Mã QR mà Lệ Thâm đưa cho Dư Vãn lúc đó, là mã QR Weixin của chính mình, Dư Vãn mơ mơ hồ hồ liền quét đại. Nghĩ đến đây, Lệ Thâm không khỏi mỉm cười, lúc phát giác được nụ cười trên mặt mình, anh nhanh chóng thu lại vẻ mặt, từ quầy bar đứng lên: “Ngày mai tôi còn buổi biểu diễn, hôm nay về trước đây.”
Ngô Miện đáp: “Ừ, cậu lái xe cẩn thận một chút.”
“Biết rồi.” Lệ Thâm đầu cũng không ngoảnh lại bước ra khỏi hội trường hôn lễ.
Dư Vãn bận đến rạng sáng, mới tự lái xe về nhà, theo một hôn lễ, toàn thân đều cực kì mệt mỏi, thảm nhất chính là, dạ dày lại còn âm ỉ đau.
Từ nhỏ dạ dày Dư Vãn đã không tốt, hễ ăn lạnh vào thì sẽ bị đau dạ dày, tối nay tâm trạng Dư Vãn vốn đã rất căng thẳng, lại còn bụng rỗng ăn kem, hậu quả lập tức tới rồi đây.
Cô tìm một viên thuốc dạ dày đã chuẩn bị sẵn, rồi uống cùng nước ấm. Thuốc nhanh chóng phát huy tác dụng, sự khó chịu của dạ dày dần biến mất, nhưng đầu óc Dư Vãn vẫn rất tỉnh táo, một chút buồn ngủ cũng không có. Trên đường về nhà cô có tìm kiếm thử về Lệ Thâm, anh đích thực đã đi lính 2 năm. Bách khoa toàn thư của anh viết là “Lệ Thâm, tốt nghiệp Học viện Âm nhạc thành phố A, lúc đại học nhập ngũ 2 năm, sau khi xuất ngũ tham gia cuộc thi ca hát <Âm thanh của tự nhiên>, giành được quán quân, một lần bạo hồng. ”
Mỗi một chi tiết liên quan đến Lệ Thâm ở yến hội ngày hôm nay, đều được phóng to thả chậm, không ngừng lặp lại trong đầu Dư Vãn, cô không ngủ được lăn qua lăn lại, tâm phiền ý loạn đứng dậy, từ trong đống hành lí chưa dọn xong lấy ra một hộp thuốc lá nữ chưa mở bao bì.
Hộp thuốc là màu hồng của trái tim thiếu nữ, vị cũng là vị dâu nhè nhẹ tinh tế, Dư Vãn chỉ hút loại thuốc của thương hiệu này.
Đi đến bên ban công châm thuốc, Dư Vãn chầm chậm hút một ngụm. Cô học hút thuốc, là vào năm ba Đại học. Vì sự khống chế của mẹ cô quá mạnh, áp lực của cô tại năm ba lên đến đỉnh điểm, phải tìm một cái gì đó để phát tiết. Thế là cô chọn hút thuốc.
Dư Vãn cảm nhận được mình rất sợ hãi, không dám ở trước mặt phản kháng mẹ mình, chỉ có thể thông qua hút thuốc để biểu hiện sự bất mãn trong lòng mình, xong rồi lại không dám để mẹ biết được.
Sau đó cô gặp được Lệ Thâm, Lệ Thâm cũng không thích cô hút thuốc, tận tình khuyên bảo với cô rằng hút thuốc có hại cho sức khỏe, còn tìm cho cô một đống hình ảnh về ung thư phổi để dọa cô.
Dư Vãn vốn chỉ thỉnh thoảng hút vài lần, Lệ Thâm không thích, cô liền hút ít lại. Lần hút gần nhất, đã là chuyện của mấy tháng trước rồi nhỉ?
Ngoài cửa sổ im im ắng ắng, bị mảng sắc đen âm u to lớn bao phủ, chỉ có phía công vên Lệ Trạch, bao vây hồ nước sáng lên một dãy đèn, Điếu thuốc của Dư Vãn hút đến phân nữa, liền dụi đầu thuốc quay về phòng.
Cả đêm này Dư Vãn ngủ không yên, nhưng có người so với cô càng không yên hơn.
Tỷ như Lệ Thâm vừa mới sáng đã lên hotsearch.
