Bên tai vang lên một tiếng gầm đánh thức ta dậy: “Tạ Phù Châu, hôm nay ta phải giết kẻ tà ma như ngươi!”
Mở mắt ra liền nhìn thấy hai thân ảnh một đen một trắng đang lao vào đánh nhau, kiếm quang b ắn ra tứ phía.
Cái tên Tạ Phù Châu này, không phải là tên của phản diện truyện tu tiên mà tối qua ta vừa mới xem trước khi đi ngủ sao?
Đáng chết, ta chỉ vội vàng nhìn lướt qua chứ chưa nắm bắt được cả cốt truyện.
Nơi kiếm khí bay qua, đất đá cát bụi bay tung tóe, làm cho ta không mở nổi mắt.
Cô nương bạch y phía sau gấp tới mức nước mắt lưng tròng.
“Sư tỷ, làm sao bây giờ đây, Trầm Tiêu sư huynh sẽ không xảy ra chuyện gì đúng không.”
Trầm Tiêu là tên của nam chính, ta thế mà lại lạc vào hiện trường quyết đấu kịch liệt của nam chính và phản diện rồi sao.
Còn chưa lên tiếng, bên kia lại là một tiếng kiếm khí xé gió làm cho đất núi cũng sụp lở xuống.
Bụi mù còn chưa tản hết, trên mặt đất đã xuất hiện một thân ảnh bị đánh cho nát nhừ.
Xiêm y màu trắng bị máu thấm ướt đẫm.
Tiểu sư muội mặc bạch y bên cạnh gào lên khóc lóc, duỗi tay kéo tay áo ta.
“Sư tỷ, một mình Trầm Tiêu sư huynh không chống đỡ được đâu, cứu người quan trọng hơn...”
Nghe thấy thế, ta vội vàng phi thân qua, ôm eo người trên mặt đất khiêng lên vai, một đường chạy như điên ra bên ngoài.
Lúc đi ngang qua tiểu sư muội, nàng bị tốc độ của ta làm cho ngây cả ra, mắt trợn to miệng há hốc.
Ta còn chưa kịp thở một hơi đã để lại cho nàng một ánh mắt còn không mau chạy đi.
Ta khiêng Trầm Tiêu chạy suốt một ngày một đêm, chạy như điên hết ba trăm dặm.
Vì để cắt đuôi Tạ Phù Châu đuổi giết tới, ta liền khiêng người chạy sâu vào trong rừng già.
[Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa là chết rồi.]
A? Ai đang nói chuyện vậy?
Ta buông Trầm Tiêu xuống, trên mặt hắn nhiễm đầy máu, mày nhíu chặt, gương mặt tái nhợt như khối ngọc.
Bạch y cũng bị đánh cho nát tươm, lộ ra đường cong gân cốt cân xứng săn chắc.
Hai mắt ta nhất thời dính chặt vào người hắn không dời đi ngay được.
Ngay sau đó, trong lòng lại tràn đầy thương tiếc, ngồi xổm trên mặt đất vừa bóp má hắn vừa dịu dàng gọi.
“Trầm Tiêu... Trầm sư huynh, mau tỉnh lại...”
Người nọ đang nhắm chặt mắt bỗng nhiên khẽ mở ra, hai mắt u ám sắc lạnh.
Ma văn tà dị giữa trán dần dần hiện ra.
Ta hậu tri hậu giác nhận ra được bầu không khí đột nhiên trở nên quái dị.
Gương mặt tái nhợt lạnh băng của hấn cong môi cười với ta một cái, thanh âm lại như vừa từ trong động băng ra.
“Ngươi đang gọi ai?”
Má ơi, chết con rồi! Ngươi đường đường là một tên phản diện, sao lại mặc bạch y hả!!!
2.
Hai mắt u ám của Tạ Phù Châu dần chuyển sang màu đỏ tươi, một cỗ ma khí bắt đầu tản ra bốn phía từ trên người của hắn.
