Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 129: Bích Đông



Edit: Emily Ton.

Nàng từ từ cúi đầu, ánh mắt hơi rũ xuống, tinh tế cân nhắc, đột nhiên bước đi đến phía sau giường.

Giường thời cổ đại, thường sẽ không dán sát vào tường, phía sau là một cái bình phong, tạo ra không gian dùng để thay và treo quần áo.

Đôi mắt nàng giống như kính lúp, dạo qua một vòng, vừa lúc nhìn thấy những mảnh vỡ của thứ gì đó trên sàn, ngay chỗ chân giường.

Nàng nhặt nó lên bằng đầu ngón tay, sau đó để trên mũi ngửi ngửi.

Là hương liệu!

Vì thế, nàng bước ra từ phía sau giường, hỏi chưởng quầy: "Trong vài ngày nay, khách điếm có người nào tới bán hương liệu hay không?"

Chưởng quầy nghĩ lại, gật đầu thật mạnh: "Có! Là đoàn người buôn bán hương liệu của vùng Mân Nam, tới hơn 10 người, nhưng nửa canh giờ trước, bọn họ đã rời đi."

Sắc mặt Kỷ Vân Thư biến đổi, nhanh chóng nói với Trương bộ đầu: "Trương bộ đầu, hiện tại đã muộn, tin rằng những người đó chưa đi xa được, nếu như là hương liệu của vùng Mân Nam, tất nhiên sẽ không đi về hướng Nam, hướng Đông Tây, không phải là nơi để đám người tụ tập. Nếu muốn làm ăn buôn bán, chung quy là sẽ đi về hướng Bắc. Ngươi lập tức mang theo người đuổi theo hướng Bắc, chắc hẳn có thể đuổi kịp bọn họ trước khi bọn họ kịp ra khỏi Du Châu."

"Nếu như trong đó có một nữ tử cao không quá 1,65m, trên người có khoác tơ lụa, ngươi hãy mang nàng ta về nha môn. Dựa theo như lời ta vừa mới nói, hãy tiến hành thẩm vấn, tất nhiên có thể hỏi ra được. Nếu nàng ta vẫn cố gắng phủ nhận, ngươi hãy lấy những mảnh vụn hương liệu và sợi tóc này làm chứng cứ. Ngoài ra, hãy tìm dấu vết trầy xước trên quần áo tơ lụa của nàng ta. Hung thủ, nhất định chính là nàng ta."

Kỷ Vân Thư đưa cho hắn tóc và hương liệu được bọc ở trong khăn tay.

Trương bộ đầu ngây người một chút, lúc này mới bỗng nhiên hồi phục lại tinh thần, nhận lấy đồ vật, ngay sau đó lớn tiếng, phân phó tiểu bộ khoái: "Mấy người các ngươi nâng thi thể đi tới nghĩa trang, những người khác, đi theo ta."

Sau đó, cùng với một cơn gió lạnh, Trương bộ đầu mang theo mấy bộ khoái, lập tức xông ra ngoài.

Ai ai ai!

Ngươi còn chưa nói lời cảm ơn Kỷ cô nương!

Sau khi vụ án đã hoàn thành, trong lòng Kỷ Vân Thư cũng cảm thấy thoải mái đôi chút, nghiêng mắt nhìn về phía Cảnh Dung.

Đáp lại nàng, là nụ cười nhẹ nhàng của Cảnh Dung, không phân rõ "hương vị" của nó.

Khi hắn bước đến gần nàng hai bước, nàng lập tức lui ra sau một bước, rũ mi: "Vệ Dịch còn đang chờ ta."

Giọng nói rơi xuống, lập tức cất bước đi ra cửa.

Cảnh Dung hơi sửng sốt một chút, hắn đáng sợ như vậy hay sao?

Trong lòng có chút không thoải mái, tràn ngập ghen tuông, không thể ngăn được.

Đôi tay chắp sau lưng, đi theo nàng.

Toàn bộ quá trình, đều bị Lý Thời Ngôn nhìn xem rất rõ ràng.

Từ nhỏ hắn đều cho rằng, mỹ nhân thiên hạ, đều là những bông hoa đẹp ở trong bình hoa, ngay cả tính tình, cũng đều sẽ dịu dàng, nho nhã nhát gan.

Hắn chưa bao giờ gặp qua nữ tử giống như Kỷ Vân Thư như vậy, dám sờ thi thể không nói, còn thông minh cơ trí như thế?

Rốt cuộc, nàng là một kỳ nữ như thế nào?

Cho dù nàng mang khăn che mặt, nhưng khí chất toát ra từ trên người, lại giống như một gốc cây đông lan thoát tục, đứng thẳng ở trong nước, chỉ có thể ngửi thấy mùi hoa, nhưng không thể đoán được hình dạng của nó.

Càng khiến trái tim nhói lên như bị sợi dây tơ quấn lấy, không thể nào nhúc nhích, mang đến cảm giác ngứa ngáy, muốn chạm vào khuôn mặt dưới tấm khăn che mặt của nàng.

Quả thực chính là vò đầu bứt tai!

Lý Thời Ngôn câu môi cười tò mò: "Nữ tử này, bản công tử đã định rồi!"

Tiểu Lộ Tử bên cạnh hắt cho hắn một bát nước lạnh: "Công tử, ngươi nhìn xem, bên người cô nương kia đều là cao thủ, chúng ta không thể tới gần."

"Ai nói vậy? Không phải bọn họ muốn đi tới kinh thành hay sao? Tốt, vậy chúng ta cũng cùng đi tới kinh thành."

Đôi mắt nhỏ giương lên sự đắc ý tự tin, xoay người quay về phòng mình.

