Ta và Tạ Phù Châu cùng rơi xuống vực sâu, thật ra lại rơi vào bí cảnh mà sư tổ đã để lại, chỉ vì quá mức nguy hiểm mà nó đã trở thành cấm địa.
Trong khoảng thời gian đó, ta ôn luyện kiếm pháp, thích ứng sau khi tiến thêm một bước tu luyện.
Tư vị bị Trầm Tiêu đánh bại thực sự không dễ chịu chút nào, cũng may mà ta có một người rất kiên nhẫn giúp đỡ mình - Tạ Phù Châu.
Hắn dạy ta rất nhiều thứ, nhưng tuyệt kỹ độc môn của hắn muốn học cũng phải trả giá, và cái giá phải trả chính là mỗi một chiêu phải hôn hắn một cái.
Hôn xong còn nghe được tiếng lòng rầm rì của hắn:
[Hừ hừ, yêu ta muốn chết rồi đúng không.]
Ta trầm mê tu luyện, hoàn toàn không có cảm giác được sự dị thường của hắn.
Cho tới ngày thứ 11, ma văn đỏ tươi như máu xuất hiện ở giữa trán hắn, ma khí nồng đậm bao quanh lấy người Tạ Phù Châu.
"Đừng... đừng tới gần ta."
Không biết có phải là chịu ảnh hưởng từ bí cảnh hay không.
Ma khí lần này tới rất nhanh, thậm chí ngón tay của hắn đã không nhìn ra được hình dạng ban đầu nữa, đầu ngón tay là móng vuốt sắc nhọn đen xì.
Hai mắt hắn màu đỏ tươi, tầng tầng lớp lớp ma văn tựa như là dây đằng có sinh mệnh, cơ hồ là trải dài che kín nửa gương mặt của hắn, hắn vẫn còn nỗ lực nở nụ cười với ta.
"Nàng đi trước đi, ta sẽ đi tìm nàng sau."
Tiếng lòng của hắn cũng yếu hơn trước rất nhiều.
[Ý thức của ta như đang bị ăn mòn vậy.]
[Hình như lần này xong đời thật rồi.]
[Chỉ trong chớp mắt nữa thôi, khi ý thức mất đi, ta nhất định sẽ ra tay với nàng, ta sẽ giết nàng mất.]
[Ta tình nguyện đi tìm chết cũng không cho phép loại chuyện này xảy ra.]
Hắn đang nói nhảm cái gì vậy chứ?
Ta có chút nghiến răng nghiến lợi.
Hắn sẽ không thật sự là tên ngốc chứ, thời điểm này rồi mà còn bảo ta rời xa hắn.
Ta thuận theo lui về sau hai bước, sau đó ngay trong ánh mắt đã thả lỏng của hắn, bỗng nhiên quay đầu, chạy lấy đà, ngay lúc hắn không kịp phản ứng, ta đột nhiên nhào tới đè hắn ngã xuống đất.
Ta hung hăng đè người dưới đất điên cuồng hôn hắn.
Ta hôn một cách cuồng loạn, cắn nuốt, gặm nhấm, cho tới khi hơi thở dồn dập cũng không buông ra.
Hơi thở như gần như xa, môi thật mềm, ngón tay mảnh khảnh hữu lực của hắn, tất cả mọi thứ khiến ta như sa vào trong đó, đầu óc hôn mê, không biết trời đất là gì nữa.
Nếu nói lần đầu tiên hôn hắn chỉ là vì bug, thì giờ ta chính là đã hoàn toàn đánh mất lý trí, phảng phất như là một người đã đói bụng mấy năm, điên cuồng hôn lên môi Tạ Phù Châu.
Ma khí dần tan, nhưng vẫn chưa hoàn toàn biến mất.
Không đủ, xem ra là hôn vẫn chưa đủ!
Đột nhiên, bàn tay đỡ lấy vai ta của Tạ Phù Châu cứng đờ.
Ta cho rằng hắn lại muốn lộn xộn, liền duỗi tay túm chặt cổ áo hắn.
"Vẫn chưa được sao? Hay là chúng ta làm việc khác?"
Hắn đỏ mặt ấn ta vào trong ngực.
"Chúng ta còn chưa có kết làm đạo lữ, không thể được."
Cái gì, hắn là đang từ chối ta hả?
Nhưng mà ý của ta cũng không phải là muốn song tu với hắn mà!
