Tư Đồ Thuần hoảng hốt đẩy hắn ra, tìm nội y của mình, nhưng bộ đồ đã “hy sinh oanh liệt” rồi. Cô không có thời gian để nghĩ thêm gì nữa, vội vã mặc chiếc váy vào rồi chạy ra khỏi phòng.
Cô hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh, bước ra mở cửa, cười và hỏi Tiểu An đang đeo cặp sách đứng ngoài cửa: “Tiểu An, sao con lại chạy đến đây?”
“Mẹ!” Nó hưng phấn bước vào cửa và mở bức thư đang cầm trong tay ra trước mặt cô, nói to: “Mẹ, sao hôm qua mẹ không về nhà? Bố viết thư đấy! Bố nói là…”
Nó bỗng sững lại, người run lên, ngã vào cửa. Mắt nó tròn xoe nhìn về phía trước mặt.
Tư Đồ Thuần vội vã quay đầu lại, thấy An Dĩ Phong trong chiếc quần dài, khuy áo vẫn chưa kịp cài từ trong bước ra.
“Tiểu An, chú…” Hắn bước đến phía họ, lúng túng không biết bắt đầu từ đâu.
“Mẹ…” Bức thư trong tay Tiểu An rơi xuống đất. Nó dùng sức lắc lắc tay cô, nhìn cô với ánh mắt khẩn khoản, van nài.
“Mẹ… không đợi bố nữa à? Bố nói… nói bố trở về rồi, bố trở về tìm mẹ con mình rồi…”
Tư Đồ Thuần cúi xuống nhặt bức thư lên, gượng cười và nói: “Đúng vậy, bố trở về rồi!”
Tiểu An rom rớm nước mắt, nhưng nó cố gắng không để cho nước mắt rơi.
“Mẹ! Mẹ không được ở cùng chú An Dĩ Phong, mẹ cũng biết là chú ấy thay người yêu còn nhanh hơn cả chớp mắt!”
Tư Đồ Thuần không cười nữa. Cô cứ nghĩ rằng chỉ cần An Dĩ Phong xuất hiện, Tiểu An sẽ vui mừng sà vào vòng tay hắn, cất tiếng gọi to: “Bố ơi!”
Nhưng cô quên mất rằng… mỗi lần Tiểu An nhìn thấy An Dĩ Phong, bên cạnh hắn luôn có một người phụ nữ.
Đang lúc không biết giải thích như thế nào thì nó đã tức giận chạy đến bên cạnh An Dĩ Phong, cố gắng đẩy hắn, hai tay đánh vào ngực hắn không chút nể nang gì.
“Chú đi mau, cháu không cho phép chú quầy rầy mẹ cháu, chú mau đi đi!”
An Dĩ Phong cứ đứng bất động để nó đánh. Hơn ba mươi lăm năm qua hắn đã trải qua không biết bao lần đánh nhau, nhưng lần này hắn thấy ngay cả né tránh cũng cảm thấy thật nhục nhã. Kỳ thực, đối với hắn, những cú đấm ấy mới thực sự khiến hắn cảm nhận được… mười lăm năm qua, hắn đã mắc nợ người hắn yêu, mắc nợ con trai hắn!
“Không được như vậy!” Tư Đồ Thuần chạy đến nắm lấy tay nó. “Tiểu An, chú ấy chính là bố con.”
Sự thật là khi cởi lớp áo khoác hoa lệ, dối trá, sẽ thấy những chiếc gai còn sắc nhọn hơn cả một cây gai.
Sắc mặt Tiểu An đang đỏ bừng phẫn nộ trong nháy mắt trở nên tái nhợt như không còn giọt máu. Nó hoảng hốt nhìn An Dĩ Phong rồi lại nhìn Tư Đồ Thuần, giống như đang mong chờ sẽ có người nói cho nó biết đâu mới là sự thật.
An Dĩ Phong hít một hơi thật sâu, rồi nói: “Xin lỗi con! Bố không phải là người bố tốt…”
Giọng của hắn tựa như âm thanh của một cây đàn cổ bụi bám lâu ngày, trầm thấp, lặng âm.
Trong ánh nắng buổi sớm, ánh mắt hắn rất đỗi dịu dàng, bên trong sự dịu dàng ấy ánh lên những giọt long lanh.
Tiểu An khẽ rùng mình lùi ra sau, rồi lại lùi tiếp, sắc mặt nó càng trở nên nhợt nhạt, ngay cả đôi môi đang run run cũng tái đi.
“Chú nói dối! Chú không phải là bố cháu, chú không phải, chú là An Dĩ Phong…”
“Bố không nói dối con đâu!” Tư Đồ Thuần nói.
“Không phải mẹ đã nói với con, bố là một người đàn ông giỏi như An Dĩ Phong sao?”
Cô bước đến bên bàn, cầm lấy tập thư.
“Con hãy nhìn những bức thư này, đều là do con viết cho bố.”
