Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 204: Thời Tử Câm



Từ sau khi nhìn thấy Tô Tử Lạc, cả người Kỷ Vân Thư đều ở trong trạng thái lơ đãng.

Nhưng lý trí nói với nàng rất nhiều lần rằng, Tô Tử Lạc là Tô Tử Lạc.

Kỷ Bùi là Kỷ Bùi!

Bọn họ chỉ có gương mặt giống nhau mà thôi.

"Nàng đã trốn chỗ nào vậy?"

Giọng nói của Cảnh Dung truyền tới đầu nàng.

Kỷ Vân Thư thoát khỏi dòng suy nghĩ, lúc này mới phát hiện mình đã đi vào Đông uyển. Nàng vừa ngước mắt nhìn lên, đúng lúc nhìn thấy Cảnh Dung đang ngồi tên ghế hoa lê, tỏa sáng giống như ngồi trên long ỷ.

Hắn cau mày!

Cực kỳ khí thế!

Sao hắn lại ở đây?

Hơn nữa, mấy chiếc đèn lồng xung quanh đều chiếu sáng lên trên người hắn, phác thảo khuôn mặt lạnh lùng của hắn.

Kỷ Vân Thư đi đến trước mặt hắn, nhướng mày, "Đi một chuyến tới Dụ Hoa các!"

"Tìm Mộ Nhược làm gì?"

"Nói những chuyện thú vị trong cuộc sống, tận hưởng thời gian thư giãn, uống vài chén rượu, kết quả hắn uống đến nỗi say mềm nên ta đã rời đi."

"Ừ!" Cảnh Dung gật đầu, ngón tay nhẹ nhàng gõ ở trên tay vịn ghế dựa, nhìn thoáng qua phía sau Kỷ Vân Thư, "Vệ Dịch đâu? Nàng cũng uống say rồi sao? Vì thế đã bỏ hắn lại ở Dụ Hoa các?"

"Trong khoảng thời gian này, Vệ Dịch sẽ ở nơi đó."

"Vì sao?"

"Mạc công tử một thân một mình, thật sự rất cô đơn, may là Vệ Dịch cũng thích hắn, vì vậy ta đã để hắn lưu lại đó, để bọn họ làm bạn với nhau."

"Nàng sẵn lòng sao?" Cảnh Dung hỏi.

Nàng cười cười, "Có gì phải luyến tiếc?"

Cảnh Dung chống thân thể đứng lên, bóng dáng cao lớn nháy mắt bao phủ xuống, che kín thân mình nhỏ xinh của nàng.

Vì thế, nàng cố ý lui lại hai bước, đôi mắt đẹp mang theo cảnh giác nhìn nam tử dáng người đĩnh bạt trước mặt.

Chỉ thấy hắn cau mày, nói với nàng một câu, "Nàng có tâm sự!"

"Không có!"

"Người khác nhìn không ra, bổn vương nhìn ra được. Điều gì khiến nàng lo lắng?"

"Ta đã nói không có." Nàng nhấn mạnh.

Cảnh Dung khẽ thở dài, hắn vừa định duỗi tay ra để chạm vào nàng, nhưng vừa nâng tay lên lại chậm rãi buông xuống.

Khóe miệng căng ra nhưng không tiếp tục hỏi thêm.

Ngược lại, hắn nhìn thoáng qua tia sáng ở trên xà nhà, búng tay một cái.

Bỗng chốc, ngay lập tức nghe thấy một tiếng vút!

Một bóng dáng nhảy xuống từ trên xà nhà, hạ cánh phía sau Kỷ Vân Thư hai mét.

Nàng quay đầu nhìn lại, lập tức nhìn thấy một nữ tử đứng yên nơi đó, sắc mặt nghiêm túc, ít khi nói cười, cả người mặc quần áo màu đỏ sậm, cặp mắt chứa đầy sát khí.

Trong tay nàng ấy còn cầm một thanh trường kiếm, trên chuôi kiếm có điêu khắc hoa văn rất đẹp, sinh động như thật. Nàng ấy nắm chặt thanh kiếm trong tay, mờ ám và không rõ ràng.

