Buổi tiệc chỉ vừa mới bắt đầu, chiếc cửa lớn cao ngời ngời vẫn đang mở. Từng dải băng đính những đóa hoa trải dài trên thảm tiệc. Chiếc thảm đỏ trực tiếp nối ở khu vực chính hướng với lối ra vào.
Chiếc xe sang trọng dừng lại, sự xuất hiện của Hoắc Thừa Cảnh trực tiếp thu hút không ít ánh nhìn. Theo sau còn có một cô gái nhỏ, nhan sắc xinh đẹp không kém. Bọn họ không dám đoán mò thân phận nữ nhân đó, bởi nhìn thì không phải là một tiểu thư danh gia vọng tộc, mà là một minh tinh nổi tiếng thì càng không.
Rốt cuộc có thân phận như nào mới có thể sánh vai được với người đàn ông như Hoắc Thừa Cảnh.
Hữu Quyên vẫn không hay, bản thân vô thức thành tầm ngấm một vài người.
Đến tận khi bước vào, cô vẫn lủi thủi chậm rãi đi theo sau. Nhưng căn bản tầm ảnh hưởng của Hoắc Thừa Cảnh rất lớn, từ lúc bước vào. Người tiến đến giao lưu không ít. Hữu Quyên bất quá liền bị lạc ra khỏi người đàn ông.
Chưa kịp nhìn ngó, bàn tay đã bị một người khác kéo đi.
Đến khi rời khỏi khu vực đông người, Hữu Quyên mới nhận ra người trước mặt mình là ai. Gương mặt kinh ngạc không thôi.
“Hiểu Nghiên.”
Hiểu Nghiên cũng số phận như cô, cũng là người bị rơi vào khu vực buôn bán phụ nữ. Nhưng căn bản Hiểu Nghiên được trọng dụng và biết kiếm tiền từ việc lấy lòng những người đàn ông.
Những cô gái được buôn bán chia ra thành hai loại, một là đợi lớn để đem đi bán, hai là sẽ trực tiếp bán để hầu hạ khi đã biết cách lấy lòng. Hữu Quyên căn bản là loại một, cô không được trọng dụng. Nghĩa vụ của họ chỉ đơn giản cho cô ăn đầy đủ, đối với Hữu Nghiên, biết cách kiếm tiền, nên bọn họ coi là một món hời. Được cho ăn đầy đủ, thậm chí tặng tên.
Chỉ là gặp nhau ở đây, là điều khiến cả hai không nghĩ đến.
Hiểu Nghiên nhìn chằm chằm cô, nhất thời sự ghen tị hiện lên trong đáy mắt. Tại sao cô lại được bán, mà người mua lại là người giàu có như Hoắc Thừa Cảnh.
Năm đó đáng lẽ người đem bán là Hiểu Nghiên, chứ không phải là Hữu Quyên. Nhưng khi đó vì bản thân sợ rơi vào tay những kẻ không ra gì mua lại, nên đã đẩy cô ra thay đem đi bán.
Kết quả cũng rõ ràng, sau một thời gian dài. Hiểu Nghiên lại bị bắt đem hầu hạ một lão già không ra gì, còn người trước mặt thấp hèn vậy mà được Hoắc Thừa Cảnh mua lại. Chỉ cần nhìn trang phục đắt tiền, sự thay đổi trên người, cũng có thể đoán được Hoắc Thừa Cảnh coi trọng bao nhiêu.
Sự thù địch hiện lên trong đáy mắt, nhưng rồi giấu nhẹm đi. Năm đó nếu cô ta được đem bán, có khi lại là người của Hoắc Thừa Cảnh rồi.
“Em… được Hoắc Thừa Cảnh mua?”
Hữu Quyên gật gật đầu, đối với cô mà nói, hoàn toàn không biết người trước mặt có mưu tính gì. Mà cô cũng không suy nghĩ sâu xa được như thế.
“Em muốn thoát khỏi người đàn ông đó không? Muốn… tự do không?”
Một câu nói hoàn toàn rơi đúng vào trọng tâm, khiến ánh mắt Hữu Quyên lập tức dao động. Muốn, cô muốn chứ. Nhưng mà làm cách nào, cô không dám.
Trông thấy ánh mắt này, Hiểu Nghiên mới hài lòng với những suy nghĩ của mình. Những người được mua lại, cho dù có như nào cũng chỉ một mong ước là tự do thôi. Nhưng mà, trông thấy cô được coi trọng như thế, Hiểu Nghiên càng không bằng lòng, đáng ra người đứng ở đây phải là Hiểu Nghiên chứ không phải con nhỏ này.
Người bên phía Hoắc Thừa Cảnh dần tản đi, hắn kết thúc cuộc trò chuyện vội vàng. Sau đó liền quét nhìn tìm cô hầu nhỏ. Mới lơ là một chút cô đã chạy đi rồi. Chỉ là, trong một khắc ngắn ngủi không thấy cô, sự bất an trong lòng cũng dần hình thành.
Đến khi Hoắc Thừa Cảnh thấy Hữu Quyên, thì Hiểu Nghiên bên cạnh đã rời đi từ lúc nào. Cô muốn xoay người tìm kiếm, nhưng lại không thấy bất cứ một ai.
Hoắc Thừa Cảnh lúc này đã tiến gần hơn vậy mà Hữu Quyên vẫn không nhận ra sự hiện diện, điều này lập tức khiến hắn nhất thời cau mày.
“Tìm ai?”
Hữu Quyên nghe giọng nói thì bừng tỉnh, xoay người nhìn Hoắc Thừa Cảnh trước mặt. Muốn che giấu đi cảm xúc, lập tức trả lời vụng về.
Buổi lễ cứ thế kéo dài hơn ba tiếng đồng hồ, chân thì mỏi nhừ. Thêm việc đi giày cao gót không quen không tránh khỏi đau, phía sau gót còn cạ khiến lớp da bị rách đỏ ửng. Hữu Quyên nhíu mày, cứ vài phút lại đảo mắt nhìn xuống phần chân dần sưng lên.
Hoắc Thừa Cảnh nhìn ra sự bất thường, theo tầm mắt dời xuống đôi chân đỏ ửng. Ánh mắt dao động, liền sai Chước Vũ lấy một đôi giày không có quai mang đến.
Một lúc sau Chước Vũ liền cầm tới đưa Hữu Quyên, cô không nghĩ đến việc này, vội vàng cầm đôi giày, liền tìm đến chiếc ghế ngồi xuống. Chỉ là, vì đang mặc váy hơi khó mang, cô cởi đôi giày cao gót ra, lúng túng vừa định cúi người thì Hoắc Thừa Cảnh đã tiến đến.
Người đàn ông không nói nhiều lời, cầm lấy băng dính dán lên lớp da bị rách đỏ ửng, cẩn thận ngồi quỳ xuống, nhanh chóng thay đôi giày khác.
Hành động này nhất thời thu hút sự chú ý của hầu như tất cả người tham gia. Nhưng bọn họ không dám nhìn quá lâu, chỉ lướt nhẹ rồi vờ như không thấy.
Làm sao mà không biết, chỉ một hành động vô tình cũng thấy rõ người con gái đó có giá trị với Hoắc Thừa Cảnh như nào.
Chỉ là Hoắc Thừa Cảnh vẫn cố chấp chưa nhìn nhận rõ mà thôi.