Thế nhưng bây giờ An Nghị là lại bày ra bộ dáng “tôi cũng vừa mới biết chuyện”, khiến cho mọi người hơi do dự.
Ủng hộ?
Thế thì sau này địa vị của nhánh gia tộc thứ năm kia, nói là “một người đắc đạo, gà chó thăng thiên*” cũng không quá tí nào.
*Đại ý là trong nhà có một người có chức cao vọng trọng, thì cả nhà cũng được nhờ.
Phản đối?
Nhưng gia chủ cũng đã 29 tuổi rồi, chuyện này còn muốn trì hoãn đến bao giờ chứ?
An Nghị đứng dậy, cười sảng khoái, không hề nhìn ra sự phiền não vì bị nhánh gia tộc thứ ba chèn ép, nói với Kỷ Tình đang ngồi ở phía trên:
“Tôi xin phép thay mặt Nhã Nhã cảm ơn sự nâng đỡ của phu nhân trước. Vốn dĩ con bé Nhã Nhã này tính tình rất nhút nhát, có chuyện gì đều giấu ở trong lòng. Chúng tôi là bậc trưởng bối cũng không để ý được đến nó nhiều. May mà ba năm qua có phu nhân bồi dưỡng dạy dỗ tử tế, tôi nghĩ tính tình và nhân phẩm của con bé cũng đã được rèn luyện cẩn thận. Đây không phải là An Nghị tôi muốn khen nó, nhưng mà tính cách Nhã Nhã dịu dàng nhẹ nhàng, lại lương thiện, là con của vợ cả Ôn gia. Từ tính tình đến bối cảnh đều rất xứng đáng với vị trí chủ mẫu An gia này.”
Kỷ Tình chậm rãi nở nụ cười, khóe môi cong mang theo mấy phần ý tứ khó đoán, thuận theo lời của An Nghị mà khích lệ: “Nhã Nhã đúng là một đứa con ngoan, tính cách rộng lượng, dịu dàng tao nhã. Đúng là một đôi trời sinh với Tuyển Hoàng. Tôi đã báo cho gia chủ Ôn gia rồi, tin là người Ôn gia mấy ngày nữa sẽ qua thôi, để cả hai nhà cùng bàn chuyện hôn sự.”
Lời khen của Kỷ Tình không có lấy một câu giả dối, tất cả đều xuất phát từ nội tâm. Ôn Hinh Nhã ở bên cạnh bà ba năm, đã để lại cho bà ấn tượng về một cô gái không chỉ có tính cách nhút nhát, mà còn không có lấy một chút chủ kiến nào. Nói dễ nghe thì là tiểu thư khuê các dịu dàng thanh tao. Còn nói khó nghe hơn, chỉ là một con rối gỗ tùy ý người ta điều khiển, không hơn không kém.
Bà làm cái chức quản lý nội vụ này bao nhiêu năm nay, nắm quyền sinh sát trong tay. Làm sao có thể cam tâm tình nguyện nhường lại cho người khác, làm một bà lão nhàn hạ được?
Thứ gọi là quyền lực, chính là thứ mà phải là người đã có qua mới có thể hiểu được sức mạnh tiềm tàng trong nó. Bao nhiêu năm như thế, bà có thể trấn áp được đám đàn bà con gái trong hậu viện, còn không phải là nhờ vào cái quyền lực của chủ mẫu An gia này ư?
Bây giờ An Tuyển Hoàng mới là gia chủ An gia, địa vị cực kỳ cao, sớm hay muộn cũng phải lấy vợ. Cộng thêm việc mẹ con hai người vốn dĩ đã không thân thiết. Thế cho nên thay vì ngồi chờ cho người phụ nữ khác đến tranh giành với mình, không bằng ra tay trước, sắp xếp một con rối dễ có thể thao túng. Đến lúc đó, quyền lực trong An gia vẫn nằm trong tay bà như cũ.
Trong lúc Kỷ Tình đang âm thầm vui sướng, đắc ý với dự định của mình, thì Nguyệt Vô Tinh lại nở nụ cười chế giễu. Vì anh ta đã cảm nhận được sự tức giận của người đang ngồi bên cạnh.
Tự tiện nhắc đến việc kết hôn lấy vợ, An Tuyển Hoàng đã hơi nhíu mày, cả người toát ra một làn hơi lạnh, giống như ngăn cách với tất cả mọi người còn lại qua một bức tường bằng băng lạnh, sắc mặt lạnh nhạt khiến mọi người không biết anh đang nghĩ gì.
