"Vương gia, cầu xin ngài hãy nể tại hạ đã làm quan nhiều năm, khai ân một lần."
"Kỷ Thư Hàn a Kỷ Thư Hàn, bổn vương thật sự xem thường ngươi, ngay cả những lời này ngươi cũng nói ra được. Xem ra nề nếp Kỷ gia các ngươi, nên để bổn vương sửa trị."
Hắn hơi dừng lại, quay về phía thuộc hạ của mình: "Còn không mang người đi tới nha môn."
Thị vệ kéo Kỷ Nguyên Chức không ngừng giãy giụa, bất chấp mưa phùn, mang người đi tới nha môn.
Kỷ gia lúc này là một mảnh hỗn loạn.
Người khóc!
Người quỳ!
Người kinh ngạc, người kinh hãi!
Kỷ Thư Hàn tức giận đấm xuống mặt đất!
Hắn bực vì bản thân mình sinh ra một nhi tử như vậy, cũng bực vì Vương gia không lưu tình! Nữ nhi vô tình!
Rốt cuộc, Kỷ Mộ Thanh không nhịn được nữa, rưng rưng hai hàng nước mắt, thút thít mũi, khẽ nâng đầu.
Nghẹn ngào trừng mắt nhìn Kỷ Vân Thư, nói: "Loan Nhi bất quá chỉ là một tiện tì, người chết cũng đã chết. Nàng ấy vốn đã bán mình cho Kỷ phủ chúng ta, muốn nàng sống hay chết, cũng do chúng ta làm chủ. Mặc dù Tam đệ không hiểu chuyện, nhưng cũng không tự mình giết nàng ấy, chính nàng ấy đã thắt cổ tự sát, không liên quan gì đến hắn."
Có một loại người, không có việc gì liền đi tìm việc, tìm cảm giác cho sự tồn tại của mình, hơn nữa còn cho rằng biểu hiện của mình rất tốt đẹp.
Nhưng tất cả mọi người lại cực kỳ chán ghét loại người này.
Và người này, chính là Kỷ Mộ Thanh.
Giờ phút này nàng ta cực kỳ giống một vai hề đang nhảy nhót, không thể nhảy nhót một vòng, dường như tâm ngứa khó nhịn.
Nhưng những lời nói này, chỉ đổi lấy một ánh mắt kinh bỉ của Kỷ Vân Thư.
Kỷ Vân Thư nói: "Tự cầm dao nhỏ giết người, mới được xem là kẻ sát nhân hay sao?"
"Nhưng hắn làm như vậy cũng là vì ngươi, nếu như không phải như vậy, hiện tại ngươi vẫn là hung phạm giết người."
"Hắn không phải vì ta, mà là vì các ngươi, vì thanh danh Kỷ gia, cũng vì ngươi có thể an ổn trở thành Thái tử phi."
"......"
Kỷ Mộ Thanh không có lời gì để nói!
Ngay sau đó, Kỷ Uyển Hân nhẹ nhàng kéo nàng ta một cái, từ trong môi nhỏ tràn ra một câu.
"Đại tỷ, việc này, thật sự là Tam đệ sai."
"...... Ngươi!"
Kỷ Mộ Thanh tức giận, nghiêng người, giơ tay chuẩn bị đánh Kỷ Uyển Hân.
Tay vừa mới giơ lên, đã bị Cảnh Dung một bên bắt lấy, dùng sức vung ra, đẩy nàng ta về phía ghế hoa lê bên cạnh.
"Đại tỷ."
Sắc mặt Kỷ Uyển Hân lo lắng, tiến lên quan tâm, nhưng tay vừa mới đụng tới ống tay áo Kỷ Mộ Thanh, đã bị nàng ta vung tay áo đảo qua, lên tiếng mắng: "Tránh ra."
Có lẽ do thân mình Kỷ Uyển Hân vốn đã suy yếu, vì thế khi bị vung tay, chân mềm nhũn lùi ra sau, đâm sầm vào trong lồng ngực Cảnh Dung.
