"Huy Nguyệt!" Khóe môi Dạ Cô Tinh co rút cong lên, vẻ mặt đột nhiên trở nên nghiêm nghị: "Chúng ta là chị em, đây là sự thật không thể thay đổi, cho dù chúng ta không có quan hệ huyết thống..."
"Nhưng mà..."
"Trước tiên em nghe chị nói hết đã." Cô cắt ngang lời chàng trai này định nói, gương mặt bình tĩnh, ánh mắt ngập tràn sự bao dung và thương tiếc mềm mại giống như mùa xuân tháng ba. Trong nháy mắt như tiến thẳng vào đáy lòng người ta, mềm mại dịu dàng không thể cưỡng lại, tất cả chỉ còn lại vô vàn ấm áp quan tâm: "Trên đời này có rất nhiều loại tình cảm. Tình cảm máu mủ ruột thịt từ nhỏ chúng ta đã mất đi, tình yêu nam nữ, cho đến bây giờ chúng ta vẫn còn mông lung mờ mịt. Những tình cảm này chúng ta cũng chưa bao giờ thật sự có được. Cho dù tiếc nuối, nhưng chị cũng không đau buồn. Ngược lại, bởi vì thiếu thốn cho nên nó càng trở nên quý giá hơn. Đó là bởi vì, chúng ta càng mất đi nhiều cho nên so với người khác chúng ta càng thêm hiểu và quý trọng nó hơn."
Dạ Cô Tinh xoay bả vai của cậu thiếu niên lại, khi cậu thiếu niên vẫn chưa kịp chuẩn bị tinh thần, hai ánh mắt chạm nhau, có một loại tình cảm gọi là "chị em ruột thịt" lan nhanh ra giữa hai người.
Cậu thiếu niên mím chặt đôi môi mỏng, đáy mắt như có tầng nước nhạt nhòa mơ hồ kích động.
"Chị biết, em muốn chăm sóc chị cả đời, lấy tư cách là một người đàn ông có thể che mưa chắn gió cho chị. Nhưng mà, Huy Nguyệt, một người phụ nữ ở bên cạnh một người đàn ông, chẳng lẽ chỉ có thể là chồng, em trai thì không được tính sao? Trong cuộc sống của chị vẫn đều sẽ luôn có em tồn tại, bởi vì chúng ta là người thân! Quan hệ của chúng ta sớm đã vượt qua quan hệ của những người ruột thịt. Sống dựa vào nhau mấy năm nay, chị nghĩ rằng em cũng hiểu..."
Trong lòng Dạ Cô Tinh chợt dâng lên một nỗi bi ai, cô nhớ tới ông lão ôn hòa với bộ râu điểm bạc!
Bởi vì Diệp Tử đã từng gặp qua sự phụ, cho nên từ nhỏ cô đã nhận được hơi ấm. Mà từ khi trở thành Dạ Cô Tinh cũng vì có cậu em trai này, cho nên từ trong bóng đêm cô mới nhìn thấy được ánh sáng mặt trời.
Rõ ràng là hai người đáng thương, nhưng hết lần này đến lần khác mỗi người đều có được may mắn của mình, mỗi người đều có... số phận riêng.
"Không! Em hiểu! Em hiểu!" Nhìn thấy người con gái trước mặt rưng rưng nước mắt, đây là lần đầu tiên Dạ Huy Nguyệt luống cuống tay chân như vậy, cuối cùng cậu ta đã làm cái gì?! Cậu đã từng thề sẽ không bao giờ để cô khóc nữa. Biết bao nhiêu đêm mưa gió sấm chớp hai người đã làm bạn cùng nhau đi vào giấc ngủ. Cậu ta là người thân của cô, là em trai của cô, nhưng lại là người làm tổn thương cô nhiều nhất!
"Chị... Thật xin lỗi, em, em không..." Cậu thiếu nhiên hoảng hốt không nói nên lời. Nước mắt của cô là thứ duy nhất mà cả đời này cậu không chịu được sức nặng của nó.
