Mặc dù Tiêu Phi ở trong thâm cung, nhưng những việc trong ngoài cung, nàng cũng biết rất nhiều.
Đôi khi, Cảnh Diệc sẽ tiến cung nói cho nàng biết, đôi khi, cung nữ bên người sẽ nói với nàng.
Một nữ nhân như vậy, nhìn giống như mỏng manh yếu đuối, dịu dàng, nhưng trong ánh mắt, lại mang theo bản chất u ám của nữ nhân hậu cung.
Nàng tươi cười: "Trong kinh thành có người mất tích, hiện giờ vẫn chưa tra ra được tin tức gì, Kinh Triệu Doãn thật đúng là nhận tiền mà không làm được việc."
Giọng nói rơi xuống, lập tức nắm lấy kéo trong tay, hung hăng ném về phía chậu hoa, làm hỏng vài nhành hoa.
Sau đó tiếp nhận khăn tay do cung nữ đưa qua, lau chùi tay mình.
Lúc này, một tiểu thái giám cúi đầu bước nhanh tiến vào, đứng ở một bên, hai tay để hai bên, nói: "Nương nương, Dung Vương tiến cung."
Nàng liếc mắt nhìn tiểu thái giám một cái, lạnh giọng hỏi: "Vừa mới hồi kinh?"
"Vâng, mặc thường phục tiến cung, chính là chạy đến Phụ Dương điện, Hoàng thượng và Thái tử đang nghị sự ở bên trong, đoán chừng lúc này Dung Vương chắc hẳn đã tới nơi rồi."
"Thậm chí triều phục đều không mặc đã lập tức tiến cung? Rất thú vị." Tiêu Phi cười cười, thần sắc trên mặt lại rất quỷ quyệt.
Mọi người đều nói Dung Vương rất khôn khéo, một tính toán nhỏ cũng rất thông minh, một hành vi nho nhỏ này, cũng đủ mang lại tâm tình tốt cho hoàng đế.
Tiêu Phi nắm chặt một cuống hoa, nhẹ nhàng dùng sức, cuống hoa bị gãy làm đôi!
......Edit: Emily Ton.....
Lúc này, Phụ Dương điện.
Khi tiểu thái giám bên ngoài nhìn thấy Cảnh Dung tới, lập tức đi vào thông báo, nhưng đã không trở ra trong một khoảng thời gian dài.
Cảnh Dung đứng ở cửa, sắc mặt lạnh lùng, thân thể thẳng thắn vẫn không nhúc nhích, mắt nhìn thẳng, rất có chí cốt nam nhi.
Không biết từ khi nào, trời đã bắt đầu mưa, những hạt mưa từ trên mái hiên, rơi xuống mặt đất, bắn lên trên quần áo Cảnh Dung, rất nhanh đã ướt một mảnh.
Thời gian một nén nhang trôi qua!
Két —
Đại môn khắc hoa trước mặt đột nhiên được hai tên thái giám kéo ra từ bên trong, thái giám vừa mới đi vào thông báo đứng ở giữa cửa.
Cúi đầu nói: "Dung Vương, Hoàng thượng tuyên ngài tiến vào điện."
Cảnh Dung mang theo khuôn mặt lạnh lùng nhưng rất nghiêm túc, nâng bào phục, vượt cửa đi vào.
Sau khi đi vào, theo thái giám dẫn đường, đi tới thiên điện.
Lúc này, trong thiên điện, Hoàng đế và Thái tử đang nhàn nhã chơi cờ.
Kỳ Trinh Đế đã 60 tuổi, trên khuôn mặt đã có vài nếp nhăn, bộ râu hoa râm tăng thêm vài phần đáng yêu. Nhưng, nếu như nhìn kỹ, giữa khuôn mặt ông, rõ ràng tản ra một lực đạo uy hiếp, thậm chí, còn mang theo dục vọng uy quyền thống trị thiên hạ!
Trên long bào vàng có thêu chín con rồng, giữa chúng là những đám mây ngũ sắc. Có hai con rồng phía trước sau, năm con vây quanh đầu gối, hai con còn lại nằm ở trên hai ống tay áo.
Phía dưới vạt áo của long bào, được thêu rất nhiều sóng nước uốn lượn quay cuồng, phía trên sóng nước, còn có những vách đá gồ gề, nhìn giống như đang mô tả một biển ngầm.
Thái Tử đối diện với bàn cờ, trên người mặc một bào phục màu xanh, trên áo bào có thêu năm con rồng, cùng với năm họa tiết trên áo, bốn hoạ tiết ở dưới thân áo.
Cảnh Dung đứng ở giữa thiên điện, chắp hai tay lại, gọi một tiếng: "Phụ hoàng!"
Tuy nhiên, Kỳ Trinh Đế ngoảnh mặt làm ngơ!
Hắn vân vê một quân cờ trắng giữa ngón trỏ và ngón giữa, sau đó đặt quân cờ ở phía trên bàn cờ.
Rất có khí phách đặt xuống tạch một tiếng!
Quân cờ đen trong tay Thái tử Cảnh Hoa không thể nào rơi xuống, cuối cùng, thả lại vào trong chung cờ.
"Nhi thần cờ nghệ không tinh, lại thua nữa rồi."
Kỳ Trinh Đế trầm giọng, nói: "Cảnh Hoa, vẫn còn quá sớm để quyết định thắng hay thua. Bàn cờ này, cũng giống như khắp thiên hạ, không đến một bước cuối cùng, ai thua ai thắng còn chưa biết được."
Thốt ra lời này xong, Kỳ Trinh Đế liền cầm lấy quân cờ đen trong chung cờ của Thái tử, ném một cái lên trên bàn cờ.