Con người đối với những việc chưa biết luôn có sự tò mò, đồng thời cũng có kính sợ.
Mà An Tuyển Hoàng chính là cái “chưa biết” của mọi người.
Người đàn ông này vừa như thần linh, không thể chạm tới, lại vừa như ác quỷ địa ngục, lạnh lùng và vô tình.
Cho nên trong trường hợp An Tuyển Hoàng chưa bày tỏ thái độ của mình, mọi người sẽ lựa chọn bàng quan ngồi nhìn.
Nếu như An Nghị tinh ý hơn một chút thì ông ta sẽ phát hiện. Rằng lúc chuyển chủ đề từ việc tranh chấp giữa nhánh gia tộc thứ ba và thứ năm đến chuyện hôn nhân, trừ lão tộc trưởng nhánh gia tộc thứ nhất lên tiếng hỏi một câu, tất cả mọi người còn lại chưa hề nói một câu nào!
Cho nên cả cái phòng hội nghị chỉ nghe thấy tiếng hai người Kỷ Tình và An Nghị, kẻ tung người hứng, khen lấy khen để Ôn Hinh Nhã.
Không khí hơi lạnh lẽo, lại hơi buồn cười.
Mí mắt An Tuyển Hoàng khẽ nhúc nhích, giống như là vừa tỉnh lại, nhưng vẫn không mở ra. Trừ vị tộc trưởng của nhánh gia tộc thứ ba ra, mọi người ngồi phía dưới đều âm thầm đánh giá, đoán xem người đứng đầu này đang suy nghĩ gì. Thấy mắt người nọ vẫn chưa mở ra, trong lòng bọn họ âm thầm thở dài, áp lực vô hình này khiến bọn họ không thể nào thở nổi.
Ngay lúc mọi người vừa mới bình tĩnh một chút, đôi mắt kia đột nhiên mở ra mà không hề báo trước. Một luồng sát khí tràn ra như cơn đại hồng thủy, lạnh lẽo đến tận xương tủy. Lập tức khiến cho mọi người cảm thấy như đang ngồi ở một nơi toàn là băng tuyết, trước mắt là hoang địa. Chỉ trong chốc lát, tất cả mọi thứ đều đóng băng lại.
Trong lòng bọn họ thầm kêu không xong rồi.
Đến lúc này Kỷ Tình vẫn chưa cảm nhận được không khí trong phòng đã thay đổi, vẫn đang nói với An Nghị về chuyện nên cử ai đi đón Ôn gia hôm họ đến, nên bày tiệc tiếp đón như thế nào.
“Nhã Nhã ấy à, con bé này theo tôi ba năm, cũng coi như có một nửa là con gái tôi. Hôm nay con gái đã làm vợ người ta, về sau coi như tôi với Ôn gia là người một nhà rồi. Tuy rằng người một nhà lại không có bên ngoại, nhưng thủ tục thì vẫn không thể…”
“Đủ rồi.” Giọng nói lạnh lẽo vang lên, như đao băng sắc bén cắt qua không khí đang ngưng đọng lại. Mỗi nơi lưỡi dao lướt qua đều thấy sự nghiêm nghị, lạnh lẽo đến tận xương. Rõ ràng không hề có bất kỳ tâm trạng nào, nhưng lại khiến người ta không rét mà run.
Kỷ Tình đột nhiên giống như con vịt bị bóp cổ, nụ cười trên mặt trở nên cứng đờ.
Tộc trưởng nhánh gia tộc thứ năm nghe thế liền hoảng sợ, lập tức thu lại thành bộ dạng nghe lời đứng một bên, mồ hôi đã chảy ròng ròng sau lưng.
“Về sau, tôi không muốn nghe thấy chuyện này nữa.” An Tuyển Hoàng nheo mắt đầy nguy hiểm, một làn khí lạnh quét qua, cả người tỏa ra lạnh lẽo một cách rõ ràng, áp lực tỏa đến từng người trong phòng, sắc như dao, nhọn như kim.
Rồi sau đó đứng dậy bỏ đi.
Đến tận khi An Tuyển Hoàng đã bỏ đi xa không còn thấy bóng dáng nữa, cả phòng hội nghị vẫn lặng ngắt như tờ, đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
An Nghị lau mồ hôi lạnh trên trán, hai bả vai buông thõng.
Sắc mặt Kỷ Tình vừa xanh vừa đỏ, trong mắt tức giận và xấu hổ không che giấu nổi. Thế nhưng bà ta chỉ có thể siết chặt nắm tay, ngón tay bấm vào lòng bàn tay, liên tục tự nói với chính mình: Phải nhịn, phải nhịn!