“Dư Vãn Dư Vãn!” Chân mang đội giày cao gót của Triệu Hân gõ một cái trên nền nhà, đem ghế làm việc xoay về hướng Dư Vãn, “Cậu mau lên Weibo, Lệ Thâm đụng xe lên hotsearch rồi!”
“Không nghiêm trọng, chỉ là xe va vào cây, người không sao cả.”
Dư Vãn nheo mày: “Anh ấy không phải uống rượu lái xe chứ?”
Hôm qua ở hôn lễ, bầu không khí rất tốt nói không chừng đã uống vài ngum rồi.
“Không có!” Triệu Hân lập tức bảo vệ thần tượng, “Anh ấy không phải loại người như vậy! Trên báo có ghi, Lệ Thâm đã qua kiểm tra độ cồn, không uống rượu!”
Uống rượu hay không uống rượi đối với nghệ sĩ mà nói, chính là hai loại tin tức, vế sau chỉ là tai nạn giao thông, còn vế trước chính là phạm pháp.
Đúng lúc trái tim Dư Vãn buông lỏng, một nghi vấn khác lại nảy ra: Nếu đã không uống rượu, vậy tại sao lại va vào cây chứ??
Người đại diện của Lệ Thâm – Trì Lộ, cũng đang truy hỏi vấn đề này. Đang mơ mơ hồ hồ ngủ thì đột nhiên nhận được điện thoại của Lệ Thâm từ cục cảnh sát gọi đến, dọa đến cô đang ngủ gà ngủ gật cũng tỉnh hẳn, cô không dễ dàng gì đưa anh về, anh lại chẳng nói lời nào.
Trì Lộ nghĩ để anh bình tĩnh một chút, trước tiên đi nấu cơm cho anh, vừa bưng thức ăn lên, đã thấy anh ngồi tựa bên sô pha, trong miệng ngậm một điếu thuốc thon dài của nữ
Thuốc không được châm lên, nhưng mày Trì Lộ vẫn cau lại, để thức ăn xuống rồi đi qua: “Cậu làm sao vậy, không phải đã nói không được hút thuốc sao? Cậu còn cần giọng của mình hay không?”
Cô nâng tay muốn lấy đi điếu thuốc trên miệng Lệ Thâm lấy đi, lại bị Lệ Thâm quay đầu trốn đi: “Tôi chỉ ngậm thôi, cũng đâu có hút.”
Trì Lộ cười hừ: “Cái đó của cậu và tôi chỉ cọ cọ thôi, không đi vào, có gì khác biệt sao?”
Lệ Thâm: “……”
Anh đem thuốc từ trong miệng xuống, để vào trong cái hộp màu hồng trên bàn.
Trì Lộ cúi đầu nhìn hộp thuốc kia, cô quen Lệ Thâm ngày đầu tiên, trên người anh đã mang theo hộp thuốc này. Đàn ống hút thuốc không có gì kì lạ, showbiz có rất nhiều người cũng hút, nhưng trên người anh là hộp thuốc dành cho nữ, lại còn là loại cực kì nữ tính, vị dâu. Anh lại còn dung một loại duy nhất, chỉ có loại thuốc này.
Chẳng qua như lời anh nói, anh đích thực không có gì làm chỉ thích ngậm, cũng không hề châm thuốc, ít nhất vẫn chưa bị Trì Lộ bắt quả tang lần nào.
Anh bỏ thuốc xuống, Trì Lộ cũng không nói thêm về việc này, cô nhìn về phía Lệ Thâm, hỏi về việc anh đụng xe: “Rốt cuộc cậu làm sao mà tong vào cây được vậy?”
Lần này Lệ Thâm không im lặng nữa, anh cười giễu một tiếng, nói: “Tôi dằn vặt.”
Có đúng là dằn vặt không, không dằn vặt thì sau khi anh rời khỏi hôn lễ, sao đầu lại toàn nghĩ về Dư Vãn?
Trì Lộ mím môi, cô dẫn dắt Lệ Thâm chỉ mới nửa năm, nhưng cũng hiểu rõ tính tình của anh. Biết không moi được gì từ miệng anh, cô thức thời không chất vấn anh thêm nữa: “Cũng may là không sao, cậu cũng không uống rượu, bằng không thì hotsearch hôm nay lại được trận náo loạn rồi. Hôm nay đã là ngày cuối cùng của năm rồi, cậu cũng cống hiến thêm thành tích công việc cho phóng viên giải trí nữa.”