Ta ngồi xổm trên mặt đất, sợ tới mức toát mồ hôi lạnh, suy nghĩ xoay nhanh, đang lựa chọn giữa chạy trốn và xin tha, xem xem phương án nào mới là hợp lý nhất.
Không nghĩ tới vừa mới đứng dậy, hai chân tê dại mềm nhũn liền làm ta ngã nhào xuống.
Tạ Phù Châu đang nửa dựa vào một tảng đá, ung dung nhìn ta chằm chằm.
Ta ngã kiểu gì mà lại ngã đúng lên người hắn, quay đầu vừa vặn môi chạm môi với hắn.
Tạ Phù Châu nhìn qua rất lạnh lùng, nhưng hắn lại có một đôi môi hình bán nguyệt, hồng hào mềm mại, hôn rất dễ chịu.
Ta nhất thời nhịn không được nhẹ m út một cái.
Không biết có phải ảo giác hay không, ma khí đang tràn ra xung quanh dường như cũng tan đi đôi chút, ngay cả ma văn trên trán hắn cũng biến mất.
Đối diện với tròng mắt cả kinh của hắn, ta mới từ từ bửng tỉnh trong cơn mê.
“Xin lỗi, xin lỗi, ta không cố ý đâu...”
Ta vừa lui vừa muốn dùng ống tay áo lau miệng cho hắn.
Lui ra được một khoảng cách, ma khí lại bắt đầu nổi lên, mắt thấy Tạ Phù Châu sắp sửa đại khai sát giới, duỗi tay qua chuẩn bị bóp cổ ta.
Ta lại nhanh chóng nắm lấy tay hắn, một lần nữa hôn cho một cái.
Ma khí lập tức tan đi.
Ta lui ra, ma khí lại bùng lên.
Hôn một cái, ma khí dần biến mất.
Ta lại lui ra, ma khí lại bùng lên.
Ta lại hôn một cái, ma khí dần biến mất.
Hết cách, ta dứt khoát nắm đầu hắn đè người ta xuống điên cuồng hôn.
Ta hôn hôn hôn hôn!
Chờ hôn đủ rồi, li3m đủ rồi ta cũng không tin Tạ Phù Châu còn có thể biến thành đại ma đầu được nữa!
Hôn hôn được một lúc, ta lại phát hiện ra dáng vẻ của Tạ Phù Châu tương đối... thuận theo.
Liếc mắt nhìn hắn một cái, vành tai hắn đỏ như muốn nhỏ ra máu, miệng cũng mấp máy không biết nói gì.
Có thể là đã hôn đủ rồi, cho nên lúc tách ra, ma khí cũng không xuất hiện nữa.
Ta nhìn gương mặt gần trong gang tấc của Tạ Phù Châu, hắn lãnh đạm nâng mi mắt lên, giống như giây tiếp theo là có thể duỗi tay bẻ gãy cổ ta vậy.
Nhưng nghe tiếng lòng của hắn, có vẻ như... hắn không có sát tâm với ta đâu nhỉ.
[Nàng đang nhìn ta, hu hu hu, bộ dáng bây giờ của ta nhất định là rất thảm.]
[Trầm Tiêu chết tiệt! Lần sau nhất định sẽ giết hắn!]
Ta nhấc người ngồi dậy, nhưng cái chân đã chạy suốt ba trăm dặm lại không nghe lời ta.
Tạ Phù Châu nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy ta, một tay vòng qua chỗ cong ở đầu gối, một tay khác ôm lấy bả vai ta, đem ta bế lên đặt lên tảng đá.
Sau đó hắn búng tay tạo ra một đốm lửa, lại xoay người đi ra khỏi sơn động.
[Nàng nhẹ quá, mềm quá, còn muốn ôm ôm!]
Nguy cơ hẳn là đã được giải trừ, bên ngoài trời cũng đã tối, ta có muốn chạy cũng không biết sư môn ở đâu mà chạy.
Trong bụng lại đúng lúc vang lên tiếng rột rột.
