Đồng tử trừng lớn, sắc mặt tái nhợt, cực kỳ dữ tợn đáng sợ.
Đương nhiên, tiếng kêu chói tai của Vệ Dịch, đã khiến cho mọi người chú ý.
Người đầu tiên chạy tới, chính là tiểu nhị khách điếm.
"Công tử, sao ngươi......" Lời còn chưa nói xong, tiểu nhị vừa nhìn thấy người thắt cổ trong phòng, cũng sợ tới mức run rẩy, ấm trà trong tay "choang" một tiếng.
Rơi xuống sàn vỡ tan!
Trong khoảnh khắc, toàn bộ khách điếm nổ tung nồi!
Kỷ Vân Thư vừa mới dọn dẹp xong đồ của mình, ngồi xuống uống một ngụm trà, lập tức nghe thấy động tĩnh truyền đến từ bên ngoài.
Nàng duỗi tay mang khăn che mặt lên một lần nữa, đẩy cửa đi ra ngoài.
Lập tức nhìn thấy hành lang bên trái đang vây đầy người, đoàn người đều chỉ vào bên trong, đang ồn ào nói gì đó.
Cảnh Dung cũng bị động tĩnh này quấy nhiễu nên đi ra khỏi phòng, vừa lúc nhìn thấy Kỷ Vân Thư đang định đi tới đó. Hắn bước nhanh tiến lên, ngăn nàng lại.
Cẩn thận dặn dò: "Đi vào bên trong đợi, ở đây nhiều người."
"Ta......"
"Đi vào!"
Không phải là yêu cầu mà là mệnh lệnh.
Kỷ Vân Thư vốn định nói một câu bất mãn, nhưng nói đến cùng, Cảnh Dung cũng chỉ vì muốn tốt cho nàng.
Đơn giản gật gật đầu, đang chuẩn đi vào, nhưng bỗng nhìn thấy Vệ Dịch đang ngồi dưới đất bên trong đám người.
"Vệ Dịch? Sao hắn lại ở bên kia?" Giọng điện khẩn trương bất thường.
Cảnh Dung cũng nhìn thấy được, vừa lúc Lang Bạc mang theo mấy tên thị vệ đi tới.
"Vương gia, có chuyện gì vậy?"
"Không phải ta đã bảo ngươi trông chừng Vệ Dịch, đừng để hắn chạy loạn sao?"
"Điều này......"
Lang Bạc theo tầm mắt Cảnh Dung nhìn lại, thấy Vệ Dịch ở trong đám người, ngẩn người, nhanh chóng chạy qua.
Vệ Dịch vẫn đang ngồi dưới đất, vẻ mặt hoảng sợ, sắc mặt cũng sợ tới mức tái nhợt.
Cho đến khi Lang Bạc vạch đám người ra, nâng hắn dậy từ trên mặt đất, đồng thời cũng nhìn thoáng qua trong phòng khách điếm.
Thì ra là có người thắt cổ!
Hắn không kinh ngạc hay khủng hoảng nhiều, nhanh chóng mang theo Vệ Dịch rời đi.
Trở lại phòng, Lang Bạc đỡ Vệ Dịch tới trên giường.
Kỷ Vân Thư cũng nhanh chóng chạy vào phòng, Vệ Dịch vừa nhìn thấy nàng, lập tức oà khóc.
"Thư nhi......"
Ôm nàng không buông tay.
"Vệ Dịch, có chuyện gì với ngươi vậy?"
"Ta nhìn thấy......" Những lời của hắn bị tắc nghẽn nơi cổ họng, nói không nên lời.
Khi Cảnh Dung tiến vào, lập tức nhìn thấy hai người "ôm" nhau một khối ở trên giường.
Hắn quay đầu hỏi Lang Bạc: "Phát sinh chuyện gì?"
"Trong trong kia có người thắt cổ tự sát."
"Tự sát? Người nào?"
"Không rõ ràng lắm."
Kỷ Vân Thư nghe thấy bọn họ đối thoại, trái tim bỏ lỡ một nhịp, không biết vì sao, nghe thấy nơi nào có người chết, nơi nào có xác chết cũng thế, tâm tình của nàng, luôn sẽ bị tác động không thể giải thích được.
Nói chung, có thể là do bệnh nghề nghiệp.
