Bị vành nón che khuất đi khuôn mặt , Dạ Cô Tinh chầm chậm nhếch lên khóe miệng , mang theo vẻ châm chọc .
Tật xấu này của Tần Tuấn đã hại không biết bao nhiêu người chịu lấy thiệt thòi , ban đầu khi thử vai《 Kính Hoa Thủy Nguyệt 》 , cô cũng suýt chút nữa trúng kế .
Khi ấy , lúc cô đi đến địa điểm thử vai , vừa vặn đúng giờ , nhưng lại bị nhân viên công tác thông báo đã đến trễ một tiếng đồng hồ , rồi mặc kệ cô có giải thích ra sao , Viên Thanh mặt không chút biểu tình nói một câu : “ Quy tắc của đoàn phim chúng tôi trước giờ đều là như vậy ” . Liền đem cô ngăn lại ngoài phim trường .
Cô đã nghĩ lại , sau đó không tức giận mà lại tươi cười nói , “ Tạm mượn Viên tiểu thư lời cát lành này .” Sau đó , gạt bỏ cánh tay ở phía trước , nghênh ngang mà bước vào trong .
Sắc mặt Viên Thanh lạnh thêm , bước chân đuổi theo lần nữa để ngăn lại , trên khuôn mặt đầy vẻ khó chịu , lạnh lùng nói : “ Cô nghe không hiểu à ?! Cô đến muộn rồi , đã mất đi tư cách thử vai rồi !”
“ Tôi biết chứ ! Nếu tôi đã bước vào tổ phim rồi , thì còn thử cái gì vai nữa , không phải đã định xong rồi sao ? Tôi rất vinh hạnh có thể tham gia vào《 Kính Hoa Thủy Nguyệt 》.” Nói xong , còn thân thiết đưa tay ra .
Sắc mặt Viên Thanh bỗng đen xì , đôi mắt như muốn phun ra lửa , ánh mắt nhìn vào Diệp Tử như đang nhìn một kẻ thần kinh , lạnh lùng châm chọc : “ Cái cô này , cô rốt cuộc đang nói bậy gì vậy ?! Từ lúc nào cô đã có tư cách bước vào tổ phim chứ ? Nhưng với một diễn viên cấp ba , cô cũng quá đề cao chính bản thân mình rồi đó !”
Viên Thanh 6 năm vào nghề này , vẫn luôn đi theo Tần Tuấn , tuy đối với giới giải trí không thấu rõ như lòng bàn tay , nhưng cũng xem như là biết gốc biết rễ , Diệp Tử , cô ta cũng biết đến .
“ Được rồi ! Lời nói của cô , thế nhưng tôi lại nghe rất rõ ràng đấy nhé , tôi còn chưa bước vào tổ phim có đúng không ?”
Ấn đường Viên Thanh nhăn lại , hoài nghi nhìn chằm chằm vào cô , nhất thời không rõ mục đích của người phụ nữ này , do dự mà gật đầu .
“ Vậy cho tôi hỏi , cô chặn tôi lại làm gì ? Cô đã nói rồi , đây là quy định trước giờ của tổ phim các người , tôi còn chưa tiến vào , vậy thì quy tắc đó với tôi mà nói - - cái gì cũng không phải ! ”
“ Cô ! ” Vẻ mặt Viên Thanh hoàn toàn sụp đổ , chỉ chỉ Diệp Tử , cứ thế nói không ra chữ nào .
Cô biết lần này cô đã đem chính bản thân mình cuốn vào trong mất rồi !
Ngăn cản cô , thì đồng nghĩa đã gián tiếp thừa nhận cô được bước vào tổ phim ; còn nếu như không , vậy thì chuột sa vào chĩnh gạo , sẽ để cho cô thẳng bước mà vào thử vai .
Thế nhưng , cô ta đã cản rất nhiều người rồi , cái này ……
“ Cô đã được thông qua ”. Giọng nói trầm thấp dễ nghe từ xa tiến lại gần .
Diệp Tử hướng về phía giọng nói được phát ra , chỉ thấy một dáng người cao lớn mà anh tuấn đang đứng ngược lại ánh sáng , đôi mắt đen thâm thúy với đường nét rõ ràng .