Trong truyện gốc, Trầm Tiêu sau khi rút được kiếm cốt của Tạ Phù Châu xong, hắn thường xuyên bị ma khí còn sót lại quấy nhiễu.
Sau đó phải dùng máu của Hứa Khê và linh kiếm trong người hắn tương dung, hắn mới hoàn toàn khôi phục.
Ta chỉ là muốn hỏi hắn xem hắn có muốn thử uống máu ta hay không mà thôi!
Hắn suy nghĩ cái chuyện quái quỷ gì vậy chứ!
Còn từ chối ta nữa chứ!!!
Bên kia, mặt Tạ Phù Châu vẫn liên tục đỏ lên, hắn lại suy nghĩ những chuyện lung tung rối loạn rồi.
[Nàng là muốn song tu với ta, có phải nàng siêu thích ta hay không.]
[Hừ! Nàng nhất định là thích ta! Thật chờ mong lập khế ước với nàng mà...]
[Chờ chúng ta song tu rồi, nàng chắc chắn sẽ càng thêm yêu ta nha...]
Ta lập tức vỗ một cái vào ót hắn.
"Đừng có suy nghĩ vớ vẩn nữa, ý của ta là có lẽ máu của ta có thể giải được ma khí của chàng thì sao?"
Hắn trợn tròn mắt, lớn tiếng kháng nghị.
"Không cần, nàng sẽ bị thương."
Kháng nghị không có hiệu quả, ta lấy"I tốc độ sét đánh không kịp bưng tai lấy ra một con dao bạc nhỏ cứa một nhát trên đầu ngón tay.
Máu lập tức thấm ra, ta lập tức đem ngón tay nhét vào trong miệng hắn.
"Nói ít thôi, mau uống đi!"
Hắn ngậm ngón tay của ta, biểu tình ấm ức nói chuyện hàm hồ.
"Lần sau, lần sau đừng như vậy nữa."
Ma khí dần biến mất, ta vui sướng nhìn một màn này.
Trong lòng Tạ Phù Châu lại rầu rĩ mà nghĩ:
[Ta lại yêu nàng thêm một chút rồi.]
Thật ra ta rất sợ đau, sợ đi bệnh viện tiêm, sợ bị thương.
Nhưng hiện tại, hình như ta không sợ nữa.
Khẩu thị tâm phi, đáng yêu, có d*c vọng chiếm hữu, trong lòng suy tư nhiều, cẩn thận đỡ Tạ Phù Châu lên.
Ta nghĩ, ta thật sự thích hắn rồi.
10.
Ở bí cảnh ngày thứ 15, vẫn chẳng có ai tới tìm ta.
Ta và Tạ Phù Châu một đường đi tìm lối ra, ven đường gặp không ít yêu thú cùng với kỳ trân dị bảo.
Ta dần dần thuần thục nắm bắt được các loại bí quyết kiếm pháp mà ta học ban đầu, có đôi khi ta cũng cảm thấy không chút chân thực, ta thật sự là từ thế giới hiện thực đi vào thế giới tiên hiệp sao?
Ban đầu mới là Kim Đan sơ kỳ, sau khi gi ết chết vào hấp thụ nội đan của một con yêu thú, tu vi của ta đã tăng lên trung kỳ.
Tạ Phù Châu vốn đã là Nguyên Anh, chỉ là hằng năm chịu ma khí ăn mòn, không có đan dược linh mạch tốt nhất như Trầm Tiêu ở sư môn được bồi bổ.
Sự xuất hiện của ta làm giảm đi ảnh hưởng của ma khí đối với hắn, hơn nữa qua các loại thí luyện của bí cảnh, hắn đã sắp đột phá Hóa Thần.
Sau khi hôn hắn không biết bao nhiêu lần xong, hắn đã lấy đủ dũng khí lắp bắp hỏi ta.
"Chờ ra ngoài rồi, nàng có thê lập khế ước cùng ta không?"
Trong lòng lại thét chói tai làm lỗ tai ta sắp điếc tới nơi rồi.
[A a a a a rốt cuộc cũng hỏi được rồi!]
[Liệu nàng có từ chối ta hay không hu hu hu.]
Ta bật cười thành tiếng, hắn nóng nay, có loại xúc động như có thể bất chấp tất cả.