Nếu như khách điếm xảy ra sự tình như vậy và bị truyền ra ngoài, kinh doanh của khách điếm tất nhiên sẽ suy giảm rất lớn.
Sắc mặt chưởng quầy lúc này, cực kỳ khó coi, vỗ đùi, triệu hồi mấy tên tiểu nhị.
"Mau mau mau, nhanh chóng mang người xuống dưới."
Mấy tên tiểu nhị ngẩn người, lúc này mới đi lên giúp đỡ, phải rất vất vả mới đưa được người xuống dưới, thả xuống mặt đất.
"Tránh ra tránh ra!"
Một giọng nói cao vút vang lên từ bên ngoài đám người, sau đó là mấy nam nhân đeo đao đi đến.
Dẫn đầu là một nam nhân tầm bốn mươi tuổi, đầy râu, thân người cũng tương đối khỏe mạnh, vừa tiến đến lập tức đưa thẻ bài ra.
"Nha môn Du Châu."
Vùng này, chính xác là thuộc về vùng Du Châu.
Chưởng quầy nhận ra được người này, nhanh chóng lộ ra vẻ mặt u sầu, cong eo, giải thích: "Trương bộ đầu, việc này tuyệt đối không liên quan gì tới chúng ta."
Trương bộ đầu chỉ nheo mắt liếc hắn một cái, không đáp lại, đôi mắt cực kỳ lãnh khốc, đảo qua, vài người phía sau lập tức tiến lên xem xét người chết.
Chưởng quầy co giật khóe miệng, nhanh chóng giải thích với mọi người đang vây xem: "Thật xin lỗi với các vị khách quan, mọi người không cần phải hoảng sợ."
"Đều đã xảy ra mạng người, khách điếm này của các ngươi quả là quá đen đủi."
"Không không không! Các vị khách quan, khách điếm chúng ta chính là khách điếm lâu đời, người này thắt cổ ở khách điếm chúng ta, điều này...... Đây chỉ là sự tình ngoài ý muốn. Các vị khách quan, không bằng như vậy, tất cả mọi chi phí hôm nay, đều được miễn phí. Tuy nhiên, cần phải phiền toái các vị lưu tình ngoài miệng. Việc này nếu như truyền ra ngoài, thật sự không tốt cho chúng ta!"
Chưởng quầy xem như bằng bất cứ giá nào cũng muốn ngăn chặn sự tình truyện ra ngoài!
Dù mất mát bao nhiêu, nhưng không còn biện pháp nào khác, danh tiếng khách điếm lâu đời trăm năm, vẫn cần phải giữ bằng được!
Ngay khi nghe nói có thể được miễn trả tiền, đoàn người vẫn rất vui mừng, tất cả đều tan đi.
Chưởng quầy toát ra một đầu mồ hôi lạnh, nâng tay áo lên xoa xoa.
Một bộ khoái nhỏ sau khi xem xét thi thể, nói với Trương bộ đầu: "Trên cổ người này có hai dấu bầm tím, một cái song song với cổ, còn có một cái nằm ở phần trên và được kéo dài đến sau tai, chắc hẳn đã bị người thắt cổ chết sau đó tạo ra dấu hiệu thắt cổ giả."
Trương bộ đầu "Ừ" một tiếng, kéo chưởng quầy tới trước mặt mình, nghiêm túc hỏi: "Ai là người đầu tiên nhìn thấy người chết?"
"Là......" Chưởng quầy suy nghĩ một lúc, sau đó gọi một tên tiểu nhị tới: "Ai là người nhìn thấy trước tiên?"
Tiểu nhị này vẫn còn đang run rẩy, nuốt nuốt nước miếng nơi cổ họng, ngón tay chỉ về một hướng: "Là một vị công tử ở trọ vừa rồi."
"Mang ta đi tìm hắn." Trương bộ đầu nói.
"Vâng vâng vâng, sẽ lập tức mang các ngươi đi qua."
Hai người tiểu nhị và chưởng quầy đi ở phía trước, trương bộ đầu mang theo mấy bộ khoái theo ở phía sau.
.......Edit: Emily Ton.....
Lúc này, Vệ Dịch vẫn chưa ổn định sau sự kinh hãi, ngồi co ro ở trên giường, ôm Kỷ Vân Thư.