"Huy Nguyệt, em nhìn thẳng vào mắt chị rồi tự hỏi trái tim của mình. Em-thật-sự- yêu-chị-sao?”
Chàng trai gật đầu không chút do dự: "Yêu! Là yêu!"
"Là tình yêu nam nữ sao?"
Hô hấp của chàng trai đột nhiên ngưng trệ, con ngươi tối đen như mực, đôi môi mỏng chậm rãi bật ra một chữ đơn giản: "Ừm!"
Dạ Cô Tinh mỉm cười, khóe môi khẽ cong lên như một tấm lụa mông lung mờ ảo: "Hôn chị."
Cậu thanh niên sửng sốt một chút, lúng ta lúng túng nói: "Cái gì..."
"Hôn chị." Cô bình tĩnh dán chặt mắt vào cậu thanh niên, ánh mắt kiên định và dứt khoát. Nhưng lại ngồi ra xa chàng trai, nơi ánh mắt cậu thiếu niên khó có thể chạm tới, nắm tay của cô siết chặt trong tiềm thức!
Mặc dù ngoài mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng Dạ Cô Tinh lại có một tia hoảng sợ. Chắc chắn là một chuyện, nhưng thật sự đường đường chính chính lại là một chuyện khác, về việc kia lại không có tự tin như vậy!
Nhưng chuyện thành ra như bây giờ, cô không còn chỗ để rút lui dù chỉ một chút.
Chàng trai cứng đờ cả người, nhưng vẫn ngập ngừng tiến đến thăm dò. Trong ánh mắt là sự kích động, sự kinh ngạc, còn có khó lòng che dấu... sự phức tạp."
Bên cạnh dãy gạch ngói đỏ đỏ xanh xanh, dưới ánh nắng như thiêu đốt của mùa hạ, cậu thiếu niên và cô cái đứng đối diện nhau. Chỉ nhìn thấy chàng trai chậm rãi cúi đầu, cô gái cũng không hề né tránh, ai đi qua cũng không nhịn được cười trộm và xúc động.... Thật sự là xứng đôi vừa lứa!
Hơi thở càng ngày càng gần, hai ánh mắt chạm nhau. Ánh mắt cô gái vẫn trong veo như trước, không chút hoang mang. Nhưng sự nghi ngờ trong mắt chàng trai càng ngày càng nhiều, cuối cùng, môi anh ta dừng lại cách ở trước cô gái một khoảng nhỏ.
Cậu thanh niên như một quả bóng da xì hơi, một cái đầu đen nhánh đột nhiên vùi vào bờ vai gầy yếu của cô gái, giọng nói nghẹn ngào nức nở như bị ủy khuất lắm: "Chị..."
Dạ Cô Tinh thở phào nhẹ nhõm, sau đó khóe miệng thản nhiên vẽ ra một đường cong nhẹ, quay lại ôm lấy chàng trai: "Bây giờ đã hiểu chưa?"
"Ừm... hiểu rồi." Âm mũi dày đặc mang theo dáng vẻ thanh niên hồn nhiên...
Gió thoảng qua, mây nhạt, nắng gắt, gió mát, Dạ Cô Tinh đưa mắt nhìn về phía xa xăm, trong lòng lẩm nhẩm một tiếng xin lỗi.
Ép em là việc ngoài mong muốn, nhưng không thể để em càng ngày càng lún sâu. Bất luận bây giờ là Diệp Tử, hay là Dạ Cô Tinh, Dạ Huy Nguyệt đều là em trai cô. Cũng giống như là chị em ruột thịt, đối với tình yêu nam nữ là chuyện quá xa vời.
...
Dạ Cô Tinh gọi điện thoại cho Vương Thạch trước, cô sợ rằng buổi quay chụp đầu tiên mình đã bỏ lỡ. Nhưng may mắn thay cảnh quan trọng đầu tiên chỉ cần bóng dáng của cô trên màn ảnh. Còn lại tất cả đều là cảnh quay nam chính của Tiêu Mộ Lương.
Ngày mai sau khi vào phim tường vẫn có thể quay một lượt bổ sung.