Nếu như không phải trải qua mười tháng mang thai, có khi bà đã thật sự nghi ngờ, liệu đây có phải là đứa con trai thân mình sinh ra hay không.
Biết thế lúc đầu đã không làm thì thôi, đã làm là làm cho tới, nên khiến cho nó…
Minh Chiêu, Minh Triệt đã theo An Tuyển Hoàng bỏ đi từ lâu. Nhìn thấy đám người An gia lòng dạ nham hiểm, đặc biệt là bà già kia thì càng thấy buồn nôn.
Thấy bóng lưng ba người đã bỏ đi, Nguyệt Vô Tình khổ sở vuốt mũi. Chậc, sao lúc nào cũng là anh ta xử lý hậu quả? Anh ta cũng muốn phủi mông bỏ đi như thế lắm chứ!
Anh đứng dậy quét mắt quanh phòng một cái, một áp lực rất lớn tỏa ra từ người đàn ông mặc đồ đỏ này. Mái tóc đen dài, hai mắt màu xanh nhạt như biển cả mênh mông dịu dàng, nhưng lúc này lại như là đáy biển băng lạnh. Không lạnh lẽo thấu xương như An Tuyển Hoàng, nhưng vẫn đủ để đóng băng người khác.
Đúng thế, người đàn ông áo đỏ, tóc dài này là một trong bốn hộ pháp dưới tay gia chủ, địa vị cao hơn rất nhiều so với mấy vị tộc trưởng ở đây.
Nguyệt Vô Tình cười lạnh, ánh mắt lướt qua tất cả mọi người, rồi dừng lại trên người lão tộc trưởng nhánh gia tộc thứ năm, xong âm thầm liếc nhìn Kỷ Tình đang đỏ bừng mặt nhưng vẫn phải nghiến răng nhẫn nhịn không bộc phát. Giọng nói anh dễ nghe nhưng lại như ngưng đọng cả một tầng băng: “Thu hết lại mấy cái tâm tư của mấy người đi. Chuyện hôn nhân của gia chủ, vẫn chưa đến lượt các người nhúng tay vào đâu!”
Màu đỏ của áo dưới ánh sáng rực lên cứ như lửa, ma mị đến lạ thường.
Trong một góc không ai chú ý đến, một bóng dáng mảnh khảnh đứng dựa vào cửa sổ, thu hết tất cả mọi chuyện xảy ra trong phòng hội nghị vào tầm mắt mình.
Bóng người nhỏ bé như cành liễu đung đưa trong gió xuân, một đôi mắt xinh đẹp tỏa ra hơi nước mờ mịt, làn da trắng trẻo, khuôn mặt tinh tế bây giờ lại vì một người đàn ông chưa từng nhìn cô lấy một lần mà lộ ra vẻ đau thương.
Anh là ước mơ của cô, là chấp niệm của cô, cũng là thứ mà cả đời này cô không buông bỏ được.
................
Sân sau của An gia có kiến trúc cổ kính, hòa quyện cùng hơi thở cổ xưa độc đáo quá mức làm người khác choáng váng. Năm bước gặp một tòa, mười bước thấy một căn, hành lang thì quanh co, mái hiên nhà cao có hình răng cưa, mỗi loại địa thế như đang trong trạng thái chiến đấu.
Trước kia Tần Thủy Hoàng cho xây dựng cung A Phòng để lấy đất trời xây dựng cơ nghiệp. Lúc ban đầu, An gia định cư ở Chiêm Ngao, sao mà lại không có tham vọng lập nghiệp?
Đây chính là một gia tộc tràn ngập tham lam và tham vọng quyền lực. Bây giờ, lại có một người nuôi dã tâm nắm giữ quyền lực, tưởng tượng đến sự huy hoàng của An gia trong tương lai...
Nhưng giờ phút này, một góc của căn nhà có kiến trúc cổ kính dày đặc lại phát ra tiếng giận dữ mắng mỏ của một người phụ nữ, kèm theo tiếng động đồ vật đập mạnh xuống dưới đất, đặc biệt chói tai giữa buổi chiều yên tĩnh thanh bình!
“Đồ bất hiếu! Bất hiếu! Tại sao anh dám đối xử với mẹ mình như thế, anh có còn là con người không? Thực là có mắt như mù mà, không bằng súc sinh!” Người phụ nữ vừa chửi ầm ĩ, vừa hất hết sạch những bình lọ trên bàn trang điểm xuống đất.
