Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 132: Vào thành



Xe ngựa tới kinh thành, trước tiên dừng lại ở cửa thành một lúc.

Kỷ Vân Thư ngồi ở bên trong xe ngựa, nghe thấy bên ngoài truyền tới tiếng người, dùng ngón tay khẽ vén mành lên, nhìn thoáng qua bên ngoài.

Bởi vì đội ngũ chỉ dừng lại ngay bên ngoài cửa thành, vì thế có thể nhìn thấy bá tánh ra vào thành đặc biệt nhiều.

Có những người bán hàng rong gánh những gánh nặng vào thành, cũng có những thương gia và khách qua đường, có không ít hiệp sĩ kiếm khách, đương nhiên, cũng có một vài đệ tử cẩm y hoa phục con nhà quyền quý.

Cửa kinh thành, tất nhiên cũng rất đồ sộ, thành rất cao và rất có khí thế.

Cổng được chia thành ba lối vào, lối vào ở giữa được quân lính trông coi, cửa hai bên phải trái, đều bị đóng chặt, trừ phi kinh thành phát sinh binh biến, hoặc là sự kiện trọng đại, mới có thể mở ra theo lệnh của thành Doãn.

Ngày thường, mọi người ra vào cửa thành đều sẽ không quá khắt khe, nhưng hôm nay, đoàn người Cảnh Dung lại bị ngăn cản.

Kỷ Vân Thư mơ hồ cảm giác được điều gì, ánh mắt hướng về phía trước.

Lúc này lính canh cửa thành, quỳ một đầu gối xuống đất.

Chắp tay: "Tham kiến Dung Vương."

Cảnh Dung không xuống ngựa, nhăn mày lại, mới nửa năm không trở lại kinh thành, vì sao ngay cửa thành đã nhiều binh lính như vậy?

Thần kinh mẫn cảm vừa động, mắt lạnh đảo qua: "Những ngày gần đây, trong kinh thành đã xảy ra chuyện gì?"

"Hồi Vương gia, bởi vì hai tháng nay, trong kinh thành có mười mấy tiểu thư nhà giàu vô cớ mất tích, vì thế trong ngoài thành đều được tăng cường tuần tra và thủ vệ, bất luận ra khỏi thành hay đi vào thành, đều dựa theo quy củ, tất cả đều phải kiểm tra."

"Mất tích? Đã tìm ra được nguyên nhân chưa?"

"Vẫn chưa."

Vẫn chưa?

Sắc mặt Cảnh Dung trầm xuống, phẫn nộ trách mắng: "Đã hai tháng, Kinh Triệu Doãn đang làm gì?"

Binh lính canh giữ cửa thành bị giọng điệu của hắn dọa sợ, thân thể cong xuống càng thấp, nhanh chóng nói: "Việc này thực sự không có đầu mối. Trong hai tháng này, Kinh Triệu Doãn và Đại Lý Tự Khanh đều......"

"Thôi!" Cảnh Dung xua xua tay, sắc mặt không tốt lắm: "Nhanh chóng tránh ra."

"Vâng."

Binh lính canh giữ cổng thành ngay lập tức lui qua một bên, bọn họ đều biết tính tình tôn Phật này có tiếng là không tốt ở trong kinh thành.

Vạn nhất đắc tội với hắn, vậy thì ăn không hết sẽ phải gói đem đi!

Hừ!

Đều là lời đồn, đều là lời đồn, Cảnh Dung hắn tuyệt đối không thừa nhận.

Hắn bất quá chỉ hơi nặng giọng, ánh mắt hơi sắc bén, thủ đoạn làm việc có chút cực đoan! Cư xử với người khác hơi quả quyết một chút.

Ngoại trừ những điều này, rõ ràng chính là một người rất hoàn mỹ!

Đoàn người vào thành, lập tức đi về hướng Dung Vương phủ.

Bên trong xe ngựa, Kỷ Vân Thư đều nghe hết những lời Cảnh Dung với lính canh cửa thành, ngoài miệng nhẹ giọng nói một câu: "Vụ án mất tích? Hai tháng vẫn không có đầu mối?"

Mày đẹp hơi nhíu, bắt đầu suy nghĩ.

Vì sao hai tháng trôi qua mà không thể điều tra rõ?

Kinh Triệu Doãn và Đại Lý Tự đang làm gì, thời gian đã kéo quá dài, có vẻ còn kém hơn cả Lưu Thanh Bình.

Tuy nhiên, giờ phút này, ánh mắt và tâm tư của nàng, đều bị sự phồn hoa trên đường phố kinh thành hấp dẫn.

Mọi người đều nói kinh thành rất phồn hoa, có thể nói là mười dặm trải thảm đỏ, thật sự không sai chút nào.

Những tiểu lâu có kiến trúc cổ bên đường, được lợp bằng gạch ngói đỏ, cực kỳ tinh xảo bắt mắt.

Toàn bộ trên đường lớn rộng mở, ước chừng có thể hình dung ra ba bốn chiếc xe ngựa cùng nhau dàn thành hàng ngang.

Người ở kinh thành, ăn mặc tất nhiên cũng đẹp hơn so với bá tánh Cẩm Giang, nhưng phong cách khá đơn giản, tuyệt đối không đi theo tuyến đường "không chính thống".

Không giống như Kỷ Mộ Thanh một thân trang phục, không có ánh vàng ánh bạc lấp lánh rực rỡ, không quấn mình trong cẩm vàng tú bạc, gần như rất bình dị. Hơn nữa, chỉ cần nàng ở đây, ngay cả khi đứng giữa đám người đông đúc này, nhất định sẽ giống như một viên dạ minh châu giá rẻ, nhất định có thể khiến người liếc mắt nhìn một cái.