Nó vội vã cầm lấy những bức thư. Khi nó nhìn rõ những chữ viết trên đó, tay nó run lên, từng lá thư rơi lả tả xuống đất.
Tư Đồ Thuần cầm tay nó, cố vỗ về bằng giọng nhẹ nhàng nhất có thể: “Tiểu An, con vẫn còn nhỏ, có những việc con chưa hiểu được, đợi khi lớn lên, con sẽ hiểu nỗi khổ tâm của bố!”
“Giờ con đã lớn rồi, con mười bốn tuổi rồi!”
Cô bước đến bên Tiểu An, vỗ nhẹ lên lưng nó.
“Mẹ và ông ngoại đều là cảnh sát, nhưng bố con là ông trùm xã hội đen, cảnh sát và xã hội đen mà có dính líu đến nhau thì sẽ bị cách chức để điều tra, nghiêm trọng thì sẽ bị ngồi tù. Quan trọng hơn, bên cạnh bố đều là người xấu, bố sợ sẽ có người làm hại mẹ con mình, bố hy vọng con được lớn lên trong một môi trường tốt nhất…” Thấy vẻ mặt Tiểu An có vẻ đã bớt tức giận, cô nói tiếp: “Tiểu An, bố con thực sự rất yêu con. Vì muốn gia đình mình được đoàn tụ nên bố đã nghĩ mọi cách, từ bỏ tất cả không tiếc nuối. Bố giả chết, thay đổi tên tuổi để đến Australia cũng là để tìm mẹ con mình.”
Vài câu nói ngắn gọn đó có lẽ không thể hoá giải được mười lăm năm “gặp mà không quen”, có lẽ không thể khiến một cậu bé đã mất đi tình yêu của bố từ nhỏ dễ dàng, vui vẻ chấp nhận một ông bố “tình cờ gặp”, nhưng đối với một cậu bé mới mười bốn tuổi, từng câu, từng chữ đó cũng đã đủ gieo một hạt giống vào trong tâm hồn non nớt của nó - đó là tình cha vĩ đại.
Tiểu An liếc nhìn An Dĩ Phong, ánh mắt ấy cũng chứa đựng biết bao tình cảm.
Tư Đồ Thuần đẩy đẩy lưng nó.
“Không phải là con luôn mong được gặp bố sao? Mau gọi bố đi!”
Nó cắn môi, nhất định không nói. Tư Đồ Thuần lại đẩy đẩy nó, thúc giục: “Con còn nhớ đã hứa gì với mẹ không? Khi gặp bố thì phải nói những gì?”
Tiểu An ngập ngừng bước lên trước một bước, đôi môi khẽ động đậy.
Đột nhiên, nó quay người lại, chạy ra ngoài…
Những cơn gió nhẹ buổi sớm thổi phồng chiếc áo đồng phục màu hồng nhạt trên người nó, thổi phòng tính cách ngang bướng vốn có của nó.
“Tiểu An!” An Dĩ Phong định đuổi theo nó, nhưng Tư Đồ Thuần ngăn lại.
“Hãy cho con một chút thời gian, chỉ là nó chưa có cách nào coi anh là người bố như trong tưởng tượng của nó.”
Rõ ràng là rất yếu đuối, nhưng lại luôn muốn tỏ ra là mình mạnh mẽ.
Trên một triền núi nho nhỏ bên cạnh sông Yara nước chảy êm đềm có một cây ngân hạnh, thời gian khiến nó sum sê, xanh tốt và cứng cáp, thân cây thô chắc với những lớp vỏ xù xì.
Tiểu An ngồi trên thảm cỏ, dựa vào gốc cây, nó mở cặp sách và lấy ra một tập thư dày.
Từ bé nó đã sợ cô đơn. Nó thích nhất là có người ở bên cạnh, nghe nó nói chuyện. Nhưng không biết từ khi nào, nó thích ngồi trên cỏ, dựa vào gốc cây, đọc những bức thư này, đọc đi đọc lại, giống như đang dựa vào tấm lưng vững chãi của bố và nói chuyện với bố.
Nó chưa bao giờ gặp bố, nhưng nó có thể “đọc” được sự ấm áp, trìu mến yêu thương của bố trong từng bức thư, khoan dung và chân thành.
Vì thế nó phác hoạ ra một người bố trong đầu từ lâu rồi. Bố rất đẹp trai, lưng rất thẳng, khuôn mặt phóng khoáng, vẻ mặt tràn đầy tình yêu thương.
Nó không biết vì sao bố phải ra đi, theo đuổi những ước mơ như thế nào. Nó đoán bố nó là cảnh sát quốc tế, đi đuổi bắt những tội phạm nguy hiểm nhất. Nó còn nghĩ bố nó là một nhà khảo cổ, đi đến những sa mạc mênh mông để tìm kiếm dấu vết lịch sử…
Nó từng suy đoán rất nhiều lần, nhưng điều duy nhất không ngờ đến đó là, bố nó chính là An Dĩ Phong. Người đàn ông đó luôn khoác trên mình một màu đen u ám, lạnh lẽo, làm cho rất nhiều người sợ hãi, người đàn ông mà nó được nghe đồn rằng từng có vô số phụ nữ và có nụ cười rất phóng đãng.
An Dĩ Phong là bố nó!
Sự thật này làm nó kinh ngạc, sợ hãi, không thể chấp nhận, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng, tận sâu trong đáy lòng nó vẫn có một chút vui mừng.
Dù sao… người ấy cũng là bố nó!
Một chiếc bánh ga tô dâu tây xuất hiện trước mặt. Nó không ngạc nhiên, bởi vì mỗi lần mẹ đến tìm nó đều dùng bánh ga tô dâu tây để dỗ nó về nhà.
Khi đưa tay nhận lấy chiếc bánh, nó mới phát hiện ra đang cầm chiếc bánh ấy không phải là bàn tay nhỏ nhắn, mềm mại mà là một bàn tay rất thô và to.
Nó ngẩng đầu lên, hình dáng của An Dĩ Phong vô cùng cao lớn, che khuất cả ánh mặt trời phía đông. Mặc dù không còn là ông trùm xã hội đen, không có đệ tử vây quanh, nhưng An Dĩ Phong vẫn có một khí phách hút hồn như vậy.
Tiểu An cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào hắn.
“Bố làm con thất vọng rồi…” An Dĩ Phong ngồi xuống bên cạnh nó, giọng điệu không giống một người bố cho lắm. “Có phải bố không nên xuất hiện?”
“Một chút.” Tiểu An nghĩ thầm.
“Bố đúng là thay phụ nữ nhanh hơn cả chớp mắt. Bởi vì mỗi khi bố chớp mắt nhìn rõ họ, phát hiện ra rằng đó không phải là mẹ con nên bố không muốn nhìn họ lần thứ hai…”
“…”
Nó không hiểu, ít nhất là bây giờ không hiểu.
Tiểu An không nói thêm gì nữa.
Bầu không khí yên lặng đến trầm uất. Một cơn gió lạ thổi qua, vài quả ngân hạnh rơi xuống đất. Tiếng lộp bộp càng khiến người ta nghẹt thở.
“Trong lớp có ai bắt nạt con không? Có ai mắng con không?”
Nó muốn gật đầu, nhưng sự bướng bỉnh lại bảo nó lắc đầu.
Một quả ngân hạnh rơi hướng về phía vai nó, sắp rơi trúng thì An Dĩ Phong bắt lấy, tốc độ nhanh như gió.
Cảnh tượng ấy khiến Tiểu An nhớ lại một cao thủ giang hồ trên ti vi, nó chợt cảm thấy có chút hưng phấn.
“Con có muốn bố đưa con đến bờ biển thả diều không?”
Nó lắc đầu.
“Đưa con đến khu vui chơi?”
Nó lắc đầu.
“Đưa con đến Madrid xem bóng đá.”
Nó vẫn lắc đầu.
“Đến Chicago xem NBA[1]?”
[1] NBA: Giải bóng rổ nhà nghề Mỹ.
Nó muốn nói: “Con muốn được học “võ công” của bố.”
An Dĩ Phong bỗng cười và nói: “Con thật giống mẹ con. Lúc bố còn đang theo đuổi mẹ con, mẹ con cũng y như vậy, cho dù bố có nói gì, mẹ con cũng không thèm trả lời một câu.”
Nó ngẩn người một chút, rồi hỏi: “Tại sao?”
“Bởi vì bố mẹ không cùng một thế giới, mẹ là cảnh sát, còn bố là tội phạm.”
“Bố mẹ có yêu nhau không?”
An Dĩ Phong thở dài, xoa xoa đầu nó nói: “Đương nhiên rồi! Nếu không thì sao có con được?!”
“À!”
Nó hơi buồn, sao lại phải thở dài như vậy?
“À, tên tiếng Anh của con là gì?”
“Anthony ạ!”
“Anthony…”
An Dĩ Phong nhắc lại một lần nữa và suy nghĩ, ánh mắt thất thần hướng ra xa.
“Mẹ gọi là Anthony, tiếng Trung là An Đông Ni.”
Từ trước đến giờ nó không biết nó có tên tiếng Trung, hôm nay khi biết điều ấy, nó mới hiểu nỗi khổ tâm trong lòng mẹ.
“Tiểu An, những năm qua, hai mẹ con sống có tốt không?”
Nó cố gắng rất nhiều lần, cuối cùng cũng bật ra thành tiếng: “Bố… con và mẹ sống rất tốt.”
An Dĩ Phong ngây người nhìn nó.
Nó nghĩ một lúc, rồi nói thêm: “Mẹ bảo khi nào gặp bố, nhất định con phải nói như vậy.”
An Dĩ Phong xoa xoa đầu nó, bàn tay hắn rất to, lòng bàn tay tràn đầy sức mạnh.
Tay của bố, nó thầm ghi nhớ cảm giác này trong lòng!