Trong lòng Thời Noãn rất khó chịu, ngực đau thắt lại.
Cô đứng bên cửa sổ một lúc mới lấy điện thoại nhắn tin cho anh: [Anh về đi. Lúc lái xe phải cẩn thận, đừng thả hồn đi nữa.]
Anh không thèm trả lời, cô lại nhắn tiếp một tin: [Sáng nay trông anh mệt lắm, phải về nhà ngủ một giấc thật ngon. Anh đừng để em lo nhé, được không ạ?]
Đợi lâu lắm mới nghe thấy điện thoại báo có tin nhắn, cô mở ra xem: [Được.]
Thời Noãn lại nhìn ra cửa sổ, trông thấy anh lái xe về thì mới nằm lên giường xem kịch bản.
Nhưng xem thế nào cũng không vào, cô nhìn mấy con chữ lít nha lít nhít trên giấy mà cứ nghĩ tới vẻ mặt đau khổ của anh lúc chia tay.
Tim cô đau như bị kim châm. Thời Noãn vuốt ngực nhưng không dịu bớt mà vẫn cứ buồn bực không thở được.
Lúc đầu cô nguyện cầu ở chùa mong anh mỗi ngày đều hạnh phúc, vậy mà giờ đây người khiến anh khổ sở lại là cô.
Thời Noãn không biết quyết định chuyển nhà của mình liệu có đúng hay không, cũng không biết nên làm thế nào để xoá bỏ vết rạn này.
Mờ mịt lẫn bất lực, biết bao loại cảm xúc chất chồng trong lòng. Cô chôn mặt vào gối, đau lòng khóc lớn, gối đầu nhanh chóng bị thấm ướt.
Điện thoại đột nhiên vang lên. Thời Noãn bình tâm lại, lau nước mắt rồi ấn nút nhận cuộc gọi.
"Chị có nhà không Noãn Noãn? Em đến đưa lễ phục cho hoạt động vào ngày kia mà ấn chuông hoài không ai mở cửa."
Thời Noãn khàn giọng, "Chị không ở đó, em đem quần áo tới chỗ lúc trước chị ở đi."
Thiến Thiến nghe giọng cô là lạ, hỏi, "Chị khóc sao? Sao đột nhiên chị lại dọn đi? Hai người cãi nhau ạ?"
Thời Noãn ấn thái dương, "Đợi em qua rồi sẽ kể."
Cô cúp máy vào phòng tắm rửa mặt.
Nửa tiếng sau có người mở khoá ở bên ngoài.
Thiến Thiến mang theo một chiếc váy, cô ấy ngồi xổm ở tủ giày để đổi dép rồi bước vào trong nhìn xung quanh thấy Thời Noãn đang lặng lẽ ngồi trên ghế.
Cô ấy tìm giá áo để treo váy lên rồi lại chỗ Thời Noãn.
Thời Noãn nhìn cô ấy, vẻ mặt nghiêm túc chưa từng có, "Em ngồi xuống đi, chị có chuyện muốn hỏi."
Thiến Thiến lo lắng ngồi xuống, "Sao vậy chị?"
Thời Noãn hỏi thẳng, "Sao em không nói cho chị biết mỗi ngày em đều gọi cho anh ấy?"
"Noãn Noãn, em không cố ý bán chị đâu!" Thiến Thiến xin lỗi, lập tức giải thích, "Mấy tháng trước mẹ em bị bệnh nặng, tiền phẫu thuật lẫn viện phí đều tốn rất nhiều, em đã đi vay mượn họ hàng khắp nơi nhưng vẫn không đủ."
"Lúc em cùng đường thì Lục tổng có liên lạc với em. Anh ấy không chỉ cho em rất nhiều tiền mà còn tìm thêm chuyên gia uy tín, chỉ cần em đồng ý mỗi ngày đều gọi điện báo cáo tình hình của chị thì anh ấy sẽ..."
Thời Noãn nghe thấy vậy, cắt ngang, "Dì khỏi bệnh chưa?"
Thiến Thiến không nghĩ cô sẽ hỏi vậy, run rẩy trả lời: "Cuộc phẫu thuật rất thành công ạ, cộng thêm việc được chăm sóc tốt nên mẹ em đã bình phục."
Thời Noãn hỏi tiếp: "Vậy mỗi ngày em báo gì cho anh ấy?"