“Biết rồi, không phải chị nói buổi chiều phải đi đài truyền hình diễn tập sao?”
Trì Lộ nhìn anh cười: “Thì ra cậu vẫn còn nhớ à? Nếu cậu xảy ra mệnh hệ gì, thì đêm hội ca nhạc mừng năm mới tối nay cũng không cần tham gia nữa rồi.”
“Không nghiêm trọng vậy đâu.” Lệ Thâm cầm đũa lên, ngồi vào bàn ăn sang. Trì Lộ bàn giao với anh một số lịch trình ngày hôm nay, liền gọi trợ lý của Lệ Thâm đến, còn mình thì đi xử lý những công việc khác. Trên đường rời khỏi, cô gọi điện thoại cho Ngô Miện.
Điện thoại không bao lâu đã được bắt máy, âm thanh Ngô Miện truyền đến: ” Trì đại diện, tìm tôi có chuyện gì? Việc Lệ Thâm các cô đụng xe nửa xu cũng không liên quan đến tôi đâu”
“Tôi không hỏi cái này.” Trì Lộ đáp, “Tối hôm qua ở hôn lễ, Lệ Thâm xảy ra chuyện gì à?”
Ngô Miện ở đầu dây bên kia yên lặng trong chốc lát, mới nói: “Cũng không phải việc gì to tác, chỉ là ở hôn lễ gặp được một nhà thiết kế hôn lễ của công ty Ngụy Tổng, tên Dư Vãn.”
“Dư Vãn?”
“Sao vậy, cô quen người này?”
“Không quen, cứ vậy đi, tạm biệt.” Trì Lộ nói xong, liền cúp điện thoại. Xe chạy đến con đường trước mặt, Trì Lộ nhăn mày lại mãi không giãn ra.
Dư Vãn người này cô thực sự không quen, nhưng lúc trước khi Lệ Thâm ngủ, cô nghe anh gọi qua cái tên “Vãn Vãn” này.
Trì Lộ vẫn luôn cảm thấy, trong lòng Lệ Thâm có một người con gái, cô không biết cô gái đó có phải là Dư Vãn hay không, nhưng nếu là phải, thì sức ảnh hưởng của cô ấy đối với Lệ Thâm lớn quá rồi, cô không thể để cô ấy đến gần Lệ Thâm.
Dư Vãn không biết mình đã bị người đại diện của Lệ Thâm liệt vào danh sách đen, lúc này cô đang cùng Chu Hiểu Ninh bàn bạc xem, chầu lẩu tối nay phải ăn cái gì.
Hôm nay là ngày cuối cùng của năm rồi, Chu Hiểu Ninh tên cuồng tăng ca này, cuối cùng cũng xin nghỉ, hẹn Dư Vãn đi ăn lẩu, Dư Vãn thấy nhà mới của mình còn chưa nấu ăn lần nào, liền quyết định hẹn chầu lẩu này ở nhà cô: “Nhà tớ có cái bếp điện từ mới, lò nướng thịt cũng có, chỉ cần mua chút đồ ăn, muốn ăn gì cũng được.”
“Được, sau khi tan ca tớ sẽ đi mua.”
Dư Vãn cười nói: “Không cần đâu, đã nói là tớ mời mà, thức ăn cứ để tớ đi mua, cậu phụ trách việc đến đây ăn là được rồi.”
“Haha, vậy cậu mua đồ ăn, tớ mua rượu.”
“Đừng.” Dư Vãn vội cản cô, “Hôm qua tớ mới bị đau dạ dày, hôm nay không uống đâu.”
Chu Hiểu Ninh nhíu mày: “Cậu bị gì vậy? Có phải tối hôm qua ở hôn lễ ăn bậy bạ gì không?”
Cô và Dư Vãn là bạn cùng phòng Đại học, biết dạ dày của cô yếu, vừa ăn phải lạnh liền như vậy.
Dư Vãn phủ nhận nói: “Không có, chỉ là có chút mệt, buổi tối chúng mình uống sữa bò đi!”
“……Được thôi, tối nay gặp.”
Sau khi cúp điện thoại, Dư Vãn lại nghĩ đến lời nhắc nhở cô của Lệ Thâm tối hôm qua, không thể ăn đồ lạnh.
