Người ngồi trên ghế chậm rãi ngẩng đầu lên, con ngươi đen kịt, ánh trăng rọi vào nhưng không thấy bóng. Khoảnh khắc anh mới ngẩng đầu lên, gió đêm thổi lành lạnh. Gió mùa thu tháng mười lạnh thấu xương làm cả chân người ta đều đông cứng lại.
Nhưng người đàn ông vẫn im lặng không nói gì. Bóng dáng của anh ta dưới ánh trăng càng trở nên hoàn mĩ và đơn độc. Đôi mắt đen của anh giống như con sói cô đơn lang thang trong đêm tối. Bóng tối không thể nhìn thấy tận cùng, nhưng dưới bóng tối đó lại cất giấu một linh hồn lạnh lùng mà xơ xác.
Đây chính là “Ám Đế”, hoàn toàn xứng với danh là người đứng đầu trẻ tuổi nhất trong lịch sử An gia - hắc bang của Hoa Hạ!
Mặc dù người đàn ông ngồi ở ghế bên dưới vẫn bình tĩnh mỉm cười, nhưng tay phải của anh ta đặt dưới bàn bắt đầu run rẩy kịch liệt. Chỉ thiếu một bước cuối cùng này nữa thôi, anh ta không thể cứ bị đánh bại như vậy được!
Anh ta khẽ cắn môi, rất nhanh bình tĩnh lại. Thế nhưng trên trán lại rịn ra một tầng mồ hôi.
“Anh Ngô thật là can đảm!” Người mở miệng chính là Minh Chiêu, người mà từ nãy đến giờ vẫn đang im lặng đứng sau An Tuyển Hoàng.
Hôm nay, họ đến đây là vì “Viên kim cương màu xanh Wittelsbach”, An gia đã tìm kiếm rất nhiều nhiều năm nay. Từ người tiền nhiệm trước là đã bắt đầu có lệnh trong hắc bang, để tìm viên kim cương xanh hàng đầu này trên khắp thế giới. Thế nhưng bao năm nay họ vẫn không thu được thông tin gì.
Nhưng người trước mặt lại nói rằng viên kim cương đang ở trong tay anh ta. Không những thế anh ta còn có ý định hét giá để làm ăn với An gia.
Xem ra trên đời này có rất nhiều người sợ chết, mà người không sợ chết cũng rất nhiều.
Ngay khi Minh Chiêu nói ra lời này, khóe miệng nhàn nhạt đang cong lên của người đàn ông gầy gò đột nhiên cứng lại, sống lưng lạnh toát. Nhưng sau đó nghĩ lại, viên kim cương xanh đã ở trong tay anh ta, người An gia nếu muốn lấy viên kim cương xanh này cũng không dám động đến anh, lúc này mới bình tĩnh lại.
Minh Triệt im lặng không nói gì nhìn Minh Chiêu, khóe môi lóe lên nét lạnh lùng, giễu cợt và hơi chế nhạo. Nên khen người đàn ông này có bản lĩnh, hay nên gọi anh ta là kẻ ngu ngốc?!
“Anh Ngô, chúng ta cần kiểm tra hàng trước.” Minh Chiêu giọng điệu bình tĩnh, trầm giọng nói.
Người đàn ông được gọi là "Anh Ngô" kia rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, xem ra An gia có ý định hợp tác với anh rồi.
Điều chỉnh lại cảm xúc, anh ta cười nhạt mở miệng nói: "Đương nhiên. Tôi tin tưởng vào sự chân thành của An gia, vì vậy tôi mang theo viên kim cương xanh bên người. Nhưng để tránh phát sinh chuyện ngoài ý muốn, tôi đã mua một món đồ bảo hiểm nhỏ, xin An thiếu đừng để ý ...... "
Chỉ thấy người đàn ông ấy đưa tay ra lấy một chiếc hộp nhung màu xanh từ trong áo vest, cẩn thận đặt trên bàn rồi mở ra. Khi chiếc hộp nhung từ từ mở ra, ánh sáng màu xanh lập tức phát ra. Dưới ánh trăng viên kim cương nằm yên lặng trong chiếc hộp, sáng lấp lánh như ánh trăng dưới biển rộng, gợn sóng dập dềnh nhưng bên trong lại ẩn giấu sự dữ dội.
