Sự hoà quyện của môi và lưỡi đã không còn thoả mãn được khát khao của An Dĩ Phong, bàn tay nóng bỏng của hắn bắt đầu tìm kiếm nhiều hơn, hắn khẽ vén tà váy mỏng của cô lên, nhẹ nhàng vuốt sống lưng cô. Trong nụ hôn ngây ngất của hắn, đôi chân cô mềm nhũm, không đứng vững, ngả về phía sau, suýt nữa thì ngã lên mặt bàn, vừa may hắn kịp kéo cô lại, bế cô lên và tiến đến phòng nghỉ.
“An Dĩ Phong, hình như khả năng kiềm chế của anh kém đi rồi.”
Hắn tự cắn mình một cái để kiềm chế cơn thèm khát, nói: “Nếu không phải vì anh có khả năng kiềm chế hơn người thì anh đã bế em lên giường từ sáng nay rồi.”
“Em tưởng anh đến tìm em để ôn lại chuyện cũ.”
Vừa nói dứt lời, An Dĩ Phong đã bế cô vào trong phòng và đặt lên giường.
“Đương nhiên là ôn lại chuyện cũ, đêm nay… chúng ta cứ từ từ ôn lại.”
Hắn cởi giày của cô, tay chậm rãi nâng đôi chân tròn trịa, mịn màng của cô lên, miệng và lưỡi hắn hôn từ mắt cá chân, đến đầu gối, rồi hướng dần lên trên…
“Ư…”
Môi và lưỡi hắn vừa mạnh mẽ vừa nhẹ nhàng mơn trớn trên da thịt cô, cơ thể cô trở nên căng cứng, những nơi bị hắn hôn cứ run lên, cảm giác tê dại lan khắp người, rồi lại tập trung ở một chỗ nào đó trên cơ thể. Theo bản năng, cô giữ chiếc váy đang trượt xuống dưới eo mình, nhận thấy giữa hai chân đang nóng lên…
Cô vội vã thu chân lại, cô người ra sau để hắn không hôn tiếp nữa.
“Vẫn nhạy cảm thế à?” Hắn nhướn lông mày, cười và giữ chặt cơ thể đang muốn né tránh của cô, ngón tay mơn trớn trên đầu gối cô.
“Đừng… đừng…” Cô không nói nên lời, toàn thân như cô giật, muốn né tránh nhưng không thể chống cự được sức mạnh của hắn.
“Anh vẫn còn nhớ…” Hắn cười xấu xa.
Nhìn ánh mắt của hắn trở nên khác thường, cô lập tức đoán ra hắn sẽ làm gì, cô cố vùng ra, nhưng không kịp.
Hắn đã ấn chặt người cô, vén váy lên, cắn nhẹ lên vùng xương hông…
“A! Không được!” Cô kêu lên, cố gắng vặn vẹo, toàn thân tê dại trong những cái cắn nhẹ của hắn, từng dây thần kinh như muốn đứt ra. “An Dĩ Phong, tên xấu xa này…!”
“Không…” Cô cười đến chảy nước mắt, không thể chống lại được hắn, cô đành cầu xin: “Xin anh… Em sẽ đồng ý bất cứ điều gì!”
“Lấy anh nhé!!!”
“…”
Đôi mắt ngấn nước của cô nhìn hắn. Trong phút chốc, cô như quên mất mình đang ở đâu, ký ức mơ hồ quay trở lại căn phòng nhiều năm trước đây.
Đêm đầu tiên của họ, An Dĩ Phong cũng làm như thế với cô, khiến cô kêu lên, sợ hãi ôm chặt lấy hắn cầu xin. Hắn còn trêu chọc cô: “Thuần à, anh không nghĩ rằng em lại “nhiệt tình” đến thế!”
“Em xin anh, anh muốn làm gì cũng được, em không chịu nổi nữa rồi…”
“Đời này em chỉ được phép yêu mình anh thôi.”
“Được! Chỉ yêu mình anh.”
“Vậy em có đồng ý lấy anh không?”
Cô còn chưa nghe rõ câu hỏi của hắn đã trả lời ngay: “Em đồng ý!”
“Haizz!” Hắn buông cô ra, vẻ mặt đầy tà khí đến đáng ghét. “Nếu sớm biết em đồng ý dễ dàng thế này thì anh cần gì phải tốn sức theo đuổi em như vậy chứ!”