Tiêu Mộ Lương đã xuất viện vào chiều hôm qua, không kịp tham gia lễ khai mạc mở máy, cho nên nam nữ chính đều không có mặt, điều này càng thu hút chú ý của mọi người.
Hai người có thể mang đến độ nổi tiếng đều không đến, các phương tiện truyền thông thiếu tiêu đề trang nhất, tự nhiên có vẻ có chút uể oải. Nhận được sự thu hút lớn nhất lại rơi vào thành viên đội ngũ sản xuất như Vương Thạch, Diệp Lưu Thanh và Thiết Sơn. Ông Ngô bởi vì hôm đó có hoạt động xã giao nên ngày hôm qua vẫn chưa lộ diện, chỉ bảo trợ lí đến đưa lãng hoa động viên để bày tỏ lòng chúc mừng.
Ở trung tâm lẵng hoa, lại chỉ nhìn lướt qua tất cả những bông hoa khác.... ôm lấy bó lúa mạch.
Một bó lúa mạch lại ở trung tâm của bó hoa, không phải là lấy hoa nâng cao lúa mạch thì là gì?
Ý tứ của ông Ngô không cần nói tự nhiên cũng hiểu, đây là đang lấy ý nghĩa "Đột phá doanh thu phòng vé."
Giới truyền thông vốn dĩ có chút bất mãn vì nam nữ diễn chính không đến, đương nhiên trong lòng bị coi thường. Thành tựu của ông Ngô trong lĩnh vực điện ảnh nhiều năm qua vẫn không ai có thể vượt qua, hành động này nhất định là vì "Over the city" rất được công nhận. Dù bọn họ làm việc không suy nghĩ đi nữa, dẫu sao Ngô Kha Cần có học trò khắp thiên hạ, đắc tội với ông chẳng khác nào đắc tội với toàn bộ giới điện ảnh.
Những người này đều đã thành tinh, mua bán mất nhiều hơn được có ai sẽ làm?
Ngô Kha Cần tặng một bó "lúa mạch" này đã vận dụng hết mánh khóe. Dù chỉ nghe mà không thấy thì ngày hôm sau vẫn gây nên xôn xao. Từ trước đến nay trong giới điện ảnh, ngoại trừ Ngô Kha Cần còn ai có thể có sức hút và sức ảnh hưởng mạnh mẽ như vậy.
Việc này ở đây là việc có một không hai, ngay cả nam hai Tôn Duy và nữ hai Thích Vận Thi cũng không tránh khỏi phải làm nền, chắc chắn sẽ trở nên mờ nhạt trong mắt giới truyền thông một thời gian.
Khi Vương Thạch nhận được điện thoại, phản ứng đầu tiên là rất sửng sốt liền hỏi đã xảy ra chuyện gì, Dạ Cô Tinh có gặp nguy hiểm không. Trong tiềm thức của anh, Dạ Cô Tinh sẽ không vô duyên vô cớ vắng mặt trong buổi lễ. Cô không phải là người nói một đằng làm một nẻo. Cô gái này có khả năng tự chủ tốt đến kinh ngạc!
Dạ Cô Tinh chỉ giải thích rằng "Việc công việc tư mỗi thứ đều nhau", giới giải trí nho nhỏ, chuẩn bị nói đến điểm trí mạng của Vương Thạch. Quả nhiên, Vương Thạch vừa nghe hai chữ ‘việc công’, ngay lập tức đã hăng hái thích thú. Bây giờ đối với sự nghiệp của người khác còn khiến anh có nhiệt huyết hơn cả sự nghiệp của chính mình. Chỉ cần nhìn thoáng qua dáng vẻ từng bước mạnh mẽ đạp ra gió của anh ta, thì có thể biết một chút bộ dáng quan tâm của anh ta.
Bây giờ, ngay khi cô nói với anh ta về "việc công" anh ta đã ngay lập tức hăng máu gà, giống như nằm mơ cũng đều nghĩ tới... Tất cả và vị trí, máy đầu tiên, đi!