Giờ phút này, Kỷ Vân Thư trở lại trong phòng Vệ Dịch, Vệ Dịch đã ngủ, co ro ở trên giường, xốc chăn lên cả trên đỉnh đầu.

Nàng kéo chăn xuống, khóe miệng không thể không cong lên cười nhẹ nhàng một chút.

"Tiểu tử ngốc, không sợ sẽ sinh bệnh vì nóng!"

Sau đó nàng lại ké góc chăn cho hắn lần nữa, lúc này mới đi ra cửa, phân phó hai thị vệ giữ cửa: "Các ngươi trông chừng hắn, ngàn vạn đừng để hắn chạy loạn."

"Kỷ cô nương yên tâm, chúng ta sẽ trông chừng hắn."

Nàng gật đầu thể hiện lòng biết ơn!

Trong khoảng khắc, cổ tay nàng bị một sức lực nắm lấy, thân thể cũng không chịu sự khống chế bị lực lượng kia kéo vào một gian phòng.

Lực trên tay Cảnh Dung có chút mạnh, Kỷ Vân Thư đau đến nỗi đuôi lông mày đều nhăn.

"Ngươi làm gì vậy?"

Rầm —

Sau khi tiến vào, cửa lập tức bị đóng lại.

Phía sau lưng nàng, cũng ngay nháy mắt cửa bị đóng lại, bị Cảnh Dung đẩy mạnh dán vào trên cửa, đó là một kiểu "bích đông". (Xem giải thích trong chương 95)

Kỷ Vân Thư nhìn vào khuôn mặt tuấn tú nhìn như bình tĩnh nhưng trộn lẫn với nóng cháy, ngay trước mặt nàng chỉ cách khoảng một cái nắm tay, nàng có thể nhìn thấy được hoa văn tinh tế ở trên mặt hắn, những lỗ chân lông nho nhỏ, gần như muốn nổ tung.

Nàng đã làm gì vậy? Khiến cho thứ này đột nhiên nổi trận lôi đình?

Nàng nhẹ nhàng nghiêng mặt, tránh khỏi ánh mắt của Cảnh Dung, hỏi một câu: "Vương gia, ngươi rốt cuộc đang muốn làm gì?"

"Ngươi nói đi?"

"Thỉnh Vương gia hãy tự trọng."

"Vấn đề tối hôm qua, ngươi vẫn chưa trả lời ta."

"Ân?"

Kỷ Vân Thư hơi ngẩn người, đầu óc hồi tưởng lại.

Ồ! Hắn hỏi nàng, trong lòng có hắn hay không, nàng còn chưa kịp trả lời, đã bị Khắc Sát gián đoạn.

"Hiện tại sẽ không có ai quấy rầy chúng ta, bổn vương muốn ngươi nói thật một câu, thành thật trả lời, cho dù chỉ một chút cũng tốt, không cần phải che giấu."

Đúng vậy, cho dù chỉ là một chút, hắn cũng có cơ hội, đúng không?

Hai tròng mắt châm lên hy vọng cháy bỏng, chăm chú vào chân mày nghiêng qua một bên của Kỷ Vân Thư.

Kỷ Vân Thư nắm chặt hai tay, hô hấp chậm lại, yết hầu vừa mới hơi động, trên khuôn mặt, lập tức dâng lên sự kiên định.

Con ngươi nàng đón nhận tầm mắt Cảnh Dung, chắc chắn nói: "Lòng ta từ trước tới nay, chưa...... Ngô!"

Lời còn nói chưa dứt, môi mỏng cách khăn che mặt, đã bị đôi môi cực nóng của Cảnh Dung, lấp kín!

Đây đã không phải là lần đầu tiên Cảnh Dung làm như vậy.

Nhưng, Kỷ Vân Thư vẫn rất kinh sợ.

Những đường dây nhỏ lạnh băng trên tấm khăn che mặt, dường như dần dần tan chảy thành những nếp nhăn trên môi nhỏ của nàng, vì thế rõ ràng chính xác dán lên môi mỏng của Cảnh Dung.

Cảm giác bắt đầu ấm lên từ nụ hôn không dứt!

Cách một làn vải mỏng, không hề có tác dụng!

Chờ đến khi nàng có phản ứng lại, cố hết sức đẩy hắn ra, Cảnh Dung mới rời khỏi đôi môi của nàng.

Ánh mắt hắn tối lại, hiện ra một chút u buồn.

Chậm rãi nói: "Thôi, vấn đề này, sau này hãy đáp."

"......"

"Kinh ngạc như vậy làm gì? Cũng không phải là lần đầu tiên." Hắn nói không chút để ý, đột gọi một tiếng: "Lang Bạc."

Ngoài cửa, Lang Bạc lên tiếng: "Có."

"Mang đồ ăn vào."

"Vâng."

Cảnh Dung buông Kỷ Vân Thư ra, đoan chính ngồi xuống bên cạnh bàn, đốt ngón tay rõ ràng gợi lên, nhẹ nhàng gõ gõ trên bàn, nói: "Đi rửa tay, nhanh chóng qua đây ăn cơm."

Uy uy uy! Sao ngươi có thể giống như chưa từng xảy ra chuyện gì như vậy?

Trái tim Kỷ Vân Thư hoảng loạn, không thể ăn nổi.

Nàng nhẹ nhàng cắn môi mình, nói: "Không cần."

Nói xong, xoay người mở cửa, chạy ra ngoài.

Nhìn bóng dáng hoảng loạn kia, trong lòng Cảnh Dung lại bốc cháy lên một chút hy vọng.

Tuy nhiên, trong lòng hắn cũng không vui, bởi vì mặc dù Kỷ Vân Thư chưa nói xong, nhưng hắn dường như cũng hiểu ra toàn bộ.

Trong lòng nàng, không có hắn, đây là một sự thật không thể chối cãi!