Bạch Tử Thanh đứng trước gương soi, nhìn khuôn mặt mình phản chiếu, cô khẽ nở một nụ cười thật tươi tắn.
Ngày mai là sinh nhật của Hoắc Đình, cô đã chuẩn bị sẵn tất cả mọi thứ rồi, từ bánh kem cho đến giọng nói của mình, đêm nay sẽ cùng đón sinh nhật với hắn. Cô thậm chí còn tìm và học bài hát chúc mừng sinh nhật của nơi này nữa, cũng là giai điệu khá dễ nhớ nhưng lại khiến người có thanh quản không tốt như cô thấy khó khăn.
Nhưng mà, cô rất tự tin với món quà của mình. Cô dám chắc hắn sẽ vui lắm, sẽ bớt mặt ủ mày chau vì sự việc hôm vừa rồi.
"Ha ha, đồ ngốc Hoắc Đình, anh sẽ không ngờ được đúng không?"
Bạch Tử Thanh nhìn vào gương cười thích thú. Cứ nghĩ đến Hoắc Đình sẽ há hốc ngạc nhiên, cô lại thấy vừa buồn cười vừa háo hức.
Mà lúc này, qua khe cửa he hé mở vì sơ suất của Bạch Tử Thanh, một đôi mắt âm u nhìn chằm chằm bóng lưng cô gái bên trong phòng. Người đàn ông đứng chết lặng, chân như đông cứng không thể di chuyển, hai tay nắm chặt nổi cả gân xanh.
Cô ấy nói được sao?
Cô ấy không hề bị câm?
Cô ấy vẫn luôn lừa dối hắn.
Nhưng mà tại sao?
Nếu bản thân có thể nói được, không một người bình thường nào lại tự dưng giả câm cả, trừ khi có mục đích nào đó không thể nói ra.
Trước đây cô luôn tỏ ra sợ hãi trước mặt hắn, bị đau, bị thương cũng không hé ra kêu một tiếng, đóng kịch cũng thật có tâm, có tài.
Hắn là người có tư tưởng bị hại, hận nhất những kẻ dối trá phản bội. Đến kẻ đi theo hắn mười năm còn có thể, nói gì đến một cô gái mới quen biết chưa đầy mười hai tháng.
Hắn xoay người bỏ đi trong tâm trạng hỗn độn, không hề biết rằng cô gái trong phòng chuẩn bị luyện giọng hát bài chúc mừng sinh nhật.
Giờ ăn tối.
Hoắc Đình ngồi im bất động trước bàn ăn, trên người còn có mùi rượu.
Bạch Tử Thanh thấy hắn là lạ, nhưng cũng không dám truy hỏi sao hắn uống rượu, bèn gắp thức ăn cho hắn rồi dùng điện thoại đánh chữ.
"Ông chủ sao thế, không có khẩu vị sao?"
Nhưng Hoắc Đình chỉ nhìn cô chằm chằm không nói tiếng nào.
Ngày hôm trước tâm trạng hắn không tốt, cô đã hết nước dỗ dành chăm sóc cho hắn để hắn có thể vui lên một chút. Rõ ràng là đã có hiệu quả, vậy mà bây giờ có vẻ độ vui vẻ lại kéo về âm rồi.
"Em có thật lòng với tôi không?"
Bạch Tử Thanh ngạc nhiên nhìn hắn.
Chẳng lẽ hắn vẫn còn nghĩ tới sự phản bội của người kia mà cảm thấy bất an. Vậy thì cô sẽ lại an ủi hắn vậy.
"Đương nhiên em thật lòng với ông chủ rồi."
Để tăng độ tin cậy, cô còn chủ động tiến tới hôn lên môi hắn dù bản thân ngại ngùng đến đỏ au cả khuôn mặt. Còn bốn giờ nữa là sang ngày mới, không thể để hắn trong tâm trạng xấu như vậy đón sinh nhật được.
Trước nụ hôn nhẹ nhàng của cô, hắn không động đậy, không hưởng thụ cũng không từ chối.
Nhưng khi môi vừa rời khỏi, hắn bật cười nhìn vào tách trà trong veo trước mặt.
"Tử Thanh"
"Em diễn thật giỏi."
Khi Bạch Tử Thanh còn đang trố mắt kinh ngạc vì đột nhiên hắn nói như vậy thì hắn đã tiến tới chỗ cô, dồn ép cô vào một góc tường.
"Sao nào, diễn nhiều quá nên quên mất là mình đang diễn sao?"
Hắn đưa tay lên nắm chặt lấy vai cô, bóp đến phát đau, đôi mắt trở nên đỏ ngầu, hắn gào lên:
"Rõ ràng nói được, tại sao phải giả câm. Nói đi, em có mục đích gì?"
Giọng hắn quá lớn làm Bạch Tử Thanh phát sợ, nhưng cô cũng đã kịp hiểu ý tứ trong lời nói của hắn.
Hắn đã biết chuyện cô có thể nói trở lại rồi. Nhưng sao có gì đó sai sai? Hắn ngoài dự đoán của cô, không những không vui vẻ mà còn rất tức giận, hét vào cô như lúc này.
"Tử Thanh, không phải biết nói sao? Còn diễn nữa? Nói đi, em muốn tiền, muốn quyền lực... hay là muốn phản bội tôi giống như hắn ta?"
Không, cô chưa bao giờ có ý nghĩ như vậy. Hắn nghĩ cô là người như thế sao?