Thiến Thiến nuốt nước bọt, khai ra: "Mỗi ngày Lục tổng đều những vấn đề đơn giản như là chị gặp ai, nói gì, có chuyện gì đặc biệt xảy ra hay không."
Thấy cô không nói gì, Thiến Thiến lại giải thích: "Chị, em không có đặt điều gì chị cả, chỉ báo cho anh ấy biết những chuyện bình thường, sẽ không gây xích mích giữa hai người."
Thiến Thiến kích động, nước mắt nước mũi nhìn Thời Noãn, "Chị, em biết sai rồi, xin chị cho em một cơ hội, đừng đuổi em nhé!"
Cô ấy rất thích công việc này. Bình thường mấy người nghệ sĩ toàn là hống hách, ngang ngược, chỉ có Thời Noãn mới dịu dàng trò chuyện với cô.
Nếu có người biết cô ấy vì chuyện này mà bị đuổi việc thì sau này sẽ không thể nào xin việc được nữa.
Thời Noãn thở dài, rút khăn giấy lau nước mắt cho cô ấy rồi đi vào phòng lấy ví ra. Cô rút ra một xấp tờ tiền đỏ, đưa cho cô ấy.
"Chị có ý gì ạ? Chị muốn sa thải em sao? Có phải đây là tiền chị cho để đuổi việc em không ạ?" Thiến Thiến vừa mới nín khóc lại bắt đầu tuôn trào.
"Không phải." Thời Noãn nhìn cô ấy, "Em cứ coi như là tấm lòng của chị, cầm lấy đi mua thuốc cho dì."
"Chị...Chị không sa thải em ạ?" Thiến Thiến hỏi.
Thời Noãn nói: "Nếu còn lần sau thì sẽ không như vầy đâu."
Thiến Thiến vừa cảm động vừa xẩu hổ, "Có phải vì chuyện này mà chị cãi nhau với Lục tổng không ạ?"
"Thật ra em thấy Lục tổng làm như thế là vì quá yêu chị thôi ạ. Mỗi ngày ngoài việc nghe tình hình của chị thì còn dặn dò nhiều điều."
Cô ấy liếc thấy Thời Noãn không có ghét bỏ gì thì liệt kê từng cái ra, "Ví dụ như mấy ngày nay chị sắp bị dì cả đến thăm thì Lục tổng có dặn em phải chuẩn bị sẵn nước đường đỏ, túi sưởi cho chị."
"Trời lạnh thì anh ấy dặn em mang nhiều áo khoác, đừng để chị bị cảm. Mỗi ngày anh ấy còn muốn em xem chị có ăn nhiều hơn không, xem chị có vì giảm cân mà nhịn ăn hay không."
Thời Noãn im lặng hồi lâu, không biết nên nói gì.
Cô đương nhiên tin rằng anh yêu cô, nhưng cô không muốn yêu theo cách này.
Thời Noãn thấy đau đầu, "Những chuyện này chị đều biết, em về trước đi."
"Em ở lại đây với chị." Thiến Thiến còn muốn khuyên cô.
Thời Noãn lắc đầu đứng dậy, "Không cần, để chị tự suy nghĩ lại đã."
Sau khi Thiến Thiến rời đi trong phòng lại trở nên tĩnh mịch. Trong đầu Thời Noãn bây giờ toàn là giọng nói của Thiến Thiến, Hạ Yên Nhiên và cả Lục Chi Hằng.
Hạ Yên Nhiên nói anh có dục vọng chiếm hữu cao. Thật ra trước đây Thời Noãn cũng lờ mờ cảm giác được nhưng cô đã phớt lờ, chỉ nghĩ rằng anh đang ghen tuông.
Cho nên trong chuyện này, Thời Noãn thấy bản thân cũng có phần sai, cô không quan tâm anh nhiều, không để ý đến cảm xúc của anh.
Còn về quá khứ của anh thì dù thế nào cũng không thể chỉ nghe từ phía Hạ Yên Nhiên.
_____
Tối thứ sáu Lục Chi Hằng quay về Lục gia để ăn tối.
Trước đây anh rất ít tham gia những lần họp gia đình như thế này nhưng những ngày này lại thường xuyên đến.
Từ sau khi cô dọn đi trong nhà trở nên quạnh quẽ.
Lúc anh đọc sách không có người nhảy đến trước mặt cười hỏi xem màu son này có đẹp hay không. Lúc đi ngủ anh đã có thói quen ôm cô vào lòng, bây giờ chỉ có một mình thì khó mà ngủ ngon.