"Không phải nàng rất thích hôn ta à? Sau khi lập khế ước rồi mỗi ngày nàng đều có thể hôn ta, nàng còn có thể song tu với ta nữa!"
Ta mang theo chút tâm tư xấu xa, chọc phá tiểu tâm tư của hắn.
"Ta thích hôn? Không phải là chàng thích à?"
Lỗ tai hắn lập tức đỏ lên, đột nhiên gật đầu đồng ý, ý thức được ta không có trả lời câu lập khế ước của hắn, khóe mắt lại tủi thân mà phiếm hồng.
Ta không đùa hắn nữa, đột nhiên ôm lấy hắn, hôn lên má hắn.
"Giờ cũng có thể lập khế ước với chàng nha, ta đúng là muốn song tu với chàng thật."
Hai mắt Tạ Phù Châu sáng rực lên, ánh mắt u ám hôn tới, bị ta túm chặt đai lưng.
To hoàn toàn đã quên bản thân là người lỗ.
Thứ ta túm đâu phải đai lưng, quả thực là dây thừng buộc sói đói thì đúng hơn.
Hắn một bên hung ác hôn ta, một bên điên cuồng suy nghĩ.
[Hứa Khê, sau này chúng ta chính là đạo lữ.]
[Nàng chỉ có thể nhìn ta, hôn ta, thuộc về ta.]
Bàn tay ấm áp của ta ôm lấy mặt hắn, hắn ôn nhu hôn lên môi ta.
[Ta thật sự yêu nàng.]
Hôn từ cổ kéo dài xuống, ta nắm chặt lấy sợi tóc dài của hắn ở trong lòng bàn tay.
Cả người ta nóng rực lên, đổ đầy mồ hôi, giống như chết chìm trong biển cả.
Hắn ôn nhu rút sợi tóc trong lòng bàn tay ta ra, cùng ta mười ngón đan xen.
Bí cảnh vô hình trung đã ngăn cản một ít năng lượng của lôi kiếp.
Thiên lôi bổ xuống ba đạo đã bổ trúng chúng ta, hai đạo được sơn động chắn, một đạo cuối cùng đã xuyên được vào chỗ chúng ta.
49 đại thiên lôi của Tạ Phù Châu sắp tới, hắn kéo lại xiêm y, quyến luyến mỉm cười với ta.
"Nàng ở đây chờ ta trở lại."
Hắn đi tìm nơi để độ kiếp, ta thật ra cũng không quá lo lắng cho hắn, nhanh chóng vận chuyển linh lực quanh thân, cảm giác được linh khí dư thừa trong kinh mạch.
Tạ Phù Châu rất nhanh đã trở lại, hắn vui vẻ ôm lấy ta, dính ở trên vai ta.
"A Khê, ta tìm được lối ra của bí cảnh rồi."
Ta cười cười, hôn hắn.
"Chúng ta vừa lúc trở về báo thù."
Tên chó Trầm Tiêu kia, ngươi để mạng lại cho bà!
11.
Ta yên lặng không chút tiếng động trở lại tông môn, Trầm Tiêu giấu giếm sự thật việc gã đánh ta rơi xuống vực, nói dối ta xuống núi rèn luyện. Trách không được nhiều ngày như vậy mà không ai đi tìm ta, tên ti tiện bỉ ổi này đúng là làm ta tức tới ngứa răng.
Vì thế nhân lúc đêm tối liền đánh úp gã, linh lực hóa thành hoa sen đem gã đánh phun một ngụm máu, ta rút kiếm đâm thủng xương cổ tay của gã.
Gã ngã trên mặt đất, vừa mới thở được hai ngụm đã bị một chân của ta đạp lên lưng.
Uy áp của Tạ Phù Châu làm gã tạm thời không thể động đậy.
Xuyên qua lớp khăn che mặt của ta, Trầm Tiêu tức tới mức khuôn mặt vặn vẹo.
"Các ngươi rốt cuộc là người phương nào! Dám đả thương ta, sơn môn nhất định sẽ không tha cho các ngươi..."
Dưới chân ta dùng thêm vài lực, làm gã phải thu những lời còn lại về.
Sau đó liền lên tiếng:
"Tên của ta, ngươi liệu mà nhớ cho kỹ, toa xe hoa viên một cành hoa, bà chủ xinh đẹp đồ đồ mẹ*"
*Nguyên văn là 翻斗花园一枝花,最美主妇图图妈, không biết dịch thế nào nên để nguyên convert nhé
Tạ Phù Châu không hiểu lắm ta có ý gì, chỉ đứng ở bên cạnh sủng nịch cười nhẹ.