Về con người Kỷ Tình này, ngoại trừ chuyện bị con ruột chính mình làm cho mất mặt trong phòng nghị sự, lại còn bị anh không thèm quan tâm tới.
An Tuyển Hoàng đã khiến cho bà ta không còn mặt mũi trước mười lăm vị trưởng lão các nhánh con của gia tộc. Những ánh mắt cười nhạo, khinh miệt của mấy lão già đó, cứ như đang xem một tên hề diễn hài. Nhớ đến điều này, trong lòng Kỷ Tình tức giận không thôi.
An gia do chính đàn ông làm chủ! Dù bà có uy nghiêm ở hậu viện đến đâu, trong mắt những người đàn ông đó, xét cho cùng thì công việc vặt trong gia đình, vẫn là thứ không thể không có. Cho nên, dù có quyền của một chủ mẫu, nhưng địa vị không cao hơn mấy vị trưởng lão gia tộc kia. Hơn nữa hiện tại An Tuyển Hoàng làm gia chủ, danh xưng "chủ mẫu" của bà ấy là danh bất chính ngôn bất thuận. Chỉ có thể nói là tạm thời làm chủ mẫu, xử lý mọi việc nội bộ. Sau này nếu An Tuyển Hoàng cưới vợ cả về, vậy thì bà ta phải trả lại quyền lực cho vợ anh.
Cho đến khi đó, bà ta không còn gì cả!
Đây chính là kết cục mà bà có chết cũng không muốn nhìn thấy.
Bà đã từng là một cô gái hồn nhiên, ngây thơ, tài hoa phong nhã, căn bản không biết quyền lực là gì. Hơn nữa bà ta lại lớn lên trong một gia đình lớn ở thủ đô như Kỷ gia. Không phải lo chuyện cơm ăn áo mặc, còn có một cuộc sống sung sướng. Khi đó, bà nghĩ cuộc sống của mình sẽ bình dị như vậy, hưởng phúc hưởng thọ như thế cũng rất tốt.
Nhưng sự hiểu biết của thiếu nữ ở độ tuổi hai mươi đã hoàn toàn bị đánh vỡ. Hóa ra bà không biết trên đời này còn một người đàn ông hết sức tự cao tự đại như thế.
Lúc đó, có một buổi tiệc long trọng và gây chấn động ở thủ đô. Kỷ gia nhận được thư mời tham gia, cha dẫn theo bà ta cùng với anh trai đến bữa tiệc đã hẹn. Khi đến hội trường, bà mở to đôi mắt kinh ngạc nhìn khắp xung quanh. Cả một sảnh chính rộng lớn toàn là quý tộc. Có thể thấy được khắp nơi toàn là các quan chức cấp cao, tinh anh trong thương trường. Thậm chí cả Kỷ gia đứng trước mặt những người này giống như biến thành một vật làm nền cho họ.
Trên thực tế, không chỉ có là Kỷ gia, tất cả mọi người là vật làm nền, nhân vật chính chỉ có một, đó chính là..... An Bính Hiền, gia chủ An gia!
Với cái danh xưng “Gia chủ” này, Kỷ Tình hơi khịt mũi coi thường. Trong xã hội hiện đại như thế này còn tồn tại cái tên phong kiến như vậy. Trong đầu người thiếu nữ này nghĩ là cái danh xưng “gia chủ” kia phải là một ông lão đầu trọc, lưng gù, vừa lùn vừa béo, cho nên bà ta hơi hững hờ và ngó lơ.
Ting~~
Âm thanh vang lên, cửa thang máy tráng lệ được mở ra. Lúc đó mọi người đang nói chuyện với nhau, nhưng trong chốc lát, tất cả mọi người đều im lặng, quay đầu nhìn lại, Kỷ Tình cũng vậy.
Dù chỉ mới nhìn một cái, trái tim người thiếu nữ đã đập thình thịch rộn ràng.
Trong vô số ánh mắt như đang thiêu đốt, người đàn ông chậm rãi đi tới, từng bước một, ung dung, tao nhã, quý phái.
Thứ anh ta mặc không phải là bộ âu phục hàng hiệu nào, mà là kiểu áo Tôn Trung Sơn* truyền thống mang hơi thở ngông nghênh của người Trung Quốc. Màu trắng, đơn giản, giản dị, tao nhã, quý phái. Nụ cười nhàn nhạt trên khóe miệng tựa như gió xuân, nhưng sắc đen sâu thẳm trong mắt lại khiến người ta không dám xem thường.
*Tôn Trung Sơn là một kiểu áo truyền thống của Trung Quốc thời trung đại.