Cô tức đến nghiến răng, nhưng không dám nói ra. Không ngờ đã nhiều năm qua đi mà hắn vẫn chưa quên chiêu này.
“Lấy anh nhé!” Hắn nhắc lại lần nữa, gọi cô trở về với thực tại.
Cô cố kìm chế sự bứt rứt trong người, run run nói: “Anh… anh đã gặp ai cầu hôn mà không có nhẫn chưa?”
“Có lý!” Hắn dừng lại, cười toe toét và hôn lên môi cô. “Tối mai… anh nhất định sẽ chuẩn bị nhẫn…”
Tối mai?! Thế thì thà hôm nay cô đồng ý luôn để tránh ngày mai lại phải chịu tội lần nữa.
“Em…” Cô vừa định nói thì đôi tay hắn lại lần vào trong váy rồi nhẹ nhàng vuốt ve làm đầu óc cô mê muội, cô bỗng quên mất mình định nói gì.
Bàn tay nóng bỏng của hắn đi qua thắt lưng, xương sườn, hõm vai cô, rồi từng chút, từng chút di chuyển lên trên hai cánh tay cô, tà váy của cô cũng theo đó vén lên…
“Cơ thể em vẫn thật đẹp!”
Ngón tay hắn khe vuốt ve vết sẹo màu sậm trên vai phải cô, rồi lại nâng vai cô lên, sau đó hôn lên lưng cô. Cô biết rằng, chỗ mà hắn đặt môi lên từng bị nhát dao đâm của một tên tội phạm.
Hắn vẫn nhớ?! Hoá ra những dấu vết đặc biệt trên cơ thể cô hắn đều nhớ, nhớ rất rõ như vậy…
Cô bỗng cảm thấy tối om, tà váy kéo qua mặt cô, đến khi cô nhìn thấy ánh sáng thì cũng là lúc chiếc váy rơi xuống đất. Cơ thể cô lộ rõ dưới ánh sáng đèn, trong căn phòng nghỉ quen thuộc đó… cô đỏ mặt, khẽ nhắm mắt lại.
“Mở mắt ra và nhìn anh.” Hắn ghé vào tai cô nói.
Cô thẹn thùng mở mắt, ánh mắt cô vừa chạm vào mắt hắn bỗng run lên, tim đập liên hồi…
An Dĩ Phong thấy cô bối rối liền kéo chiếc chăn mỏng màu trắng dưới gối trùm lên người họ, họ nằm trong một thế giới toàn màu trắng.
Trong chớp mắt, thế giới dường như chỉ còn hai người họ, trong mắt cô cũng chỉ còn lại một vùng trời màu trắng nhạt và hắn - người đàn ông mà cô chờ đợi từ lâu.
Nhìn khuôn mặt góc cạnh cương nghị đầy nam tính, đôi môi mỏng gợi cảm của hắn, cô không thể kìm lòng được nữa. Cô nhẹ nhàng hôn lên má hắn, môi cô lặng lẽ di chuyển đến hàm dưới, cổ hắn rồi bộ ngực màu đồng của hắn…
Cô nghe thấy nhịp thở của hắn ngày càng dồn dập, nhịp tim ngày càng gấp gáp. Như có một sức mạnh vô hình thức đẩy, tay cô run run hướng đến chiếc khuy thứ ba của hắn, đó là chiếc khuy mà khi thử áo cô định mở ra…
Có lẽ do chiếc chăn trùm kín quá nên người cô nóng bừng, hơi thở cũng không đều nữa…
Mồ hôi toát ra, cô mở tất cả khuy áo của hắn, đang định giúp hắn cởi chiếc áo ra thì hắn bỗng nắm lấy tay cô, ấn cô nằm xuống giường.
“Bắt đầu từ bây giờ tốt nhất là em đừng nhúc nhích gì cả…” Đáy mắt hắn như bị ngọn lửa dục vọng thiêu đốt, hơi thở gấp gáp. “Nếu không anh sẽ thô bạo hơn cả lần đầu tiên mất.”
Cô cười khẽ, cơ thể cũng run lên theo nụ cười ấy.
Tình yêu vốn là một cảm giác mơ hồ, huyền ảo, không nhìn thấy và cũng không sờ thấy được. Chỉ có duy nhất thời khắc này, nó mới chân thực đến vậy, nhìn rõ tình cảm mãnh liệt, sờ thấy khát vọng…
Da thịt tiếp xúc, hơi thở giao hoà, nhịp tim đập mạnh, tất cả đều là nhớ nhung, yêu thương… đủ khiêu khích người ta mất hết lý trí!