Quân đen vốn bị quân trắng vây quanh, lại nhìn thấy ánh sáng lần nữa!
Thế cờ vừa chuyển, đảo thành quân cờ đen của Thái Tử đang kiểm soát bàn cờ.
Cảnh Hoa nhìn vào bàn cờ, bất giác bừng tỉnh, gật đầu: "Phụ hoàng nói rất đúng, nhi thần còn non nớt, vẫn phải học hỏi nhiều."
"Ở trên bàn cờ, mỗi một bước khi di chuyển, đều phải cân nhắc cẩn thận, sai một bước, sẽ thua toàn bộ thiên hạ."
"Vâng, nhi thần đa tạ phụ hoàng chỉ giáo. Nhi thần sẽ ghi nhớ kỹ."
Đây không phải là lần đầu tiên Cảnh Hoa vỗ mông ngựa hoàng đế!
Nhưng, Kỳ Trinh Đế giống như bị trúng độc, chỉ tiếp nhận "giải dược" giống như mứt hoa quả của Cảnh Hoa!
Bàn cờ vừa thu lại, lúc này hai người mới đưa mắt nhìn về phía Cảnh Dung vẫn luôn đứng ở trong điện.
Cảnh Hoa đứng dậy, lui qua một bên, ánh mắt nhìn trên dưới Cảnh Dung một lần nữa.
Nửa năm không gặp, sự lạnh lùng trên người tiểu tử này vẫn không hề giảm đi chút nào.
Kỳ Trinh đế bưng tách trà nóng trên bàn nhỏ, nhấp một ngụm, cặp mắt cứng cỏi nhìn về phía Cảnh Dung.
Lên tiếng hỏi: "Vì sao không thay triều phục đã vội tiến cung?"
"Nhi thần vừa mới hồi kinh, vẫn chưa vào phủ, lập tức tiến cung tới yết kiến phụ hoàng trước, trình báo về vụ 《Lâm Kinh Án》. Vụ án này......"
Cảnh Dung còn chưa nói dứt lời, Kỳ Trinh đế đã nâng tay lên, ngắt lời hắn nói.
Kỳ Trinh đế buông chén trà trong tay, ho nhẹ một tiếng: "Mặc dù đó là vụ án Ngự Quốc Công, nhưng vụ này trẫm sớm đã giao cho ngươi tìm hiểu, ngươi và Tần ái khanh cùng nhau bàn bạc tỉ mỉ về tình hình cụ thể là được, không cần phải vội tiến cung trình báo với trẫm như thế."
"Vâng."
Vụ án Ngự Quốc Công, nói đến cùng, chung quy là được mở lại theo yêu cầu của Tần đại nhân, Tần Sĩ Dư. Tần Sĩ Dư đã quỳ ba ngày ba đêm ở ngoài cửa Nam, mới được Kỳ Trinh đế hạ lệnh cho điều tra rõ.
Tuy nhiên, Ngự Quốc Công dù sao cũng là bào huynh của Kỳ Trinh đế, muốn tra rõ vụ án của hoàng tộc, đương nhiên không thể là điều tra nhỏ, chưa kể đó là một thảm án diệt môn mười bốn năm trước.
Hơn nữa, năm đó còn do Kỳ Trinh đế tự mình kết án, hiện tại Tần Sĩ Dư được dư luận ủng hộ, buộc hắn phải lật lại vụ án do mình kết án, điều tra rõ ràng một lần nữa. Sao có thể khiến trong lòng hắn không có khúc mắc!
Kỳ Trinh đế ngước mắt lên, liếc mắt nhìn Cảnh Dung một cái, nói một tiếng: "Tuy nhiên, ngươi vội vàng tiến cung tới gặp trẫm, cũng khiến trẫm rất vui. Nửa năm nay ở bên ngoài, thật sự vất vả ngươi. Vụ án Ngự Quốc Công không hề đơn giản, ngươi chắc sẽ phải tốn nhiều tâm tư."
Cảnh Dung ở trước mặt hắn, trước sau vẫn mang một bộ dáng không mặn không nhạt. Với người ngoài xem ra, chỉ là sự kính trọng của nhi tử đối với phụ thân. Nhưng, chỉ có bản thân Kỳ Trinh đế mới biết được, ở trong lòng Cảnh Dung, chỉ có đạo quân thần, không có tình phụ tử.
Cảnh Dung rũ mi gật đầu, nói: "Phụ hoàng yên tâm, nhi thần tiếp nhận vụ án này, tất nhiên sẽ điều tra rõ ràng."
"Vụ án này ngươi đã tra xét nửa năm, có tiến triển gì không?"
"Nhi thần đã đi qua rất nhiều địa phương, cũng không có nhiều tiến triển. Tuy nhiên, nhi thần mang về một người. Người này, nhất định có thể trợ giúp nhi thần điều tra rõ vụ án này."
Hả?
Điều này đã gợi lên hứng thú của Kỳ Trinh đế.
Và Cảnh Hoa một bên cũng mang theo thần sắc tò mò, bước về phía trước hai bước, dường như mang theo vài phần không tin, hỏi: "Người nào mà lợi hại như vậy? Ngay cả Đại Lý Tự đều chịu không nổi vụ này, người nọ có thể phá?"
Hiển nhiên, Cảnh Hoa căn bản không tin. Vụ án này đã lâu như vậy, Cảnh Dung phá không được, Đại Lý Tự phá không được, chẳng lẽ có một kỳ nhân có thể phá?
Không tin, nói gì cũng không tin.
Trên mặt Cảnh Hoa lộ ra sự khinh thường không thể nghi ngờ trong khi nói!