Trầm Tiêu bị làm cho tức giận tới mức khóe miệng lại chảy ra máu, thiếu chút nữa là ngất xỉu, ta ngồi xổm xuống cho gã một bạt tai sức lực mười phần, đánh cho gã tỉnh lại.
Cái tát này, là đánh vì ngươi đã phụ lòng Hứa Khê!
Cái tát này, là đánh vì ngươi cướp đi kiếm cốt của Tạ Phù Châu!
Cái tát này, là đánh vì chính ta!
Ban đầu gã vẫn còn có thể kêu gào thảm thiết vài tiếng, sau đó lại dần dần gào không được nữa, hẳn là bị ta đánh cho ngất đi rồi, quỳ rạp dưới đất như con chó chết.
Ta đứng lên, Tạ Phù Châu lập tức đi tới nắm cổ tay ta.
"Đánh đau không? Ta xoa xoa cho nàng."
Hắn liếc mắt nhìn Trầm Tiêu dưới đất, trong mắt tràn đầy lạnh lẽo, trong lòng lại nghĩ: [Làm tay nàng đánh đau rồi, phải giết gã mới được!]
Giờ Trầm Tiêu vẫn chưa thể chết, ta liền nhanh chóng kéo tay Tạ Phù Châu, đem người kéo đi.
12.
Ngày hôm sau, trong khi Trầm Tiêu nơi nơi đi tìm kiếm người đã đánh lén gã, ta đã bị vài vị trưởng lão gõ cửa cầu kiến trước.
Các trưởng lão thấy ta đã tới Nguyên Anh kỳ, vui mừng vỗ tay cười to, khen ta thiên phú dị bẩm.
Bọn họ làm cho ta một yến tiệc chúc mừng, muốn cho các đệ tử trong sơn môn đều lấy ta làm gương.
Mọi người hoặc là hâm mộ, hoặc là khâm phục mà nhìn ta.
Tiểu sư muội vui rạo rực đi tới nắm lấy tay ta.
"Sư tỷ, tỷ thế mà đã lên Nguyên Anh rồi, sau này nhất định phải che chở muội đó!"
Trầm Tiêu khoan thai tới muộn thấy người trên đài cao lại là ta, hai con ngươi co chặt, biểu tình khẩn trương.
Ta nhìn dấu vết bị đánh tối qua của gã còn chưa có tiêu đi, nhịn không được bật cười.
Trầm Tiêu còn chưa có hé răng, tiểu sư muội đã lớn giọng hô lên, thanh âm của nàng thanh thúy, ai cũng đều nghe thấy.
"Sư tỷ, sư tỷ, rốt cuộc là tỷ gặp được cơ duyên gì vậy?"
Ta cong môi, cười lạnh nhìn chằm chằm Trầm Tiêu.
"Cơ duyên này ấy à, còn không phải là nhờ Trầm Tiêu sư huynh tàn hại đồng môn?"
Mọi người ồ lên, vài vị trưởng lão lập tức cả kinh đứng dậy.
Trước mặt bao người, khóe mắt Trầm Tiêu như muốn nứt ra, xương gò má đỏ lên.
"Ngươi điên rồi sao, vì sao lại đổ lỗi cho ta!"
Ta ném ra một khối đá lưu trữ ký ức, mọi người thấy rất rõ ràng, ta bị gã đẩy xuống vực thế nào, rồi lại ra đại sát chiêu thế nào.
Đặc biệt trong nháy mắt khi ta rơi xuống, hắn vốn có thể dễ dàng cứu được ta, nhưng lại chỉ khoanh tay đứng nhìn.
"Chỉ là vài câu tranh cãi qua lại mà thôi, sư huynh thế mà muốn đẩy ta vào chỗ chết."
"Càng quá đáng hơn là sau khi ném ta xuống vực sâu, còn nối dối ta xuống núi rèn luyện nữa."
"Người ác độc như vậy, đệ tử thỉnh cầu phế bỏ linh căn của hắn, trục xuất ra khỏi sơn môn!"
Ta ngồi ở trên mặt đất, điên cuồng giả vờ đáng thương, thật ra sau cánh tay đang che lại mặt, khóe môi đang cong lên vui sướng.