Nhưng động tác của người đàn ông vẫn không dừng lại. Sau đó anh ta lấy ra một chiếc điều khiển từ xa nhỏ màu đen, dài và rộng không quá 5 phân, chỉ có hai nút, một đỏ và một xanh.
Mặt Minh Chiêu vẫn im lặng, trầm ổn như trước. Minh Triệt hơi nhướng mày, đôi mắt hoa đào đầy vẻ thích thú. Người đàn ông ngồi phía trên anh ta, chỉ nhìn một cái rồi cụp mắt xuống ngay. Như thể mọi thứ đang ở trước mắt anh đều rất khó coi.
Nhìn phản ứng của những người ngồi ở đây, trong lòng anh Ngô này đột nhiên trầm xuống, cảm thấy không ổn. Nhưng bây giờ mọi chuyện như mũi tên đã lên dây. Anh ta không thể nào quay lại được nữa. Từ giây phút anh ta leo lên lưng hổ, thì đã không thể xuống được nữa rồi.
Ổn định lại tinh thần, anh ta không còn do dự nữa, dứt khoát ấn vào nút xanh. Tiếng cạch cạch trên trần nhà vang lên, lộ ra hàng chục chiếc họng súng đen ngòm, những đường cảm ứng nhiệt hồng ngoại đan xen cực nhạy. Minh Triệt chỉ khẽ nhúc nhích một bước ngắn, họng súng nhanh chóng di chuyển theo chuyển động của anh, luôn nhắm vào vị trí tim của anh ta.
Minh Chiêu nhíu mày: "Anh Ngô, anh như vậy là có ý gì?"
Người đàn ông ngồi ở ghế bên cạnh bên dưới cười nhạt: "Họ Ngô tôi đây chỉ là một thương nhân. Tuy rằng tôi tin tưởng vào sự chân thành và chính trực của An gia, nhưng cẩn thận một chút thì vẫn an tâm hơn. Mong An gia hiểu cho tôi." Cho đến giờ phút này, trái tim lạnh lẽo của anh ta mới ấm lên một chút.
Có vũ khí để dựa dẫm, anh ta không sợ thủ đoạn của người bên An Tuyển Hoàng. Khi quyền kiểm soát trong tay của mình, cảm giác tuyệt không thể tả nổi!!
Thậm chí anh còn nghĩ, nếu An Tuyển Hoàng chết dưới họng súng của anh ta ngày hôm nay, thì ...
Không đợi anh có thể hoàn thành giấc mơ ban ngày này, một viên đạn đã bắn xuyên qua đầu anh ta với sức mạnh như sấm sét. Một lỗ tròn đỏ ở giữa mi tâm, nụ cười kiên quyết trên môi người đàn ông dần yếu ớt, đôi mắt anh chợt hiện lên vẻ sợ hãi. Ngón tay cái hơi khựng lại, và cuối cùng chưa kịp nhấn nút màu đỏ trên điều khiển từ xa, thì một viên đạn đã đóng băng mọi thứ, người đàn ông này từ từ ngã xuống.
Minh Chiêu thu lại súng, vẻ mặt lạnh lùng khẽ cười một tiếng: “Nhanh hơn lần trước... 0.3 giây."
Minh Triệt cong môi, rõ ràng hơi không cam tâm: "Nhưng anh ta đã nhận thấy viên đạn của anh rồi."
Người đàn ông thật sự đã rất kinh hoàng trước khi chết, và anh ta đã nhận thức được điều đó trước khi bị giết. Hơn nữa, phản ứng của anh ta là muốn nhấn vào nút màu đỏ trên điều khiển từ xa.
Minh Chiêu nhướng mày, suy tư một chút, nghiêm túc gật đầu: “Tôi cần phải cải thiện.” Sau đó câu chuyện chuyển sang: “Nhưng vẫn tốt hơn người không bao giờ có thể bắn trúng tim người khác.”