Kỷ Vân Thư nhẹ nhàng vỗ sau lưng hắn, nhỏ giọng an ủi.
"Vệ Dịch, không sao, đừng sợ."
"Thư nhi, người kia...... có phải...... đã chết hay không?"
Nàng không trả lời hắn, ánh mắt trầm xuống, quay đầu lại liếc mắt nhìn Cảnh Dung một cái.
Tên kia cũng vừa lúc đang nhìn về phía nàng, hiếm khi không nhìn thấy được sự ghen ghét trong ánh mắt của hắn!
"Trương bộ đầu đang ở đây."
Ngoài cửa truyền tới tiếng của tiểu nhị.
Trương bộ đầu vẫn bước thẳng đi tới, nhưng bước chân còn chưa bước qua ngưỡng cửa, đã bị Lang Bạc ngăn lại.
"Người nào?"
"Nha môn Du Châu tới phá án." Trương bộ đầu dùng danh hiệu chính thức của mình.
Thông thường, khi nghe thấy nha môn tới làm việc, tất nhiên đều phải phối hợp, nhưng trên mặt Lang Bạc vẫn không nhúc nhích, hoàn toàn không có ý tránh ra.
"Công tử nhà ta ở bên trong, không dung bất luận kẻ nào quấy rầy."
"Ngươi dám ngăn trở nha môn làm việc! Tránh ra."
Hai người tức giận lườm mắt nhau.
Ai cũng mang bộ dáng không muốn nhượng bộ!
Cảnh Dung đi ra từ bên trong, tuấn mắt nhíu lại.
Khi nhìn thấy Cảnh Dung, Trương bộ đầu dường như bị khinh ngạc một chút bởi luồng không khí ngột ngạt của Cảnh Dung.
Trực giác nói cho hắn biết, người này không hề bình thường.
Lang Bạc tránh ra, cung kính đứng ở bên cạnh Cảnh Dung.
"Du Châu? Là nơi do Lương đại nhân quản hạt, không nghĩ tới, lão gia hỏa kia vẫn còn làm quan!" Cảnh Dung khẽ nhếch khóe miệng.
Lão gia hỏa?
Sắc mặt Trương bộ đầu hơi biến đổi, quay đầu về phía tiểu nhị hỏi: "Là hắn sao?"
Tiểu nhị lắc đầu!
Trương bộ đầu lúc này mới nói với Cảnh Dung: "Vị công tử này, ta không quan tâm ngươi có giao tình gì cùng với đại nhân chúng ta hay không. Hiện tại khách điếm đã xảy ra một vụ án mạng. Tiểu nhị khách điếm nói, có một vị công tử phát hiện ra trước, không biết có phải hắn đang ở bên trong hay không? Còn muốn mời hắn ra đây! Hiện tại ta cần phải hỏi hắn một số vấn đề."
"Không thuận tiện." Cảnh Dung quăng ra ba chữ với hắn.
"Đây chính là mạng người. Tóm lại, người, ta nhất định phải mang đi, sự tình, ta cũng nhất định phải hỏi. Hay là... là vị công tử bên trong kia đã giết người?"
Cảnh Dung cười lạnh một tiếng.
"Ta đã nói bất tiện, ngươi muốn hỏi gì, sáng sớm ngày mai hãy quay lại hỏi."
Hiện tại lúc này, Vệ Dịch đều đã bị dọa thành như vậy, hỏi cái gì mà hỏi!
Mặc dù Trương bộ đầu là người bình tĩnh, nhưng bộ khoái phía sau hắn có thể không còn bình tĩnh nữa.
"Xoạt xoạt xoạt" toàn thể rút đao ra.
Người của Cảnh Dung tất nhiên không phải là kẻ ăn chay, cũng đều rút kiếm ra, hai đám người giằng co ở cửa.
"Có thể để ta nhìn xem người chết kia không?"
Giọng nữ nhi tinh tế truyền ra!
Kỷ Vân Thư chậm rãi đi ra, khăn che mặt được che trên mặt, nhưng vẫn nhìn ra được, biểu tình hơi bướng bỉnh của nàng.
Trương bộ đầu nhìn về phía nàng, đánh giá trên dưới một phen, dường như có chút khinh thường.
"Cô nương, đây là một vụ án mạng, không phải nơi để chọn son phấn. Người chết, không có gì đẹp để xem."