Mới vừa rồi Viên Thanh còn mang bộ dạng tức muốn bốc khói chớp mắt đã ngoan ngoãn nhu thuận , cung kính lên tiếng , “ Tần đạo diễn . ”
Diệp Tử ngạc nhiên nhíu mày , vẫy vẫy tay , cười khẽ nói lời cám ơn , lại thấy trong ánh mắt của Viên Thanh toát lên vẻ chán ghét .
Một chút quy tắc cũng không rõ ! Dối trá !
Dạ Cô Tinh còn nhớ , sau đó Tần Tuấn lại tùy tiện hỏi cô một vấn đề - -
“ Cô có cách nhìn như thế nào về quy tắc này ?”
Lúc ấy chính mình đã trả lời như thế nào nhỉ ?
Chỉ đơn giản hai chữ - - “ Nhàm chán . ”
Hiển nhiên là Vương Thạch không có công phu đức hạnh giống như cô , mặt mày liền đen lại , tranh cãi ngay tại chỗ : “ Mấy người đang đùa với tôi à ?! Thật là quá đáng ! Tần Tuấn đâu ? Kêu anh ta lăn ra đây ! ”
“ Xin lỗi , Tần đạo rất bận , không phải ai cũng đều gặp được . ” Viên Thanh trả lời dứt khoác , chính thức và hàm chứa mấy phần trào phúng .
Vương Thạch cười khẩy nhìn lấy Viên Thanh , không nhiều lời mà kéo căng cổ họng hướng về phía lều đạo diễn mắng . “ Tần Tuấn , mày con mẹ nó lăn ra đây cho ông ! Mày không bằng loài chó heo , đồ lòng lang dạ sói ! Mày dựa vào cái gì mà làm lại 《 Kính hoa thủy nguyệt 》 ! Mày có còn mặt mũi nào nữa không hả ?! Năm đó nếu không phải mày ……”
“ Hóa ra là bạn học cũ đến thăm , làm sao lại đứng ở đấy , lại còn mắng chửi nữa ? Mời vào , mời vào …… ” Người đàn ông tuấn tú mặc bộ đồ đơn giản mà thoải mái , khách sáo chào hỏi người quen cũ .
Bị người khác chỉ vào mũi chửi rủa thậm tệ như vậy mà không chút tức giận , quả thật trình độ biểu hiện buồn vui so với Vương Thạch mạnh hơn không chỉ một trăm lần , thảo nào bây giờ hai người khác nhau một trời một vực .
Bạn học cũ ư ? Dạ Cô Tinh đứng ở một nơi không xa , thầm cười khẽ và sâu hiểm khó dò .
Cả người là bộ đồng phục Mc Donald's không thể bình thường hơn , bị vành mũ che thấp , dường như không có chút cảm giác tồn tại nào , rất khó mà thu hút sự chú ý của người khác .
Chỉ thấy Vương Thạch gạt bỏ cánh tay của Tần Tuấn còn để ở trên vai anh ra và tức giận , “ Bạn học cũ ? Thì ra mày còn nhớ ra chúng ta đã từng là bạn học à ? Bây giờ mà nói ra chỉ sợ là không ai dám tin nhỉ ?” . Anh tự giễu khóe môi nhếch lên , “ Một người là đạo diễn nổi tiếng có sự nghiệp thành công , còn người kia chỉ là một biên đạo tép riêu tầm thường chẳng có tài cán gì nổi bật . ”
“ Mày cảm thấy chúng ta còn có thể đánh đồng được không ?” Khi Vương Thạch nói ra câu nói này , sắc mặt xám ngắc , hai mắt vô hồn và không rõ rốt cuộc là hỏi người khác , hay là đang hỏi chính bản thân mình .
Nụ cười Tần Tuấn không thay đổi , kiềm chế vẻ tự đắc , chỉ là đôi mắt hơi lạnh đi : “ Không có không có , tôi biết chứ , sư huynh anh rất là ưu tú .”
Ánh mắt Vương Thạch bỗng trở nên dữ tợn , giống như được thêm can đảm , nghiến răng trầm giọng chất vấn : “ Có phải mày đã hạ quyết tâm muốn quay 《 Kính hoa thủy nguyệt 》?”
