu lại.” Phải, chẳng hạn như nàng. Nàng tự tin nàng có thể giải cứu hắn khỏi cái lồng chật chội đó, như nàng đã tự cứu lấy chính mình.
Hắn nghiêng đầu, tròn mắt nhìn nàng, trong thâm tâm tràn ngập khó hiểu, ý hắn là sao? Không lẽ, ngoài vị đại huynh kia, còn có người muốn sở hữu hắn?
Nhưng hắn không phải người quyết định, chưa bao giờ là người quyết định.
Bọn họ muốn tranh, cứ để bọn họ làm thế. Hắn, dù gì, cũng chỉ là một chiến lợi phẩm.
Dương Tiếu Tâm nhìn hắn vẫn cười rạng rỡ như ban mai, bất chợt cảm thấy có chút chua xót. Đã lâu lắm rồi, nàng không có cảm giác này.
Không đợi Triệu Thanh Phong dò xét nàng thêm, hai người hộ vệ của hắn đã giải quyết xong đám lâu la. La đại thiếu thấy vậy, tức giận hừ một tiếng, theo truyện kinh điển hô lên vài tiếng: “Hãy đợi đấy” rồi biến mất dạng.
Dương Tiếu Tâm nhìn bóng hắn mất hút, có chút ngán ngẩm thầm nghĩ: Quả nhiên vô dụng vẫn chỉ là vô dụng, chỉ tiếc cho bộ dạng của hắn, nhìn vẫn có chút đẹp mắt a…
“Chuyện đã giải quyết xong. Ngươi mau đem tranh tới phủ Triệu gia. Ta hộ tống công tử về trước.” Thị vệ mặt than cần kiệm lời nói đến cực độ.
“Ai nha… Vị đại ca này, có thể cho tiểu nhân biết, phủ Triệu gia là chỗ nào không?” Dương Tiếu Tâm chặn hắn lại, mặt dày cười hắc hắc.
Triệu Thanh Phong đen mặt. Ngay cả phủ Triệu gia, kẻ này cũng không biết, còn đòi giúp hắn sao? Con bà nó, bớt giỡn được không?!