Ta mới ngẩn ra được một lúc, một thứ đồ máu me đầm đìa đã đột ngột chìa tới trước mặt ta.
Một con thỏ hoang đã được lột da, mổ bụng, xử lý sạch sẽ.
Ta nào có gặp qua tình cảnh này bao giờ, trong lúc nhất thời bị dọa cho trắng mặt.
[Sắc mặt nàng khó coi quá, không thích ăn thịt thỏ sao?]
Môi ta run run, quay đầu đi.
Cho tới khi Tạ Phù Châu đem con thỏ nướng lên thơm mềm rồi đưa qua một lần nữa, ta mới nuốt nước miếng, nói cảm ơn xong liền duỗi tay cầm lấy, ăn ngấu nghiến.
Ăn tới miệng cằm bóng nhẫy, hạnh phúc tới mức muốn khóc, ngon quá đi!
Chưa từng ăn qua thỏ nướng nào ngon như vậy!
[Nàng nhìn có vẻ rất yếu ớt, sao ăn có con thỏ thôi mà cũng khóc được vậy.]
[Nhưng bộ dáng ăn cơm của nàng đáng yêu quá đi!]
[Chậc, tuy có chút phiền toái, nhưng ta nhất định sẽ bảo vệ nàng thật tốt.]
Ta nào còn có tâm trạng để ý tới tiếng lòng của Tạ Phù Châu nữa chứ!
Cho tới khi hắn sâu xa nhìn chằm chằm vào môi ta, hai mắt mang theo thần sắc u ám nhẫn nhịn.
[Đã nửa canh giờ rồi nàng chưa hôn ta, muốn hôn.]
Một hơi của ta không lên được, thiếu chút nữa bị sặc chết.
Tạ Phù Châu nghi hoặc dịch qua, muốn duỗi tay vỗ lưng giúp ta thuận khí, còn chưa chạm vào ta, trong phút chốc, một đợt kiếm khí che trời lấp đất đã đánh úp lại từ phía sau lưng hắn.
Con thỏ ta mới gặm được một nửa rơi xuống đất.
Trầm Tiêu bản real đã tới, một thân hắc y, ta chỉ nhìn thấy được cái ót của y.
Y túm chặt cánh tay ta bảo vệ ta ở phía sau, lấy kiếm chỉ thẳng vào Tạ Phù Châu.
“Tạ Phù Châu, đừng có động vào sư muội của ta.”
Ta đỏ mắt nhìn con thỏ rơi trên mặt đất, cạn lời cứng họng.
Thần sắc Tạ Phù Châu thay đổi, hắn gắt gao nhìn chằm chằm cánh tay đang nắm chặt lấy tay ta của Trầm Tiêu.
Đuôi mắt phiếm màu đỏ tươi, có ma khí từ đuôi tóc đang nóng lòng toát ra, ngọn tóc không có gió cũng tự động bay lên.
Lệ khí toàn thân nặng nề giống như muốn vặn gãy cổ tất cả mọi người.
[Ông đây băm nát tay hắn!]
4.
Ta thò đầu ra từ sau lưng Trầm Tiêu, ngay lúc bọn họ đang đấu võ thì lại lén lút đi nhặt lại con thỏ nướng kia.
Nói đùa, con thỏ thơm ngon như vậy, rơi xuống đất chưa quá ba giây thì vẫn có thể nhặt lên ăn nha.
Đáng tiếng, thổi thổi hai cái, đang định nhét vào miệng ăn thì Tạ Phù Châu lại ôn hòa nói với ta, “Bẩn rồi, đừng ăn nữa, ta nướng cho nàng con khác.”
Ta vừa mới nghe thấy những lời này liền bị Trầm Tiêu đánh vào mu bàn tay, phẩy một cái hủy đi con thỏ nướng.
Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy bộ dạng của Trầm Tiêu, màu da hơi đen, diện mạo thanh tú đoan chính, biểu tình lại là kiêu căng khinh thường.