Cô nhịn không được mà nghĩ, đây là Lệ Thâm đang quan tâm cô, nhưng mà tối qua lúc anh và cô gặp mặt anh bình tĩnh như thế, không có coi thường cũng không châm chọc, giống như…… đã hoàn toàn buông bỏ cô rồi.
Dư Vãn cười tự giễu, về chỗ ngồi tiếp tục làm việc.
Hôm nay Ngụy Thiệu vẫn cho mọi người tan ca sớm, Tết Nguyên Đán* còn cho nghỉ một ngày, Dư Vãn cảm thấy mình bị nhà tư bản bóc lột quá lâu, đột nhiên như vậy thật cảm động. Cô mua đồ ăn xong rồi về nhà, vừa chuẩn bị vừa đợi Chu Hiểu Ninh.
*Tết Nguyên Đán ở Trung ngày xưa cũng giống với Việt Nam mình chỉ Tết Âm Lịch truyền thống nhưng nay Trung Quốc đã đổi lại rồi, là ngày 1/1 Tết Dương Lịch.
Chu Hiểu Ninh đến 7 giờ mới tới, vẫn là ngại không mang gì đến, mua cho Dư Vãn nào là đồ ăn thức uống. Dư Vãn thấy cô, mọi cảm xúc tiêu cực trong lòng đều giảm bớt rất nhiều, ở cái đêm cuối cùng đón năm mới này, có người bạn thân ở bên cạnh cô, cùng ăn cùng uống, cùng nhau tán gẫu, còn cần đàn ông gì nữa.
Buổi tối đón năm mới, chương trình trên tivi đương nhiên là đêm hội đón năm mới của các đài truyền hình lớn, năm nào Dư Vãn cũng xem ABA, năm nay cũng xem của đài truyền hình này, chưa từng đổi kênh.
Ca sĩ hát trên sân khấu trong tivi cứ đổi người này sang người khác, Dư Vãn và Chu Hiểu Ninh cũng không để ý nhe, đem toàn bộ tiếng hát của bọn họ làm music background để họ tán gẫu, cho đến khi người dẫn chương trình trên sân khấu thanh tựa hồng chung* mà hô to lên hai chữ: “Lệ Thâm ——–!!”
*声如洪钟 :thanh tựa hồng chung: miêu tả âm thanh khi nói chuyện hoặc ca hát lớn và rõ ràng, giống như khi gõ một chiếc chuông to vậy.
“Phụt, khụ khụ.” Chu Hiểu Ninh lần đầu tiên bị sữa trong miệng làm sặc, cô vội vàng tìm điều khiển tivi, muốn đổi kênh khác.
Dư Vãn ngồi đối diện cô, ung dung mà ăn hết một miếng thịt bò, nói: “Cậu đừng vội quá, hôm qua tớ đã gặp anh ấy rồi.”
Chu Hiểu Ninh ngơ ra, thừ thăm dò hỏi: “Gặp ở đâu? Trên mạng?”
Dư Vãn đáp: “Ở hôn lễ của Quách Cái tiên sinh.”
“……” Chu Hiểu Ninh nhất thời không biết nên nói gì, chuyện của Dư Vãn và Lệ Thâm. Từ đâu đến đuôi cô đều biết rõ. Từ lúc Lệ Thâm tham gia <Âm thanh của tự nhiên>, cô liền biết Dư Vãn sắp thảm rồi.
Hai người đột nhiên yên lặng, ngược lại âm thanh của tivi lại càng lớn hơn, Lệ Thâm trong tiếng thét chói tai của vô vàn thiếu nữ, từ trong cánh gà bước ra. Dư Vãn nói không được tâm trạng của chính mình, anh rốt cuộc cũng bước lên sân khấu mà anh hướng đến lâu nay.
Rốt cuộc anh cũng, không còn là thiếu niên kia chỉ hát vì một mình cô.
~~~~~
Tác giả có lời muốn nói: Đây thật sự là truyện ngọt, mọi người tin tôi! [che mặt] Nguyên truyện chỗ ngược nhất đã ở mấy chương đầu rồi, đằng sau chính là con đường phục hồi vừa tao* vừa ngọt ngào, giống như Kỳ giáo sư hai người bọn họ phục hôn vậy đó [doge]