Quan hệ giữa Lạc Ân và Cố Mạc Phong gần như đã trở lại như trước đây.
Cố Mạc Phong sẽ cùng nàng luận bàn mỗi sáng, sẽ cùng nàng vào bếp, sẽ ăn đồ nàng nấu, sẽ đưa nàng những bộ trang sức mà hắn thấy thuận mắt khi xuống núi,…
Điều duy nhất khác biệt chính là Cố Nhạc. Trước đây, mỗi một việc đều chỉ có hai người cùng nhau làm, giờ đây thì hay rồi, chuyện gì Cố Nhạc cũng có mặt.
Lúc nàng cùng Cố sư phụ luận bàn, hắn sẽ đứng một bên nhìn, thỉnh thoảng bình luận một câu, đợi sau khi kết thúc thì liền tranh thủ đưa khăn và nước cho Lạc Ân, phải nói là cực kì chu đáo.
Lúc hai người nấu ăn trong bếp, Cố Nhạc cũng không đứng yên mà cùng phụ một tay, phụ đốt bếp! Bảo hắn nhóm bếp, hắn lại đem dầu hoả đổ vào, châm lửa!
Lúc Cố Mạc Phong xuống núi mua đồ, Cố Nhạc cũng đi, lúc về hắn cũng mua cho Lạc Ân một bộ trang sức.
Lạc Ân bị làm phiền đến mức không còn sức lực để nhớ ra hắn là ai nữa rồi. Thôi, nếu trước đây có gặp rồi mà nàng lại không nhớ ra, hẳn là ông trời không muốn nàng nhớ ra đó, nàng thuận theo lần này vậy.
Đương nhiên, Lạc Ân phiền một, người nào đó còn phiền mười.
Cố Mạc Phong thật sự đã chịu đựng đến cực hạn rồi. Tên Cố Nhạc này phải rời khỏi đây!
Vậy nên vị Cố sư phụ nào đó đã âm thầm viết một lá thư, sau khi gửi đi mới nhẹ nhõm lên giường đi ngủ. Trước khi ngủ, hắn còn tưởng tượng đến khung cảnh tên Cố Nhạc kia cuốn gói ra đi mà mỉm cười.
——
“Lạc Ân, cô nương bằng tuổi Phong huynh, tại sao lại làm đồ đệ của huynh ấy vậy?”. Cố Nhạc ngồi chống cằm nhìn người đang bận rộn trong bếp.
Mới sáng sớm, hôm nay không phải luyện công nên Lạc Ân muốn nấu món gì đó cho sư phụ, nghĩ nghĩ một hồi, nàng quyết định làm chè đậu đỏ, đây là món duy nhất không chua mà người kia thích ăn.
Đang nấu hăng say thì Cố Nhạc đến, nàng cũng quen với việc hắn bất thình lình lên tiếng rồi nên bình tĩnh đáp: “Sư phụ rất lợi hại, tuổi tác không nói lên được gì cả.”
Cố Nhạc hơi nhíu mày, hắn muốn biết thêm về quá khứ của nàng ở kiếp này, nhưng nàng dường như không muốn cho hắn biết quá nhiều. Hắn cười cười, không tiếp tục vấn đề này nữa.
Nhưng một lúc sau, lâu đến mức Lạc Ân cho rằng hắn đã rời đi, hắn lại cất giọng hỏi một câu: “Lạc Ân, cô nương có bao giờ làm chuyện gì để bản thân phải hối hận chưa?”
Lạc Ân tự hỏi, nàng thật sự làm gì để bản thân phải hối hận chưa? Việc hoang đường nhất mà nàng đã làm chính là đem lòng yêu sư phụ, nhưng nàng không hối hận. Vậy thì trên đời này còn việc gì để nàng hối hận đâu chứ?
Nhìn nụ cười dịu dàng hiếm có của nàng, Cố Nhạc liền biết người nàng đang nghĩ đến là ai. Tim hắn nhói lên, nhắm mắt lại.
Lúc hắn mở mắt ra lần nữa, cũng không trông chờ Lạc Ân mở miệng hỏi lại mà trả lời luôn: “Ta thì có… Ta vì thứ danh lợi phù phiếm mà phản bội một người… phản bội lòng tin của người đó… “
Lạc Ân giật mình, xoay người lại nhìn người kia. Người bình thường ấm áp như gió xuân, giờ lại như bị bao vây bởi một làn khói đen, nghẹt thở, mù mịt.
Cố Nhạc nhìn thẳng vào mắt Lạc Ân, nhỏ giọng nói: “Người đó không nhớ ra ta nữa rồi, cô nương nói xem ta có đáng đời không?”
Nàng mơ hồ nhận ra gì đó, nhưng còn chưa kịp suy nghĩ sâu hơn thì đã bị một vòng tay ôm vào lòng.
“Tâm ma của hắn xuất hiện, con cách hắn xa một chút!!!”
Nói rồi, Cố Mạc Phong đẩy nàng ra sau lưng, giơ tay nghênh đón một quyền đánh tới của Cố Nhạc
Phụt.
Tâm ma của Cố Nhạc quá mạnh, Cố Mạc Phong đối kháng trực tiếp, không nhịn được mà phun ra một ngụm máu.
Cố Nhạc lúc này cực kì yêu dị, đôi mắt đỏ ngầu, hắn thấp giọng nói bên tai Cố Mạc Phong: “Chỉ có thế này? Ngươi không xứng với nàng!”
Cố Mạc Phong lau đi máu nơi khoé môi, cũng cười đáp lại: “Dù sao cũng mạnh hơn ngươi!”. Dứt lời, Cố Mạc Phong liền thi triển chiêu thức, trong tay hoá ra một quả cầu nhỏ màu lam nhạt, xông thẳng đến ngực đối phương.
Cố Nhạc trợn tròn mắt, mấp máy môi: “Tiểu nhân…”. Sau đó nhắm mắt lại, hôn mê.
“Khinh địch chết sớm, không biết sao?” Cố Mạc Phong đá đá cái người trên đất, lẩm bẩm.