Vừa dứt lời, Minh Triệt đột nhiên giống như một con mèo bị giẫm phải đuôi, trong nháy mắt nhảy dựng hết cả lên: "Aaa này này... Chiêu này, anh có ý gì?! Nói rõ ra đi! Tay của tôi là tay cầm dao giải phẫu đấy. Cái súng kia là cái gì?!” Nói rồi anh ta đảo mắt một vòng chửi: “Đồ lưu manh. "
Minh Chiêu định nói, nhưng bị tiếng còi dồn dập cắt ngang. Hai người nhìn nhau, chuông báo cháy?
“Đi.” Người đàn ông vẫn luôn im lặng từ nãy đến giờ lúc này đột nhiên lên tiếng. Anh đứng dậy đi ra ngoài, không hề nhìn cái hộp nhung màu xanh trên mặt bàn.
Minh Chiêu hai mắt liếc một cái, ánh mắt lướt qua thi thể bê bết máu trên mặt đất. Dưới lầu truyền đến giọng nói, chẳng lẽ người đàn ông này còn giở thủ đoạn gì nữa?
Nhưng giờ phút này không để anh ta suy nghĩ nhiều, An Tuyển Hoàng đã đứng dậy rời đi. Anh ta nhanh chóng cầm lấy chiếc hộp nhung màu xanh trên bàn. Thứ này tìm hai mươi năm rồi, quý giá lắm!
Nhưng anh ta lại không nghĩ tới Minh Triệt lại giật cái hộp ra ném xuống đất, cười lạnh nói: "Đồ ngốc! Đồ giả mà còn làm như quý lắm ấy!”
Nói đi cũng phải nói lại, nếu là đồ thật thì không lẽ gia chủ An gia không nói gì mà đã bỏ đi rồi sao! Ngốc thật đấy! Chủ nhân có năng lực hơn người, chỉ sợ đã sớm nhìn ra đây là đồ giả rồi!
“Nhìn cái gì nữa mà nhìn? Đi thôi!" Minh Triệt như con gà trống giành được chiến thắng, ngạo nghễ bước đi.
"Haizz ... Thằng nhóc chết tiệt này, cậu chờ ..." Minh Chiêu theo sát phía sau.
.....
Cùng lúc đó trong cùng tòa nhà, trên tầng 26, trong một căn hộ đầy khói, cuộc chiến giữa hai người phụ nữ cũng gần kết thúc.
“Rốt cuộc cô là ai?” Ada tung một đấm về phía đối phương, sức lực mạnh mẽ, khiến cho không khí càng trở nên khắc nghiệt.
Dạ Cô Tinh né tránh một cách linh hoạt, giơ chân đá vào lưng người phụ nữ, con dao găm sắc bén phóng lên không trung: "Người đến để giết cô."
Ngay khi giọng nói cất lên, cổ Ada đã đổi màu. Mặc dù không làm tổn thương đến các động mạch lớn, nhưng một vết cắt nhỏ vẫn tiếp tục phun máu ra. Đập vào hai mắt của Dạ Cô Tinh làm dấy lên sát ý trong đôi mắt cô.
Quả nhiên là một cuộc sống quá bình yên không phù hợp với cô!
Tàn sát, sát phạt, người ngựa giáp sắt, tiến lên chinh phục, đem quân đi đánh dẹp. Thiên quân vạn mã!
Trong kiếp trước, cô ấy là một anh hùng. Kiếp này, cô ấy sẽ trở thành một người kiêu hùng!
Trước đây cô phải kiêng kỵ thân phận của Ada. Nhưng bây giờ, cô là Dạ Cô Tinh!
Hôm nay, Ada đã giúp cô được một việc lớn là giết chết hai người đàn ông kia. Nếu không thân thể chưa qua huấn luyện của Dạ Cô Tinh, sẽ khó có thể đối phó với ba người cùng một lúc.
Nhưng sức mạnh của vụ nổ mà cô ấy tính toán tỉ mỉ không hề nhỏ. Cô muốn nổ ba người bị thương nặng trước rồi lấy mạng họ. Ai ngờ lại chết hai người một lúc, Ada dù rất mạnh nhưng cuối cùng vẫn bị thương. Bây giờ, lúc này cũng chẳng qua chỉ đang gắng gượng cố sống cố chết mà thôi!!
Khi chuông cảnh báo kêu lên, trong vòng năm phút nữa sẽ có người đến. Bây giờ đã bốn phút trôi qua, tức là cô ấy vẫn còn một phút!