Được hắn bảo vệ!
Vừa nhấc đầu, lập tức đối diện với ánh mắt lạnh băng của Cảnh Dung.
Nàng cắn môi, khuôn mặt bắt đầu đỏ bừng!
Đợi đến khi nhận ra hai bàn tay to phía sau lưng đang chậm rãi dùng sức đẩy nàng ra, nàng mới bật người ra, hạ mi xuống.
Không nói câu nào!
Một chi tiết nhỏ này, dường như không ai để ý tới.
Ngọn lửa giận dữ trong lòng Kỷ Vân Thư, sau khi Kỷ Nguyên Chức đã bị đưa đi tới nha môn, cuối cùng cũng cháy lên.
Bùng cháy dữ dội.
Loan Nhi, ta sẽ lấy lại công đạo cho ngươi.
Lúc này, tổ mẫu đấm ngực và khóc.
Luôn mồm kêu lên với Kỷ Vân Thư: "Nguyên Chức là Tam ca ngươi, sao ngươi có thể nhẫn tâm như vậy?"
Nhẫn tâm?
Vì sao nàng phải nhẫn tâm như thế?
Cặp mắt khổ sở đảo qua, đôi môi nhợt nhạt khẽ mở: "Khi ta nhìn thấy thi thể Loan Nhi, ta còn muốn thống khổ hơn nhiều so với các ngươi lúc này. Năm năm trước, ta đã chết vì đói ở sân phía Tây, không người hỏi đến, không người biết tới. Sau khi ta tỉnh lại, bên cạnh ta chỉ có Loan Nhi. Lúc đó nàng ấy bất quá chỉ mới mười một tuổi. Trời mùa đông khắc nghiệt, trên người nàng ấy chỉ mặc một bộ quần áo đơn sơ, nhưng lại lấy hết tất cả đồ để sưởi ấm cho ta. Mấy năm nay, cũng chỉ có Loan Nhi và ta sống nương tựa lẫn nhau, ta sớm đã xem nàng ấy là thân muội muội của ta. Trong khi đó, trên người ta cũng chảy cùng dòng máu với các ngươi, nhưng các ngươi lại xem ta là con hoang, mặc ta tự sinh tự diệt. Đây là những thân tình các ngươi đã ban cho ta. Quả thực lãnh khốc hơn cả một đêm đông giá rét!"
Từng câu từng chữ, đều được nhúng thật sâu ở trong lồng ngực người Kỷ gia.
Cảnh Dung càng thêm một trận đau lòng!
Hắn cũng không biết, quá khứ của Kỷ Vân Thư, lại gian khổ như thế!
Kỷ Thư Hàn lắc đầu trong thất vọng bực tức: "Thì ra trong lòng ngươi vẫn luôn có hận."
"Đúng vậy, ta ghi hận tất cả những gì các ngươi đã từng làm với ta."
Nàng không cần che dấu!
Nhìn phụ thân của mình, lông mày nàng đột nhiên sắc bén giống như đao nhọn.
Nàng hỏi Kỷ Thư Hàn: "Năm đó, Kỷ Bùi bị ngươi đánh ba mươi roi, ngươi vẫn còn nhớ rõ? Lúc ấy hắn ngã vào trong vũng máu, ngươi còn nhớ những gì hắn nói?"
Cả người Kỷ Thư Hàn ngơ ngẩn, và khi những lời này vừa nói ra, mọi người cũng nháy mắt dừng lại.
Tên này là điều cấm kỵ trong hai năm qua!
Không thể nhắc tới, không dám nhắc tới!
"Im miệng! Không được nói!" Kỷ Thư Hàn mắng một tiếng.
Trong miệng Kỷ Vân Thư chậm rãi phun ra mấy chữ: "Hắn đã nói, người đủ thân, mỏng là máu, hôm nay là cha, sau này là nô."