Bởi vì nàng ấy ẩn ở trong bóng tối, cả người giống như một làn khói đen!

Mơ hồ!

"Nàng ấy gọi là Tử Câm, sau này, nàng ấy sẽ bảo hộ nàng." Cảnh Dung nghiêm túc nói.

Kỷ Vân Thư đối với việc này cũng không ngạc nhiên, đây đúng thật là phong cách làm việc của Cảnh Dung!

"Nàng ấy từ nhỏ đã đi theo bên người bổn vương, thân thủ lợi hại. Có nàng ấy ở bên cạnh nàng, bổn vương cũng có thể an tâm rất nhiều."

Người này!

Sau này có Tử Câm thay bổn vương giám thị nàng, đương nhiên sẽ tránh được rất nhiều nợ đào hoa cho nàng.

Tuy nhiên, chút tâm tư nho nhỏ này, đều bị Kỷ Vân Thư nhìn ra.

"Vương gia đã có tâm, ta sẽ nhận."

"Được rồi, vậy bổn vương sẽ không quấy rầy các nàng nữa, hãy tâm sự đi."

Dứt lời, Cảnh Dung đi đến trước mặt Tử Câm, khuôn mặt ngay lập tức trở nên lạnh lùng.

"Bổn vương giao Kỷ tiên sinh cho ngươi, cho dù phải chết, cũng phải bảo vệ hắn bằng mọi giá!"

Tử Câm chỉ cúi đầu, không nói.

Nhìn qua, cực kỳ lãnh khốc!

Đợi sau khi Cảnh Dung rời khỏi, Kỷ Vân Thư mới đi đến trước mặt Tử Câm, cẩn thận ngắm nghía nàng ấy.

"Ngươi gọi là Tử Câm?"

Nàng ấy chỉ bất động, gật đầu.

"Ngươi từ nhỏ đã đi theo Dung Vương?"

Tử Câm lại gật đầu!

"Nghe lệnh của hắn?"

Tử Câm gật đầu lần nữa!

Khuôn mặt Tử Câm vẫn luôn nghiêm túc, cặp mắt kia mang theo sự thờ ơ không người nhìn thấu, che dấu sự khát máu vô tình.

Kỷ Vân Thư lại hỏi, "Ngươi họ gì?"

Thật lâu sau vẫn không có được lời đáp lại.

Hay là, nàng ấy là một người câm?

Ngay khi Kỷ Vân Thư cho rằng như vậy, Tử Câm lên tiếng.

"Thời!"

Một từ xuyên qua không khí, giống như một mảnh băng.

Thì ra nàng ấy có thể nói!

"Ngươi bao nhiêu tuổi?"

"Mười lăm."

Mới mười lăm tuổi? Kỷ Vân Thư bị sốc, không dám tin tưởng.

Đến tột cùng nàng ấy đã trải qua những gì, sao có thể khiến cho một nữ tử mới mười lăm tuổi, trở nên lạnh băng như vậy, không người nào dám tới gần nàng ấy!

Và người như vậy, đa số đều bị huấn luyện mà ra.

Các nàng sống, chỉ vì hai việc:

1: Bảo vệ chủ tử!

2: Giết người giúp chủ tử!

Không chờ Kỷ Vân Thư hỏi thêm câu nào nữa, Thời Tử Câm đã nhảy lên xà nhà, biến mất không còn bóng dáng.

Kỷ Vân Thư bỗng rùng mình, cảm thấy phía sau lưng lạnh lẽo, phảng phất như có một đôi mắt đang nhìn nàng chằm chằm, nhưng nàng lại không thể nào nhìn thấy.

Nàng ý thức được mình đang bị theo dõi, nhưng không thể làm gì được!

Trong hai ngày tiếp theo, Kỷ Vân Thư cũng không hề nhìn thấy Thời Tử Câm.

Cảnh Dung vẫn chạy qua chạy lại trong cung ngoài cung như cũ, và nàng đã trở thành khách quen của Dụ Hoa các.

Nghe nói, hai ngày nay Dụ Hoa các đặc biệt nhộn nhịp, bởi vì Vệ Dịch được mọi người đặc biệt chú ý!