Cô rất nghe lời và nằm im, trong nhịp thở gấp gáp, cô thỏ thẻ: “Phong… em yêu anh!”
Hắn nghiến răng, rồi hôn cô điên cuồng. Hai tay hắn xe toạc nội y trên người cô, vứt ra xa, ngón tay tham lam vuốt ve, sờ nắn…
Trong niềm hưng phấn, đầu lưỡi cô tiến vào trong miệng hắn, kiếm tìm lưỡi hắn, ngón tay đặt lên vai hắn, cảm nhận cơ bắp cuồn cuộn đầy sức mạnh thật nhẵn nhụi, ấm áp, cô thấy đê mê…
Cô nhẹ nhàng cởi bỏ chiếc áo sơ mi của hắn…
Hai cơ thể ôm quấn lấy nhau, giống như chiếc lá dập dềnh trên biển, lúc chìm đắm, lúc trôi nổi, không điểm tựa, không nơi bám vịn… Đáng sợ nhất là một dòng nước nóng bỏng lạ thường trào ra từ giữa hai chân, cô cảm thấy bứt rứt và trống rỗng…
Cô ôm chặt An Dĩ Phong, môi và lưỡi khát khao đòi hỏi sự cuồng nhiệt, mãnh mẽ của hắn, và càng khao khát được hắn lấp đầy cảm giác trống rỗng kia…
Hắn đè lên người cô, thân thể mạnh mẽ cọ xát, dồn nén, khiến dục vọng ngày càng như lửa nóng.
Chiếc quần thô ráp cọ xát vào đôi chân cô làm cô đau rát, đặc biệt là chiếc thắt lưng da mặt inox lạnh như băng của hắn, thật đáng ghét. Cô đưa tay định tháo chiếc thắt lưng ra thì hắn lại nắm lấy tay cô giữ chặt trên đỉnh đầu.
Hắn nhả môi cô, cố gắng lấy lại hơi thở đang loạn nhịp của mình, giữ bình tĩnh.
“Đừng khiêu khích khả năng kiềm chế của anh! Em mà cử động nữa là anh cho em ngày mai không thể ra khỏi giường đấy!”
Cô khẽ nuốt nước bọt, quan sát cơ thể vạm vỡ của hắn. Nếu hắn không thể kiềm chế thì chuyện ngày mai cô không thể ra khỏi giường là hoàn toàn có khả năng.
“Ồ!” Cô chớp chớp mắt, mỉm cười và chân thành đề nghị: “Hay là, anh trói em lại…”
“Em!”
Lời đề nghị đó đối với một người đàn ông bình thường mà nói đã đủ cám dỗ, đối với một người đàn ông đang bừng bừng ham muốn như hắn thì thực sự là lời thách thức tàn khốc nhất!
Tưởng tượng ra vẻ thất vọng và ánh mắt buồn rầu của cô, ngọn lửa trong mắt hắn vừa lịm đi một chút lại bùng cháy.
Khao khát chiếm hữu mãnh liệt của hắn bị cô dụ dỗ…
“Tư Đồ Thuần! Hôm nay anh sẽ cho em thấy rõ thế nào là sự xâm hại thô bạo thực sự.”
Hắn hoàn toàn mất kiểm soát, hôn khắp người cô, đôi gò bồng đảo và nhũ hoa của cô, tay hắn cuồng nhiệt vuốt ve những đường cong trên cơ thể mượt mà của cô.
Chiếc nội y còn lại, vật che chắn duy nhất trên cơ thể cô bị xé rách…
Ôi! Bộ nội y mà cô rất thích, cả trên lẫn dưới đều không may mắn thoát khỏi tay hắn.
Lúc cô đang thương tiếc cho bộ nội y của mình thì hắn đã nhanh chóng cởi bỏ bộ đồ trên người mình. Dục vọng sôi troà đang hiện rõ trước mắt cô, cô bỗng nhớ lại lời hắn nói: “Anh sẽ làm cho em ngày mai không thể ra khỏi giường!”, cô hơi khiếp sợ.
“Anh đã nói là lần nay anh sẽ rất nhẹ nhàng…”
“Anh đã nói à? Em có nhân chứng hay vật chứng không?”
Tay hắn đặt lên đầu gối và mở rộng chân cô ra, chầm chậm lướt qua đôi chân mềm mại ấy, rồi chạm đến nơi sâu kín của cô.