Trong khoảnh khắc đó, dường như Kỷ Tình cảm thấy người bà đang nhìn thấy là một bạch mã hoàng tử trong truyện cổ tích, đẹp trai, nho nhã, dịu dàng, ôn nhu như ngọc.
“Em có thể mời anh nhảy một điệu được không?” Lần đầu tiên trong hai mươi năm cuộc đời, bà ta lo lắng, căng thẳng tới mức chân tay luống cuống đến vậy.
Người đàn ông lạnh nhạt nhìn bà, không nói lời nào.
Người thiếu nữ coi sự vô tâm đó là “lạnh lùng”. Nhiều năm sau này, bà mới hiểu được, đấy chính là “lạnh nhạt”.... là sự thờ ơ dành cho bà.
Cô nàng thiếu nữ cắn đôi môi hồng mật đào của mình đến đỏ tươi, bà nhìn vào đôi mắt của người đàn ông với sự kiên định, xen chút cố chấp: “Tôi có thể mời anh nhảy một điệu được không?”
An Bính Hiền mỉm cười, khoan thai đứng lên, hơi cúi người xuống trước mặt bà, tay trái đặt ở sau lưng, tay phải vươn ra, trong tư thế mời khiêu vũ tiêu chuẩn, tao nhã như một quý ông người Anh: “Rất vinh hạnh”.
Đúng là một người rất tuấn tú, khuôn mặt đẹp như ngọc, có một không hai.
Khoảnh khắc đó, trong đầu Kỷ Tình có một ý niệm, bà muốn người đàn ông này. Một thứ gọi là “tham vọng” bắt đầu điên cuồng phát triển.
Tiếng nhạc say đắm lòng người, điệu waltz tuyệt hảo du dương trên sàn nhảy. Một cô nàng xinh đẹp, và một anh chàng tao nhã đã khiến tất cả mọi người trở nên mờ nhạt, ảm đạm hơn.
Sau điệu nhảy đó, trái tim của người thiếu nữ hoàn toàn bị chinh phục.
Kỷ Tình cảm thấy thành công nhất cuộc đời của mình, chính là có thể toại nguyện mong muốn kết hôn với An Bính Hiền. Nắm trong tay danh xưng là chủ mẫu của An gia, một phu nhân nắm quyền lực!
Trong quá trình này, mặc dù sau lưng bà ta đã sử dụng rất nhiều thủ đoạn, nhưng lại cảm thấy mình không hề có lỗi, người không vì mình thì trời đất cũng không dung tha. Có rất nhiều thứ phải chính tay đi cướp lấy, nếu không thì không bao giờ có được!
Bà ta luôn là người thành công!
Nghĩ đến đây, cảm xúc bực bội của Kỷ Tình đột nhiên dịu đi hơn rất nhiều. Lúc này có tiếng đập cửa vang lên.
Bà ta nhìn vào gương, sửa sang lại vẻ ngoài của mình, khóe môi cong lên tạo thành một vòng cung hoàn mỹ. Người phụ nữ mới lúc nãy còn chửi ầm lên, trong phút chốc, khi rời khỏi bàn đã hoàn toàn thay đổi thành một hình tượng khác... quý phái và uy nghiêm, vô cùng có khí chất.
“Vào đi”. Giọng nói bà ta vang lên rất tự nhiên.
Thế nhưng khi nhìn thấy người bước vào, tâm trạng thoải mái như bầu trời sau cơn mưa của bà ta, trong phút chốc, đã bị phá hỏng không còn lại gì. Một đôi mắt đẹp bị bóng đen dày đặc che lấp, khóe môi nhếch lên không tự chủ mà hạ hơi xuống, biến thành một đường cong đầy vẻ độc ác, cay nghiệt.
Người vừa đến tầm khoảng bốn đến năm mươi tuổi, bưng khay trà, đầu cúi thấp, mặc bộ đồ của người làm, cung kính dâng khay trà ra phía trước, ánh mắt liếc nhìn qua đồ vật hỗn độn trên nền nhà, trong lòng như thắt lại, thái độ càng thêm kính cẩn.
“Phu nhân, trà tới rồi ạ”. Lúc này người đó mới mở miệng nói chuyện, giọng nói trông rất khúm núm. Nhưng lại dễ nghe như một tiếng chú chim vàng anh thoát khỏi vách hang núi, khiến cho Kỷ Tình cảm thấy càng càng giận dữ hơn. Trong ánh mắt bà ta xẹt qua một sự ghen tỵ mà chính bản thân bà không hề phát hiện.