“Đồ bẩn như vậy thì đừng có ăn. Từ bao giờ mà muội trở nên tham ăn như vậy?”
Mả cha nhà ngươi chứ.
Bởi vì ta thật sự đói, cái gì cũng nuốt được, ok chưa?
Lâu như vậy rồi chưa được ăn gì, vừa mới ngồi xuống ăn được hai miếng thịt thỏ đã bị ngươi đoạt mất rồi.
Ta là đứa mà khi đói có thể nuốt sống cả một con trâu đấy nhé.
Trầm Tiêu, ta trừ ngươi 15 điểm!
Bên kia, Tạ Phù Châu cho là ta bị Trầm Tiêu mắng phát khóc, liền vung kiếm bổ về phía y.
[Đáng giận, tên chó chết kia là cái thá gì chứ?]
[Dám làm nàng rơi nước mắt, ta phải phế đi hai cánh tay của hắn!]
Hai người lại lao vào đánh nhau, ta gấp gáp muốn khuyên can lại không chen vào nổi, chỉ đành hô to:
“Các ngươi đừng đánh nữa...”
Tiểu sư muội mặc bạch y không biết xông ra từ nơi nào, bám lấy ta th ở dốc:
“Sư tỷ, tỷ chạy cũng ghê quá rồi, chúng ta đuôi theo tỷ một ngày một đêm cũng không đuổi kịp.”
Ta nhìn nàng chột dạ cười, còn đang suy nghĩ xem nên giải thích chuyện cứu nhầm người này thế nào thì sư muội đã nhào tới ôm ta một cái thật chặt.
“Vì cứu ta và sư huynh mà tỷ không tiếc lấy mạng hy sinh, suốt đêm khiêng người chạy xa khỏi chúng ta ba trăm dặm, sư tỷ... muội cảm động chết rồi...”
Ta rõ ràg nghe thấy tiếng cắn chặt khớp hàm của mình:
“Cho nên... vì sao Trầm sư huynh lại mặc hắc y?”
Sư muội hưng phấn kể cho ta nghe:
“Bạch y làm nổi da lắm, da huynh ấy đen như vậy, đương nhiên là sẽ thích mặc hắc y rồi.”
Nàng nhỏ giọng hô lên ta: “Hứa Khê sư tỷ, tỷ thích sư huynh như vậy, sao tới chuyện này mà cũng không biết?”
Đại não ta lập tức nhẹ như lông ngỗng.
Hoang đường! Hoang đường y như làm đề toán mà chỉ tính ra trên xe bus có 0.5 người vậy!
Hứa Khê, chính là mối tình đầu của nam chính Trầm Tiêu, cũng là vị đạo lữ đầu tiên.
Đúng thế, là đầu tiên, phía sau còn có rất nhiều vị đang đứng chờ xếp hàng.
Người biết chuyện thì cho là nàng gả cho Trầm Tiêu, người không biết thì còn tưởng hắn buôn bán hàng sỉ lẻ.
Cẩn thận tỉ mỉ làm nữ nhân sau lưng Trầm Tiêu, rõ ràng nàng là Kim Đan kỳ, nhưng lại vì Trầm Tiêu mà cam nguyện đình trệ tu vi, hiến tế một thân cốt nhục.
Mà nam nhân nàng yêu tới một giọt nước mắt cũng chưa từng rơi vì nàng, hắn coi cái chết của nàng như là lẽ đương nhiên, hưởng thụ sự hy sinh đó, sau khi nàng chết thì chưa từng một khắc hoài niệm tới.
Ta cùng tên với Hứa Khê, lúc trước ở bên dòng suối nhìn thấy dung mạo của mình cũng không có gì thay đổi, ngay cả nốt ruồi đỏ bên cổ tay phải cũng y như đúng bản thân mình, còn tưởng là cả người mình xuyên tới đây, nhưng giờ lại không phân biệt được rõ.
Ai có thể nghĩ tới, ta lại biến thành Hứa Khê ở trong sách chứ!