Nghe nói, Vệ Dịch đã đập nát rất nhiều ấm sắc thuốc ở dược phòng, khiến cho những tiểu đồng đó gần như bận rộn đến nỗi phải thức trắng đêm không ngủ.

Nghe nói, Vệ Dịch cũng giúp đỡ những tiểu đồng đó bốc thuốc, nhưng hắn lại nhầm bà ba đậu thành kỳ lân đậu, khiến cho người bệnh bị tiêu chảy, thiếu chút nữa đã phá hủy danh hiệu thần y của Mộ Nhược.

Nghe nói, Mộ Nhược đã phiền chán Vệ Dịch, tiểu tử kia đã lải nhải ở bên tai hắn suốt hai ngày, buộc hắn phải lắng nghe tất cả những trải nghiệm cuộc sống ly kỳ quái lạ của mình.

Nghe nói, Vệ Dịch còn chưa nói xong về mười năm đầu đời!

Đoán chừng nếu Vệ Dịch tiếp tục nói nữa, sẽ khiến người phát điên.

"Nếu ngươi không nói hắn câm miệng, ta sẽ dùng độc dược khiến hắn câm miệng." Mộ Nhược tức giận đến nỗi xanh mặt.

Một ngón tay giống như đang bị đốt trên lửa, hung hăng chỉ vào Vệ Dịch đang giúp người bệnh dùng thuốc nơi xa.

Chỉ thấy Vệ Dịch dường như bận rộn hơn cả những tiểu đồng khác, mồ hôi đầy đầu.

Vệ Dịch thường xuyên an ủi người bệnh, khi gặp tiểu hài tử, Vệ Dịch còn làm mặt quỷ khiến nó tươi cười.

Cực kỳ vui vẻ!

Kỷ Vân Thư không nhịn được, nâng tay áo lên và che miệng cười.

Nàng mang theo bộ dáng nhìn xem kịch vui, cười cười, "Mặc dù Vệ Dịch nói nhiều, nhưng cũng làm nhiều. Ngươi xem, hắn không phải đang giúp ngươi làm việc hay sao, hơn nữa hai ngày nay, rượu của ngươi cũng do hắn hâm nóng sau đó mới bưng tới cho ngươi, thật sự rất cẩn thận, vì thế Mạc công tử không nên nhìn vào tật xấu của hắn."

"Ta thật sự không hiểu được, hắn tột cùng tốt ở nơi nào? Vì sao ngươi phải chạy tới cầu ta."

Mộ Nhược thật sự đã bị Vệ Dịch chọc cho tức giận đến nỗi đau cả trứng!

Kỷ Vân Thư nhìn Vệ Dịch bận rộn trong đám người, cảm giác áy náy dần dần hiện lên trên mặt.

Nàng nói, "Mạc công tử, ta không gạt ngươi, nếu không phải vì ta, cha nương Vệ Dịch cũng sẽ không chết, hắn cũng không cần theo ta tới kinh thành. Hắn có lẽ sẽ ở lại Cẩm Giang, sống cuộc đời bình yên của hắn."

Mộ Nhược không hiểu, "Ngươi muốn nói, cha mẹ hắn là vì ngươi mà chết?"

"Đúng vậy!"

"Đã xảy ra chuyện gì?"

Kỷ Vân Thư do dự một lát, sau đó thuật lại mọi chuyện cho Mộ Nhược hiểu.

Sau khi nghe được câu chuyện bi thảm kia, sự chán ghét trong mắt Mộ Nhược đã giảm bớt vài phần.

Đơn giản ——

Hắn rót một ngụm rượu vào trong miệng!

Ánh mắt Kỷ Vân Thư vẫn luôn nhìn Vệ Dịch bận rộn nơi xa.

Sau đó nàng nhẹ giọng nói.

"Ta hy vọng cả đời này của hắn, sẽ luôn không thể biết được, lúc ấy thật ra chính hắn đã cứu ta, nhưng phụ mẫu hắn chết, trời xui đất khiến lại là vì ta."