Sợ hắn hiểu lầm, cô vội vàng nắm lấy cánh tay hắn, ánh mắt thành khẩn.
"Ông chủ, không phải... Em... Em..."
Cô không thể lường trước được hoàn cảnh này, tạm thời không thể suy nghĩ ra được cách trả lời nào hợp lý nhất, chỉ có thể thanh minh bằng sự thật.
"Ông chủ. Em nói thật với anh. Em không phải là A Hoa, cũng không phải người của thế giới này. Ở thế giới bên kia em đã chết, nhưng sau đó tỉnh lại thì đã thấy mình ở đây. Người bị câm là A Hoa, không phải em."
Hắn cười khẩy.
"Vậy sao? Vậy ở bên kia em tên là gì, làm nghề gì, gia đình như thế nào?"
Bạch Tử Thanh vui mừng vì nghĩ rằng hắn đã tin, liền trả lời vội vàng.
"Em là Bạch Tử Thanh, chỉ là một lao công thôi. Ba mẹ mất từ khi em còn nhỏ nên phải ở nhờ nhà họ hàng, sau khi đủ tuổi em mới có thể dọn ra ngoài, nhưng sau đó em bị ngã từ tầng cao xuống. Có lẽ khi em chết, em đã xuyên vào thân thể của A Hoa. Có thể vì tên anh đặt cho trùng với tên thật của em nên chuyện này mới xảy ra."
Hoắc Đình ngửa đầu hít một hơi dài sau khi nghe câu chuyện xuyên không hoang tưởng nhất hắn từng biết. Kịch bản của cô cũng thật rõ ràng, chi tiết. Hắn không ngờ được, hoá ra người hắn cho rằng chỉ cần liếc qua là có thể nhìn thấu lại có thể giấu tâm tư sâu như vậy.
Chỉ tiếc, hắn không phải kẻ mê tín ngu muội.
"Đủ rồi. Em nghĩ tôi sẽ tin cái kịch bản hoang đường điên rồ này của em sao?"
Bạch Tử Thanh thực sự rất sợ, lắc đầu liên tục. Kịch bản gì chứ? Hắn cho rằng cô bịa chuyện sao? Những gì cô nói đều là sự thật mà.
Cô níu lấy tay áo hắn, mắt đã đỏ hoe, rối rít giải thích:
"Ông chủ, em không lừa dối anh. Em nói đều là sự thật. Em muốn tặng anh quà sinh nhật bất ngờ nên đã luyện nói suốt thời gian qua, còn tập hát chúc mừng sinh nhật nữa. Em..."
"Đủ rồi."
Hắn quát lớn, hất bàn tay bé nhỏ níu kéo trên áo mình, lực mạnh khiến tay cô đập vào bức tường phía sau, mu bàn tay trầy xước đỏ cả lên. Nhưng cô không quan tâm vết thương này, chỉ sợ hắn không tin cô mà thôi.
"Ông chủ, em thực sự không nói dối mà."
Cô đã thực sự khóc rồi, nước mắt tràn mi lăn dài trên má.
Hoắc Đình khựng lại, tim như có chiếc gai âm ỉ cắm, nhức nhối không thôi.
Hắn tự giễu bản thân mình ngày càng vô dụng. Chỉ nhìn thấy nước mắt của người con gái này thôi là hắn đã bắt đầu xiêu lòng.
"Cút!"
"Ông chủ..."
Cô không đi, vậy hắn sẽ đi.
Hoắc Đình một mạch đi thẳng về phòng, để mặc cô gái phía sau sụp đổ ngồi thụp xuống đất khóc thổn thức.
Bên trong phòng phủ lớn.
Hoắc Đình tức giận đập phá hết những chai rượu xếp trên giá, xô đổ mọi thứ hắn nhìn thấy trong căn phòng. Đến khi mệt mỏi, lấy chai rượu còn sót lại trên kệ, hắn thả người ngồi phịch xuống góc sô pha, ngửa cổ tu ừng ực như uống nước.
Từ trước tới nay, đối với hắn, kết cục của kẻ phản bội luôn là cái chết. Nhưng lần này lại cố tình là người con gái đó. Hắn làm sao có thể xuống tay.
Hắn suy nghĩ cô có một giây nào thật lòng với hắn không. Diễn câm từ trước cả khi tới đây, có phải vì biết hắn muốn người an phận im lặng hay không? Giả ngoan ngoãn có phải để hắn xiêu lòng với cô không? Lên giường với hắn có phải cũng là một phần kế hoạch của cô để hắn nhớ mãi không quên hay không?
Ha... Quà sinh nhật của cô đúng là thật bất ngờ.
Phòng của Bạch Tử Thanh.
Cô cũng không biết mình làm thế nào để lê lết về tới đây.
Sau khi hắn bỏ về phòng, cô đã ngồi ở đó khóc rất lâu, rất lâu. Cô nghe được tiếng đổ vỡ lớn truyền ra từ phòng hắn, cảm nhận rõ hắn tức giận như thế nào, nhưng bản thân chỉ có thể bất lực vì hắn không tin cô.
Nhưng mà cô đã làm gì sai chứ? Tuy thực sự hoang đường nhưng những gì cô nói với hắn đều là sự thật.
"Chúc mừng sinh nhật của anh... Chúc mừng sinh nhật..."
Tiếng nhạc mừng sinh nhật cô cài vào đúng 0 giờ vang lên trong căn phòng nhỏ. Bạch Tử Thanh nắm lấy điện thoại ôm vào lòng, giọng nói run run thì thầm: