"Vậy anh làm nhẹ hơn."
Cậu kêu lên từng chút từng chút một, khuôn mặt xuất hiện tình triều đỏ bừng, một lát sau không chịu được mà quấn lấy tôi, cùng với tiếng khóc nói.
"Muốn bắn... Em muốn bắn... Adam...."
Cơ thể trắng nõn đã nổi lên một lớp màu hồng rất đẹp mắt, tôi luồn tay xuyên qua phía trước sờ vào phần sang trọng trước ngực cậu, cậu phát giác được nên lập tức co rúm lại trốn vào trong ngực tôi, nhìn kỹ lại mới phát hiện lông tơ màu đen trước ngực là kẹp ngực, tôi nhẹ nhàng chạm vào một cái lập tức khiến cậu run rẩy không ngừng.
Tôi vuốt ve núʍ ѵú của cậu một chút, nhào nặn phần thịt mềm trên ngực cậu đến khi nóng lên, cậu thật sự chịu không nổi, khóc lóc đấm vào cánh tay tôi, vùi đầu vào trong gối khóc nức nở nói.
"Thật… thật sự không được... Anh xấu xa quá..."
"Ngoan, bắn đi.”
Chất lỏng tanh nồng ướt đẫm lòng bàn tay tôi, cả người Sài Gia run rẩy không ngừng, cơ thể vừa mềm vừa mẫn cảm, tôi xoắn vào mấy chục lần sau đó cậu cũng bắn.
Chân Sài Gia tách ra, lúc rút ra chảy ra tϊиɦ ɖϊƈh͙ dính dính, làm ướt cả ga trải giường.
Tôi tạm thời tỉnh táo lại, kéo cậu vào trong lồng ngực, vật cứng chống vào mông của cậu nhưng không đi vào, chỉ nói.
"Tự mình ôm lấy chân.”
Sài Gia hơi mở to mắt, hình như có chút hối hận khi trêu chọc tôi như vậy, nhưng vẫn ngoan ngoãn ôm lấy chân, sau đó trông mong nhìn tôi, cầu xin tôi tha thứ nói.
Tôi trêu chọc vật cứng run rẩy của cậu, thoáng nhìn thấy cái đuôi mèo màu đen bị mắc kẹt ở một bên, liền cầm lấy, dùng cái đuôi đầy lông xù lông quét qua hậu huyệt của cậu, cậu lập tức run rẩy khép chân lại, thều thào nói.
"Ngứa quá.”
"Tách chân ra.”
Nghe xong lời tôi nói, Sài Gia tủi thân nhìn tôi, trong mắt tràn đầy lệ, nhưng vẫn tách chân ra, tay nắm đùi đều căng thẳng.
Lông xù xù đảo qua mị thịt sau huyệt cậu lật ra, cậu phát ra tiếng khóc ngọt ngào, không ngừng phát run, liều mạng cọ vào cổ tôi làm nũng nói.
"Adam, anh vào đi, em muốn..."
Từ hậu huyệt của cậu chảy ra dịch ruột trong suốt pha loãng chất dịch màu trắng, cậu rõ ràng đã động tình, cậu xoắn xoắn trên người tôi, lỗ tai mèo còn quét nhẹ qua mặt tôi, rất ngứa.
“Sau này lúc gặp người khác, phải nói cho anh biết đầu tiên.”
Cuối cùng cậu cũng biết tôi còn chưa có ý định buông tha, nhỏ giọng giận dỗi nói.
"Nhưng em chỉ là tình cờ gặp, hơn nữa em đã nói cho anh biết rồi.”
Tôi suy nghĩ một chút cảm thấy đúng thật là như vậy, nhưng như vậy cũng không cách nào làm cho tôi yên tâm, như thế nào mới có thể ngăn chặn ý nghĩ chiếm hữu cậu của tôi từ người khác đây?
Buồn rầu suy nghĩ một hồi, tôi vẫn không nghĩ ra biện pháp.
Chất lỏng chảy ra từ hậu huyệt Sài Gia đều chảy đến chân tôi, cậu thừa dịp tôi trầm tư len lén muốn nhét vào hậu huyệt, nhưng tôi kịp thời phát hiện, nghiêm mặt dùng đuôi mèo nhẹ nhàng đánh vào tay cậu một cái.
Cậu lập tức rụt trở về, lại tức giận trừng mắt nhìn tôi.
"Anh còn làm hay không thế, không muốn làm thì em tự mình làm!”
Nói xong cậu muốn cướp lấy cái đuôi mèo trong tay tôi, kích thước của gậy đấm bóp cũng không lớn, còn sáng bóng và ẩm ướt.
Vẻ mặt tôi lạnh lùng, lúc cậu hơi thò người thì ƈôи ŧɦịŧ cắm thẳng đến đáy, cậu lập tức mềm nhũn vào trong ngực tôi, khó chịu nhưng lại vui vẻ khóc một tiếng, không biết cách vặn vẹo eo phun ra nuốt vào.
Suy nghĩ thật lâu, tôi mới sửa lại.
"Vậy sau này em không được cười với người khác như vậy.”
Sài Gia cắn tay khóc thút thít, sau khi bị tôi phát hiện bắt lấy tay cậu, cậu đành phải quay đầu nhìn tôi rồi giải thích.
"Thằng bé là học trò của em... chủ nhân... em chỉ... chỉ là xuất phát từ lễ phép...."
"Điều đó cũng không được phép.”
Tôi bực bội nhấn mạnh để cho cậu thấy tôi đang rất tức giận, tôi đánh mạnh vào cậu một cái, tôi đụng vào cậu khiến cậu lao về phía trước để trốn nhưng lại tôi kéo về bằng mắt cá chân, cả người đều cắm vào.
Tấm lưng vừa trắng vừa gầy hướng về phía eo tôi, dây lưng màu đen lung lay sắp rơi, giống như ánh trăng bị vỡ vụn như tuyết trắng.
Tất cả tai mèo của Sài Gia bị rơi ra, cậu quay đầu lại nhìn tôi, khóe mắt cậu rất đỏ, hít sâu nghẹn ngào nói.
"Em biết.... em không thể quỳ xuống... Đau quá... Anh... Anh ôm em..."
Nghe được lời hứa của cậu tôi mới hài lòng một chút, ôm lấy cậu và xoay người ngồi trong lòng tôi, chúng tôi mặt đối mặt, cậu ôm cổ tôi, giống như một con vật nhỏ không nơi nương tựa cuộn tròn vào lòng tôi.
Tôi ôm sống lưng bóng loáng của cậu, vừa điều khiển khiến cậu run rẩy liên tục vừa hôn vỗ về.
Cậu ngoan ngoãn ôm tôi, từ từ nhắm hai mắt lại, rất ngoan ngoãn.
Cuối cùng cậu mệt mỏi ngủ thiếp đi, sau khi dọn dẹp xong tôi ôm cậu đi tắm rửa, nhìn khuôn mặt mờ mịt không hề phòng bị của cậu, tôi nghiêm túc suy nghĩ.
Như vậy cũng không được, nghe nói trong trường có trợ giảng làm việc cho giáo viên, nếu tôi không nỡ nhốt cậu lại thì cũng chỉ có thể đi theo bên cạnh cậu theo dõi gắt gao.
Như vậy mới yên tâm.
Tôi hài lòng hôn cậu một cái, cậu mơ mơ màng màng vươn đầu lưỡi mềm đỏ, chuyên nghiệp tiếp nhận nụ hôn của tôi, bị hôn đến hít thở không thông mới hừ một tiếng rồi cọ cọ, nằm trong lòng tôi khẽ thở hổn hển ngủ say.
Anthony (Thượng)
Từ khi còn nhỏ, tôi đã biết tôi là một đứa con hoang bên ngoài không được cưng chiều.
Trong nhà này có rất nhiều con riêng bên ngoài, bố đuổi những người phụ nữ kia đi và chỉ giữ lại đời sau của ông ta, định chờ sau khi chúng tôi lớn lên lại từ đó lựa chọn người thuận mắt nhất trở thành người thừa kế của ông ta.
Điều bố muốn chính là người con đủ tàn nhẫn vô tình, bởi vì gia tộc chúng tôi đời đời đều làm ăn nguy hiểm, liếm máu trên mũi dao mà có thể giành được lợi nhuận dồi dào từ đất nước của kẻ thù.
Nhưng có mấy người con riêng bên ngoài rất độc đoán, chỉ cần bọn họ phát hiện bố thiên vị đứa nhỏ nào thì sẽ lén lút giở trò, không bao lâu sau đứa trẻ xui xẻo kia sẽ bởi vì đủ loại nguyên nhân mà mất đi yêu thương của bố.
Cho nên từ nhỏ tôi đã giả vờ rất yếu đuối, không có chút cảm giác tồn tại nào, bởi vì như vậy mới an toàn nhất.
Khi tôi mười hai tuổi, bố tôi bắt đầu dẫn chúng tôi đi xem việc làm ăn của mình, máu tươi, gϊếŧ chóc, sợ hãi, những khung cảnh tàn nhẫn đó tuyệt đối không phải là một đứa trẻ nên nhìn thấy, rất nhiều đứa trẻ nôn mửa, tôi cũng lấy cổ họng giả vờ nôn ra axit dạ dày nhưng trên thực tế trong lòng tôi rất hưng phấn.
Giờ phút này tôi chắc chắn, sớm muộn gì cũng có một ngày tôi sẽ là gia chủ kế nhiệm.
Chẳng bao lâu bố đã tách những đứa trẻ chúng tôi ra, và cung cấp vệ sĩ cá nhân cho chúng tôi, bản chất vẫn là ai được yêu thương nhất sẽ được hưởng quyền lợi tốt nhất.
Tôi nhớ khi tôi bí mật nhìn thấy bố tôi đích thân đưa một vệ sĩ đến với đứa con trai yêu thích của mình, Bleyer, anh trai cùng bố khác mẹ của tôi.
Anh ta là người lớn tuổi nhất, trưởng thành và có khả năng nhất trong số chúng tôi, nhưng anh ta quá tử tế và nhân từ, tôi không nghĩ anh ta phù hợp.
Mặc dù trong lòng tôi xem thường nhưng vẫn sinh ra một tia ghen tị đối với sự yêu thương của bố, không cam lòng muốn xem thử cuối cùng là anh ta có được ưu đãi như thế nào.
Vệ sĩ của anh ta thực chất là một người gốc Hoa, là một người đàn ông trẻ tuổi gầy gò, tóc đen mắt đen, đứng thẳng tắp, khuôn mặt trắng nõn trong mắt tôi có vẻ đẹp đặc biệt của người phương Đông.
Anh trông hoàn toàn khác với những người đàn ông mưu mô, thực sự có thể bảo vệ Bleyer?
Tôi có chút bối rối và có một chút khinh miệt.
Nhưng chẳng bao lâu sau tôi nghe Bleyer đã bị ám sát, vệ sĩ đã cứu anh ta, khi tất cả mọi người đến thăm Bleyer, tôi đã lại gặp được vệ sĩ kia, anh đứng sang một bên với khuôn mặt tái nhợt, Bleyer vẫn còn gọi tên của anh trong mơ, trông cực kỳ lo lắng.
Julius.
Đó là tên anh.
Tôi ngây người vụиɠ ŧяộʍ ghi nhớ cái tên này, sau đó nhìn thấy bố nhíu mày mà chợt mừng thầm.
Bố sẽ không thích người thừa kế có lo lắng, Bleyer không nên dịu dàng lo lắng về việc cứu vệ sĩ của mình, chỉ là một vệ sĩ, ngay cả sau này Bleyer có vợ con cũng không cho phép anh ta trở nên dịu dàng.
Người thừa kế gia tộc nhất định phải vô tình, nhất định phải không có nhược điểm.
Quả nhiên sau đó chúng tôi nghe nói mấy lần bố tôi không hài lòng với Bleyer, gần như đều là bởi vì Julius, mà Bleyer cũng hiếm thấy chống đối bố, điều này khiến bố giận tím mặt, nhanh chóng thu hồi sự yêu thương và đặc quyền đối với anh ta, Bleyer chuyển từ nhà chính đến chỗ chúng tôi.
Hiện tại ở trong nhà của chúng tôi là phần lớn người thừa kế, cụ thể mà nói là lốp dự phòng không được bố coi trọng.
Một số đứa con trai mà bố tôi đánh giá cao đã đi ra ngoài từ đây và có nhà riêng của họ, đồng thời bắt đầu làm việc tích cực bên cạnh bố mình mà chúng tôi vẫn còn đang học chương trình cơ sở.
Nhưng tôi không vội vàng, tôi rất kiên nhẫn, giống như câu tục ngữ Trung Quốc nói, bọ ngựa bắt ve sầu và chim vàng oanh, cuối cùng là ai giành chiến thắng cũng chưa biết được.
Và sau khi Bleyer chuyển đến đây, tôi thường thấy anh ta, thường là khi tôi vội vã rời đi hoặc trở về từ lớp học của tôi, tôi thấy Bleyer và vệ sĩ của anh ta, người phương Đông tên là Julius đứng với nhau để nói chuyện, bầu không khí giữa họ không giống như người hầu và ông chủ, trông gần gũi hơn.
Bleyer thậm chí còn hưng phấn bừng bừng, mang theo sự lấy lòng và vui vẻ nhìn Julius, kéo cánh tay Julius, mà Julius cũng không buông ra, vẻ mặt dịu dàng và cung kính nghe anh ta nói, khuôn mặt mang nụ cười nhẹ.
Bọn họ thật sự là quá kỳ lạ, kỳ lạ đến mức khiến tôi luôn nhịn không được mà trốn nhìn chằm chằm bọn họ trong bóng tôi.
Bởi vì tôi muốn Bleyer nhìn thấy rõ ràng, để tránh những sai lầm tương tự như anh ta để có được sự yêu thích của bố mình, có cơ hội vào nhà chính và trở thành một gia chủ mới.
Điều này kéo dài hơn một năm, sự vô hình nào đó đã khiến người tôi nhìn trộm không chỉ là Bleyer nữa, mà là cả Julius bên cạnh anh ta.