"Im miệng!" Lần này, chính là Kỷ lão phu nhân lớn tiếng quát mắng: "Hắn đã chết, đã chết."
Một đôi tay, dùng sức đập bàn!
Đã chết?
Đúng vậy! Đêm đó, Kỷ Bùi đã chết.
Thi thể đã bị nâng ra khỏi Kỷ phủ trước mắt nàng. Là nàng trơ mắt nhìn hắn chết!
Bị đánh ba mươi roi, đến nỗi thương tích đầy mình!
Nàng mở môi cười, mang theo một sự chua xót: "Hắn chưa chết, hắn nhất định chưa chết, ta đã ở bãi tha ma, tìm kiếm thi thể hắn khắp nơi, cũng không thể tìm được hắn. Hắn đã từng nói, bảo ta chờ hắn hai năm, hắn nhất định sẽ trở về."
Giọng điện cực kỳ chắc chắn, sự kiên định kia, khiến cho tất cả mọi người đều khó có thể tin.
Tuy nhiên, Kỷ Vân Thư chậm rãi khôi phục lại sự lạnh lùng.
Xoay người, không hề quay đầu lại nhìn một cái, bước chân từng bước một rời đi.
Thân ảnh gầy ốm, rơi vào trong mưa phùn với một quyết tâm bất thường!
Lần này, nàng vẫn đi ra từ đại môn Kỷ phủ.
Không biết từ khi nào, Cảnh Dung đã đuổi theo bước chân nàng, cũng không biết khi nào trong tay có thêm một cây dù, yên lặng che ở trên đỉnh đầu nàng, yên lặng bồi nàng, không nói cũng không hỏi.
Mặc kệ trong lòng hắn cực kỳ tò mò, Kỷ Bùi? Kỷ Bùi là ai?
Kỷ Vân Thư đi tới nghĩa trang.
Phúc bá kết thúc việc để thi thể Loan Nhi vào trong một cái quan tài cũ nát, nói rằng đã tìm được một chỗ có phong thuỷ tốt, chuẩn bị chôn nàng.
Ánh mắt Kỷ Vân Thư có chút thất thần, gật gật đầu, nói một tiếng đa tạ!
Nàng lấy một cây trân trên đầu mình xuống, bỏ vào trong quan tài.
"Loan Nhi, ngươi hãy yên nghỉ đi. Kiếp sau sẽ hạnh phúc hơn, không cần tiếp tục chịu khổ."
Cuối cùng, quan tài được phủ lại, nàng đốt một nén nhang, xem như tiễn Loan Nhi đi!
Đứng ở dưới mái hiên ngoài cửa nghĩa trang, nàng hơi nâng đầu, nhìn nước mưa rơi xuống mái hiên, giống như cát chảy xuống trong chiếc đồng hồ cát.
Cảnh Dung yên lặng bồi ở bên người nàng, nhìn lông mày nàng dần dần giãn ra, lo lắng trong lòng hắn dường như cũng nhẹ nhõm hơn.
Nhưng giờ phút này, hắn thật sự không muốn quấy rầy nàng.
Kỷ Vân Thư như vậy, an tĩnh giống như một bức họa, giống như nước mưa trong sạch còn chưa rơi xuống mặt đất.
Thậm chí có một khắc hắn hy vọng, mình không phải là đế vương gia, mà được sinh ra trong một gia đình bá tánh bình thường.
Không cần tham dự phân tranh vương quyền, không cần thân nhập trong vòng âm mưu.
Cùng với người mình thích, cùng nhau ngắm mặt trời mọc! Cùng chiêm ngưỡng cảnh hoàng hôn!
Thật lâu sau, ánh mắt Kỷ Vân Thư chuyển từ chỗ giác mái tới trong mưa phùn mênh mông nơi xa.
Mang theo giọng điệu buồn bực hơi trầm, nói: "Hắn gọi là Kỷ Bùi. Năm năm trước, là cô nhi mà Nhị ca ta đã mang về từ trên chiến trường!"