“ Có cần tôi giúp anhtrả lời không ? Anh đi Hawaii du lịch với một người phụ nữ khác ! Ha ha ha …… Đáng buồn cười là nó đến lúc chết vẫn còn thương nhớ đến anh . Nếu anh có chút niệm tình với nó , thì hôm nay sẽ không phá hủy đi tâm huyết của nó !”
“ Phá hủy ?! Anh lúc nào nhìn thấy tôi phá hủy hả ?! Tiểu Nguyệt là một biên đạo giỏi giang , tôi tin là cô ấy cũng hi vọng tác phẩm duy nhất của mình được trình chiếu trên màn ảnh lớn , tôi chỉ là đang giúp cô ấy hoàn thành ước mơ mà thôi !”
“ Giúp nó ?! Cái lý do thật đường đường chính chính a ! Tần Tuấn , anh cũng đừng mượn cớ cho lòng tư lợi của anh chứ ! Lẽ nào anh dám nói là anh không phải nhìn trúng giá trị thị trường cực lớn của bộ 《 Kính hoa thủy nguyệt 》nên mới đầu tư quay phim sao ? Anh dám nói đối với vụ việc này anh không có chút lòng ích kỷ nào sao ?!”
“ Viên Thanh , gọi bảo vệ ”. Sắc mặt Tần Tuấn đột nhiên trầm xuống và lạnh như băng , nói xong liền xoay người rời khỏi .
Viên Thanh làm việc rất nhanh , chưa đến chốc lát một đám người áo đen tay cầm côn điện xông ra , kiềm kẹp lấy Vương Thạch , đem người lôi ra khỏi phim trường .
Vương Thạch đã hoàn toàn mất đi lý trí , hai mắt đỏ như máu , khàn giọng thét lên mắng : “ Tần Tuấn , mày là đồ vô lương tâm ! Đồ khốn ! Chết không được tử tế ……”
Trời tháng chín , bầu trời trong xanh đến kỳ diệu , ánh mặt trời ấm áp mà không quá nóng hừng hực , cơn gió nhẹ nhàng khẽ thổi lay cành lá đung đưa , thỉnh thoảng còn mang theo vài chiếc lá rụng rơi , xoay tròn , rơi xuống , phủ bụi và dính vào bùn đất .
Dáng người mảnh khảnh mà thẳng đứng , cơn gió nhẹ thổi lướt qua ngọn tóc đen bóng của thiếu nữ , tuy rằng cả người mặc đồng phục rộng lớn , nhưng vẫn khó mà che giấu đi vẻ xinh đẹp của cô .
Xuất trần , tuyệt diễm .
Dạ Cô Tinh đứng ở một nơi không xa , theo tầm nhìn của cô nhìn qua , một tấm lưng ọp ẹp cuộn tròn trên băng ghế bên vệ đường , những người đi đường thỉnh thoảng liếc cái nhìn tò mò , bước chân vẫn như cũ mà vội vội vàng vàng , không dừng lại .
Vương Thạch rất cao lớn , nhưng lại không cường tráng , mang theo vẻ tiều tụy phong ba vì cuộc sống , cùng với vẻ thất bại chán chường .
Lúc này , anh ta lại đem chính mình co thành một cục nho nhỏ , dùng tư thế an toàn nhất như đang trong cơ thể mẹ nằm trên băng ghế dưới mành trời chiếu đất , áo sơ mi trắng bừa bộn , đầu tóc rối loạn , đôi vai bị cuộc sống ép vỡ , gương mặt bị hiện thực vặn vẹo , quả thực quá giống với người đàn ông lang thang với hai bàn tay trắng .
Anh còn gì nữa chứ ? Trong lòng anh đang tự hỏi chính mình .
Ước mơ sao ?
Đó là thứ xa xỉ nhất .
Tình yêu ư ?
Anh chưa từng có được .
Hôn nhân ư ?
Một tờ thỏa thuận ly hôn đã tách hai con người bằng mặt không bằng lòng kia .
Ai còn nhớ đến anh chứ ?
Ba mẹ mất sớm , ngay cả đứa em gái duy nhất cũng rời khỏi anh mà đi , vợ thì sà vào lòng của người đàn ông khác , tính kỹ lại , trong trời đất này cũng chỉ còn lại một mình anh lẻ loi cô độc .