Trong nhà còn nhiều đồ của cô, mỗi lần nhìn thấy Lục Chi Hằng lại hiểu được câu thành ngữ "Nhìn vật nhớ người" chẳng phi lý chút nào.
Về Lục gia có nhiều người cũng náo nhiệt hơn. Anh trở về phòng sau khi ăn tối xong.
Lúc sau cửa hơi hé, một cậu nhóc lặng lẽ bước vào.
Eric cầm quyển sách Harry Potter chạy đến trước mặt anh, "Lần trước chị Thời chưa kể xong, chị ấy có nói sẽ đến nữa. Lúc đó là khi nào ạ?"
Lục Chi Hằng trầm mặc, "Anh cũng không biết."
Eric thắc mắc, "Chị Thời là bạn gái của anh, sao anh không dẫn chị ấy đến nhà em chơi ạ?"
Lục Chi Hằng cụp mắt, "Bây giờ cô ấy không thèm để ý đến anh."
Eric chớp mắt, "Hai người cãi nhau sao? Giống như ba mẹ em vậy. Sau khi hai người cãi nhau mẹ cũng không thèm để ý tới ba nữa, đóng chặt cửa phòng không cho ba vào."
Cậu bé muốn ngồi lên ghế nhưng còn quá nhỏ nên không thể trèo lên được.
Lục Chi Hằng ôm cậu đặt lên ghế. Eric ngồi lên ghế, đung đưa chân nhỏ.
Cậu bé bày ra dáng vẻ trầm tư, truyền kinh nghiệm cho anh, "Mỗi lần cãi nhau ba sẽ mua cho mẹ rất nhiều quà, ôm mẹ rồi khen mẹ đủ kiểu. Sau đó hai người cũng không còn cãi vả nữa, vui vẻ dắt nhau đi ăn nhà hàng."
"Nếu anh cãi nhau với chị thì nhớ phải làm giống ba em vậy, đi dỗ chị ấy đi. Ba em dạy con trai là phải nhường con gái."
Lục Chi Hằng im lặng vài giây, nói, "Nhưng do anh làm chuyện sai nên chị ấy rất giận, không thèm gặp anh nữa."
Eric ngây ngô đáp, "Em cũng hay làm sai khiến mẹ tức lên nhưng chỉ cần em nhận lỗi, biết sửa sai thì mẹ vẫn yêu em như thường, em vẫn là bé ngoan của mẹ."
Cậu nghiêm túc nói, "Lúc đi học, cô giáo dạy đạo đức đã nói cho bọn em biết rằng phạm lỗi không có gì đáng sợ, chỉ cần chúng ta biết chân thành nhận lỗi, sửa sai thì vẫn là bé ngoan. Cô ấy cũng dạy rằng người yêu chúng ta không chỉ vì sai lầm mà rời bỏ chúng ta."
Lục Chi Hằng nhìn gương mặt nhỏ của cậu, phì cười, xoa đầu cậu, "Cô giáo của Eric nói rất đúng."
"Cốc cốc" - tiếng gõ cửa vang lên. Anh đi ra mở cửa, Lục Tư Nguyệt đang đứng bên ngoài.
Trên tay dì có một cốc sữa bò nóng, "Dì nghe người làm nói Eric đến tìm con."
"Nhóc ấy đang ở trong phòng." Lục Chi Hằng nghiêng người cho dì ấy vào.
Lục Chi Hằng đưa sữa bò cho cậu bé, "Sắp đến giờ ngủ rồi, mau về với mẹ, đừng làm phiền anh nữa."
"Con không có làm phiền anh ấy mà." Eric sửa lại, "Con chỉ đang giải quyết vấn đề giúp anh ấy thôi."
Lục Tư Nguyệt tò mò nhìn Lục Chi Hằng.
"Đúng vậy." Lục Chi Hằng gật đầu, "Eric nói chuyện rất có đạo lý."
Lục Tư Nguyệt ngạc nhiên.
Eric vui vẻ, uống hết sữa rồi chạy lại kéo tay áo Lục Chi Hằng.
Cậu ngửa đầu, ở mép còn đang dính một lớp sữa trắng trông như bộ râu, "Anh phải nhớ lời em đấy, mau đi tìm chị Thời đi. Khi nào hai người làm hoà rồi thì dẫn chị ấy đến chơi với em nhé."