Căn cứ vào kinh nghiệm ta xem tiểu thuyết nhiều năm, có rất nhiều lúc chỉ cần một đoạn ghi âm thôi cũng có thể giải quyết được vấn đề nan giải khi nữ chính bị hãm hại.
Lúc phát hiện trong túi không gian có đá lưu giữ ký ức, ta quả thực là vui vẻ đến điên rồi!
Này còn không phải là bút ghi âm của giới tiên hiệp sao, còn có chức năng ghi hình nữa chứ!
Mỗi ngày ta đều mang theo trong người mấy cái để phòng ngừa vạn nhất, không nghĩ tới lại mang tới tác dụng lớn đến thế!
Mọi người ồ lên, tiểu sư muội lập tức lòng đầy căm phẫn đứng bên phía ta.
"Trầm Tiêu sư huynh thật quá đáng, trước kia Hứa Khê sư tỷ đối xử tốt với huynh như thế nào, tất cả các đệ tử đều thấy rõ như ban ngày, sao lại chỉ có thể mới nói vài câu đã ghi hận rồi làm loại chuyện không bằng súc sinh như vậy chứ!"
Tạ Phù Châu đã biến thành người giấy nhỏ đang giật giật vạt áo của ta.
Hắn tức tới bốc khỏi, vẫn luôn điên cuồng giật.
[Đối xử tốt với hắn? Trước kia nàng đối tốt với hắn thế nào? Có tốt hơn so với ta không?]
[Ta tức giận thật rồi đó! Nàng còn từng đối xử tốt với người khác như vậy?]
[Giờ ta phải giết hắn! Giết hắn!]
Ta vội vàng vươn hai đầu ngón tay đè hắn lại.
Sư tôn còn muốn cầu tình cho đồ đệ yêu quý của mình, nhưng vài vị trưởng lão đã tức tới đỏ mặt.
Đại trưởng lão đi đầu mạnh mẽ đập bàn.
"Tông môn tu hành chú trọng nhất là tâm tư đoan chính, hạng người có đức hạnh bại hoại như thế, sao có thể xứng làm đệ tử của môn trung ta! Danh dự tương lai của sơn môn sẽ phải hủy ở trong tay hắn mất!"
Những lời này coi như đã định tội cho Trầm Tiêu.
Sư tôn tái mặt, lời cầu tình nghẹn ở trong họng.
Sắc mặt Trầm Tiêu xanh mét, quỳ rạp xuống đất, cơ hồ là vừa lăn vừa bò đi túm lấy vạt áo của sư tôn.
"Sư tôn, người cứu con đi sư tôn..."
Sư tôn nhắm mắt, trên mặt mang theo vài phần không đành lòng, trầm mặc khộng nói.
Trầm Tiêu thấy thái độ của ông đã sáng tỏ như vậy, buông lỏng bàn tay đang nắm góc áo của ông ra, ngã xuống đất cười to.
"Nói ta đức hạnh bại hoại, danh dự của sơn môn muốn hủy ở trong tay ta, ha ha ha..."
"Vậy sư tôn coi như cái gì?"
"Người ghen ghét sư tổ mang về một tên ăn mày trời sinh có kiếm cốt, tìm đủ mọi cách tra tấn muốn hắn nhập ma đến chết, xúi giục ta đi đoạt kiếm cốt và linh kiếm của hắn, thật ra là muốn chiếm làm của riêng cho mình. Từng việc từng việc, sư tôn, người dám nói bản thân trong sạch sao?"
Lời còn chưa nói xong, gã đã bị sư tôn bóp lấy cổ, "Ta thấy ngươi đúng là đã điên rồi, chết đến nơi liền lung tung cắn ngược lại!"
Hai mắt sư tôn đỏ đậm, một chưởng bổ xuống đỉnh đầu gã, linh lực tiến vào thân thể, phá hủy hết tất cả kinh mạch toàn thân gã.
Ta vốn định để Trầm Tiêu có kết cục là không thể tu tiên được nữa.
Nhưng sư tôn hiển nhiên là ác độc hơn ta, Trầm Tiêu không chỉ là bị phế đi linh căn nữa.
Gã đau tới không nói nên lời, từng ngụm từng ngụm phun ra một búng máu.
Mọi người lẳng lặng nhìn một màn này.
Chỉ là ánh mắt nhìn sư tôn, nhiều thêm chút khác thường.