Bởi vì quá khác biệt!

Một loại khiến thị giác người mệt mỏi!

Đương nhiên, những con đường trong kinh thành, tất nhiên đều là người đến người đi, hơn nữa còn đặc biệt nhiều người, bước chân bọn họ đều rất vội vàng.

Rộn ràng như vậy, rất có hương vị của Bắc Kinh và Hồng Kông của thời hiện đại!

Và Cẩm Giang, dường như có thể hình dung với Tô Châu ngày nay.

Bên đường lớn, cũng có người bán hàng rong gân cổ lên thét to, bày đủ loại đồ vật hiếm lạ kỳ quái. Kỷ Vân Thư có thể nhận ra được một số, nhưng cũng có một số không nhận biết được, đa số đều không biết tên, nhất thời thần người ra, khóe miệng cũng dần dần nổi lên một nụ cười.

Nhìn bề ngoài, kinh thành vẫn là một nơi khá thú vị!

Vệ Dịch lúc này đã tỉnh ngủ, vừa nhìn thấy bên ngoài, lập tức duỗi đầu ra, toàn bộ thân thể cũng dường như muốn lao ra ngoài.

"Thư nhi, ngươi xem, đó là cái gì? Còn có cái kia? Cái kia là mặt nạ, đó là tượng đất, Thư nhi ngươi mau xem......"

"Vệ Dịch, ngươi nhanh chóng lui vào. Thật sự rất nhiều nguy hiểm."

Kỷ Vân Thư kéo nửa thân mình đang vươn ra của hắn lại.

Hắn vẫn còn đặt đầu ở bên ngoài, kêu kêu quát quát, rất vui vẻ.

Mành xe ngựa đột nhiên bị người đẩy ra, hai xâu hồ lô đường được đưa lên.

Thị vệ giá ngựa nói: "Vương gia nói Vệ công tử sẽ thích nó."

Vừa nhìn thấy hồ lô đường, đôi mắt Vệ Dịch đều đột nhiên sáng lên, lập tức cầm lấy, điên cuồng gật đầu cười: "Ta thích, ta thích, ca ca thật tốt."

Trong lúc nói, cũng không quên duỗi tay đưa cho Kỷ Vân Thư một xâu.

Nàng lắc đầu: "Ngươi ăn, ngươi ăn, ăn nhiều một chút."

"Thư nhi, ngươi thật sự không ăn sao? Cái này ăn rất ngon. Khi nương ta còn sống, không cho ta ăn, nhưng ta vẫn từng trộm ăn một xâu, thật sự ăn rất ngon."

Nàng vẫn lắc đầu, "Ta thật sự không ăn, ngươi cứ ăn đi."

"Được rồi, ta sẽ ăn ngay. Ca ca thật tốt, không ngờ cũng biết ta thích ăn hồ lô đường."

Hai xâu hồ lô đường, Cảnh Dung lập tức trở thành ca ca tốt ở trong lòng ngươi?

Vệ Dịch, nên suy nghĩ lâu hơn một chút.

Rất nhanh, xuyên qua đường cái, lại quanh qua mấy con phố, đã tới Dung Vương phủ.

Một bảng hiệu lớn có ba chữ "Dung Vương phủ" rất bắt mắt, được dùng sơn vàng quét lên, tạo hình rất cẩn thận, nét khắc tinh tế treo ở trên lối vào.

Bên ngoài cổng lớn rộng mở, sớm đã có người đứng chờ, khi nhìn thấy, không ngờ đều là thị vệ trong Dung Vương phủ.

Nghe thị vệ bên người Dung Vương nói, bọn họ đều từng là tướng sĩ xuất sắc trong quân doanh, hiện giờ đã quy thuận dưới trướng Cảnh Dung.

"Nhân duyên" thật tốt!

Giữa một đám thị vệ, có một đại nam nhân lớn tuổi, râu ria không thèm cạo, khuôn mặt có vẻ hiền hậu, nhìn qua thật ra có vài phần phong phạm trưởng giả.

Người này gọi là Lộ Giang, có thể nói là mưu sĩ bên cạnh Cảnh Dung.

Chuyện Cảnh Diệc phái người ám sát, chính hắn đã âm thầm điều tra ra được tin tức từ kinh thành, sau đó gửi một phong thư đưa tới Cẩm Giang.

Cảnh Dung xuống ngựa, mọi người đồng loạt hô một tiếng "Dung Vương".

Vệ Dịch sợ tới mức cả người đều hơi run rẩy bên trong xe ngựa, lập tức nắm lấy tay áo Kỷ Vân Thư, thân thể cũng dán sát lại.

"Đừng sợ, chúng ta đi xuống."

"Ân." Hắn chất phác gật gật đầu.

Hai người xuống xe ngựa, lập tức thu hút ánh mắt của Lộ Giang, mang theo một chút ngạc nhiên.

Trong tin Vương gia nhà mình rõ ràng nói, chỉ mang theo Kỷ cô nương hồi kinh, nhưng giờ phút này, rõ ràng là hai nam tử cùng nhau xuống xe ngựa.

Một người trong bộ dạng tuấn lãng, nhưng mặt mày hơi khiếp sợ, một người khoác áo khác oải hương màu tím nhạt, thật ra là một nam tử thanh khiết, nhưng hai tay lại đang dùng sức túm lấy ống tay áo của "nam tử" bên cạnh.