Hoắc Thừa Cảnh nhìn ngước phía dưới đã không thể cử động. Ánh mắt có chút dao động, khắp cơ thể đều là dấu ấn của việc kích tình. Hắn trước giờ đối với nữ nhân không chạm quá lâu vào thân thể, vậy mà gặp cô suy nghĩ không ngừng thay đổi, hận không thể đem nuốt vào người. Thân thể ấy quá đỗi ngọt ngào, chính hắn cũng không ngờ đến điều đó.
Hắn bước vào nhà vệ sinh, không lâu sau cầm thau nước ấm ra cẩn thận lau sơ qua cơ thể. Kiếm một tấm chăn mới gói gọn người con gái trong lòng liền bế lên rời khỏi căn phòng mà bước qua nơi khác. Căn phòng đó liền sai người dọn dẹp. Cập nhậ𝒕 𝒕r𝒖yện nhanh 𝒕ại ~ 𝖳R𝖴M𝖳R𝖴𝐘Ệ𝖭.vn ~
Đám nữ hầu có chút ngạc nhiên, bình thường nếu phục vụ đều là ở căn phòng tòa nhà phía Tây. Vậy mà giờ phút này họ lại được bước vào căn phòng chính của ông chủ mà dọn dẹp. Hơn nữa đây còn là lần thứ hai. Căn bản ông chủ không giao du quá hai lần với một người phụ nữ.
Thế nhưng suy nghĩ đó chỉ dám nghĩ trong đầu chứ không nói ra.
Hoắc Thừa Cảnh bước vào căn phòng khác, cẩn thận đặt người con gái nhỏ xuống chiếc giường êm ái.
Đồ vặt của hắn mua về, chỉ có thể là của hắn.
Chìm vào trong giấc ngủ mê man. Loạt kí ức tệ hại hiện lên trong đầu, đều là những hồi ức kinh khủng nhất. Cũng đúng, người như cô làm gì có hồi ức nào đẹp.
Sống chui lủi ở những khu ổ chuột, chỉ cần hôm đó ngủ quên liền bị đánh liên tục vì dám xâm phạm đến địa bàn của những kẻ khác.
Thức ăn thì được ăn đồ thừa là đã may mắn, có hôm còn đói đến ngất đi. Quần áo rách rưới tệ hại.
Đến khi được đám buôn người đem về, đồ ăn có chút gia tăng. Nhưng lần nào cũng là cơm trắng và bắt ăn hết. Rất ít khi được ăn thịt.
Những lần muốn trốn chạy đều bị bắt lại, không phải chịu hình phạt về cơ thể nhưng mà là hành hạ về tinh thần.
Rồi lại đến hình ảnh lần cuối duy nhất, bọn họ tắm rửa sạch sẽ cho cô liền giao đến những kẻ khác. Cô bị làm cho ngất đi, lúc tỉnh dậy đã thấy bị giam rồi bị người đàn ông này mua về.
Nhưng vẫn vậy, vẫn hành hạ, chỉ là phương pháp hành hạ được thay đổi.
Cơ thể nhỏ bất giác run lên, Cửu mệt mỏi mở mắt, chậm rãi ngồi dậy, không khó để cảm nhận sự đau nhức của cơ thể. Tựa hồ vừa bị vật gì đó nghiền nát.
“Uống thuốc đi.
Giọng nói của người đàn ông vang lên, bàn tay hắn đang lật từng trang sách, ánh mắt hướng về viên thuốc trắng cùng ly nước ngay cạnh bàn của chiếc giường. Cửu xoay đầu theo, không dám trái lời mà uống vào. Cô ngó xuống thân thể, trên người là chiếc váy khác. Nghĩ đến cảnh tượng hôm qua, thân thể nhỏ không kiềm được sợ hãi mà khẽ run.
“Sau này cứ đến tối phải có mặt tại đây phục vụ tôi. Ngay khi phục vụ xong thì cút về nơi của cô. Đừng để thân thể bẩn thỉu đó nằm trên giường của tôi.”
Cửu siết chặt tấm chăn, ánh mắt nhìn người đàn ông một chút rồi lại cúi đầu.
“Vâng.”
Cô đặt bàn chân xuống nền đất, lần nữa không tự chủ được cơ thể đã yếu đến mức nào liền bị té xuống. May thay tay vịn vào mép giường đã đỡ lại, chống đỡ cơ thể đứng lên.
“Còn không mau đi.”
Hoắc Thừa Cảnh tay lật quyển sách, nhưng chú tâm vẫn đặt lên người con gái nhỏ. Thấy hành động này không khỏi chau mày, đúng là thân thể yếu kém.
Cửu nghe được lệnh, nhanh chóng cúi đầu rồi rời đi, gương mặt lúc này dường như có chút ánh sáng vì thoát được khỏi nơi tối tăm đó.
Đâu đó ở cuối hàng lang, quản gia Thịnh chậm rãi đứng nhìn. Theo làm đã lâu, sự thay đổi này sao ông có thể không nhận ra.
Chậm rãi bắt máy mà báo cáo toàn bộ với Hoắc Kình Thiên qua đầu dây bên kia điện thoại. Ông lão nghe xong phân tích cũng gật gù tán thành.
Người hầu thì càng tốt, thân phận nhỏ bé có thể ở bên cạnh cháu ông là phước phần. Nếu mà có vui chơi không may có điều gì ngoài ý muốn thì ông càng dễ xử lý.
Hoắc Thừa Cảnh có thể không có vợ, nhưng mà con nối dõi thì nhất định phải có. Bây giờ đám người trong gia tộc không ngừng láo nháo, Hoắc Thừa Cảnh tài giỏi đến đâu, càng về sau không có điểm tựa cũng phải ngã thôi. Đến một lúc nào đó, họ biết đâu có thể lên đứng đầu.
Mà đối với việc Hoắc Thừa Cảnh đã vào ba mươi mà vẫn chưa có vợ, thì đào đâu ra cháu kia chứ.
Hoắc Kình Thiên cũng chỉ lo điểm này. Ngay khi cha mẹ Hoắc Thừa Cảnh đưa cháu cho ông, ông đã phải chăm sóc. Cũng từ đó phát hiện đứa cháu này tài năng đến chừng nào, vì thế càng muốn nuôi nấng.
Nói đến cha mẹ Hoắc Thừa Cảnh, dường như số lần gặp gỡ giữa gia đình đều đếm trên đầu ngón tay. Hắn cũng không quá quan tâm, đối với sự tồn tại này có cũng được, không cũng chẳng sao.
Trên thương trường lâu dần sinh ra bản tính máu lạnh, ngoại trừ Hoắc Kình Thiên người đàn ông còn kính trọng vì ơn nuôi dưỡng, còn lại đều không để tâm.