Người ta thường nói, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.
Tiếp xúc nhiều với Cảnh Dung, Kỷ Vân Thư cũng học được mấy chiêu khi tiếp xúc với loại người này.
Nàng mang bộ dáng giống như không biết gì, chắp tay, "Đa tạ Diệc Vương quan tâm. Tuy nhiên, Diệc Vương cũng nên chú ý tới thân thể nhiều hơn, nếu không đầu óc rất dễ bị hồ đồ, xử lý sai án."
"Ồ!"
Đây rõ ràng là ám chỉ về sự thất bại lần trước của hắn, khi hắn bắt Cam Trù Lương và nháo ra một trận chê cười!
Thật sự giống như bản thân mình rút dao ra, đột nhiên lại đâm về phía mình, không thể cản được!
Hắn đau lòng nhưng chỉ có thể cười ngượng ngịu.
"Vì thế nên mới nói tiên sinh thông minh, ngay cả bổn vương cũng không thắng nổi. Ta vốn tưởng rằng Cam Trù Lương chính là hung thủ, vì thế mới mang theo người bắt hắn. Không ngờ, tiên sinh thông minh trí tuệ còn ở phía sau, khiến bổn vương mất hết thể diện."
"Đó là do Diệc Vương quá nóng lòng phá án, đương triều có thể có một vị Vương gia vì dân như ngài, đó là phúc phận của bá tánh."
Nữ nhân chính là như vậy, ngay cả khi nói dối, chưa bao giờ mặt đỏ!
Giống như có người hỏi, ngươi có chỉnh sửa lại mặt hay không?
Ta không chỉnh sửa! Đó là khuôn mặt tự nhiên! Không tin ngươi có thể tự mình kiểm tra!
Mặt không hề đỏ, tim không hề đập nhanh.
Cảnh Diệc nghe nàng nịnh hót ngoài mặt, cũng biết đó không phải những lời chân thành của nàng.
Nhưng hắn vẫn giả vờ mình thực sự rất hưởng thụ!
Thật ra, hai người đều nhìn thấu triệt lẫn nhau.
Kỷ Vân Thư biết Cảnh Diệc đã phái ám vệ giết mình và Cảnh Dung, thậm chí biết hắn liên kết với Nghiêm Duy Di muốn chém giết Cảnh Dung, ngăn cản bọn họ tra 《Lâm Kinh Án》. Nàng cũng biết bối cảnh thân thế của mình đã bị hắn khám phá hết, càng biết bản thân mình là nữ tử cũng đã bị hắn xuyên qua.
Nếu không, Tiêu Phi sẽ không bày ra Hồng Môn Yến cho nàng.
Và Cảnh Diệc chắc chắn cũng biết nàng đã biết hết thảy này!
Vì vậy, vấn đề lúc này chính là.
Xem kỹ thuật diễn của ai tốt hơn!
Quả nhiên, kỹ thuật diễn của hai người đều không tệ!
Cảnh Diệc phất phất ống tay áo, đổi đề tài, "Không biết tiên sinh cảm thấy thế nào đối với chuyện cầu thân lần này của Khúc Khương?"
"Vương gia đang hỏi ta sao?"
"Đúng vậy, bổn vương rất hiếu kì về suy nghĩ của tiên sinh."
"Tiểu nhân bất quá là một thảo dân, có thể có ý kiến gì?" Nàng thật sự không thích cuộc nói chuyện này.
Cảnh Diệc không tiếp tục ép hỏi, đảo hai tròng mắt về phía lối vào của Quan Vọng đài.
Đuôi lông mày của hắn đột nhiên nhướng lên.
"Di, Kỷ Tư Doãn và Kỷ tướng quân tới!" Cảnh Diệc cố ý đề cao giọng nói.
Cái gì?
Kỷ Vân Thư lập tức nhìn theo ánh mắt của hắn, nàng liền nhìn thấy Kỷ Lê và Kỷ Hoàn ăn mặc thường phục đi vào Quan Vọng đài.
Một trước một sau!
Trong lòng nàng căng thẳng, theo bản năng vùi đầu thấp một chút.
Vừa lúc bị Cảnh Diệc bắt được.
Cảnh Diệc âm thầm cười cười, nhưng ngược lại hiện lên một bộ dáng Bá Nhạc.
Nói, "Lần trước lúc tiên sinh tiến cung, Kỷ Tư Doãn và Kỷ tướng quân đều không ở kinh thành, không bằng bổn vương giới thiệu với tiên sinh một chút. Rốt cuộc, nếu như tiên sinh muốn tra 《Lâm Kinh Án》, khó đảm bảo sẽ không cần tới sự giúp đỡ của hai người bọn họ."
Kỷ Vân Thư cực lực che dấu sự kinh hoảng của mình, buông ánh mắt xuống, "Vẫn không nên nhọc phiền Diệc Vương."
"Không sao, dù sao vẫn chưa tới canh giờ khai yến."
"Không......"
Kỷ Vân Thư còn nói chưa xong, Lang Bạc đã lập tức nói, "Diệc Vương, Dung Vương phân phó, chuyện giới thiệu bọn họ, Dung Vương sẽ tự an bài."
Bộp ——
Cảnh Diệc đập bàn một cái, âm thanh thật ra không lớn, nhưng có thể nhìn ra được sắc mặt hắn đại biến, trong lòng không vui.
"Phải chăng bổn vương muốn giới thiệu người cho tiên sinh, còn phải được Dung Vương ân chuẩn?"
"Tiểu nhân không có ý này."
"Vậy hãy đứng yên một bên."
Cảnh Diệc nói giọng đầy uy quyền của chủ tử.
Lang Bạc liếc mắt nhìn Kỷ Vân Thư một cái, hiện giờ Vương gia nhà mình không có ở đây, ai có thể che chắn giúp nàng?
Trong lòng Lang Bạc cảm thấy nôn nóng!
Trong khi đó, Cảnh Diệc đã gọi một tuỳ hầu tới, phân phó, "Đi mời Kỷ Tư Doãn và Kỷ tướng quân tới đây, hãy nói bổn vương muốn giới thiệu với bọn họ một người."
"Vâng!"
Tùy hầu lập tức đi thông báo!
Đôi tay Kỷ Vân Thư đã ướt đẫm mồ hôi, cho dù nàng che dấu sự hoảng loạn của mình thế nào, nhưng vẫn không thể kiểm soát được sự lo lắng trong ánh mắt nàng.
Một lúc sau, phía sau, lập tức truyền đến giọng nói.
"Tham kiến Diệc Vương."
Hai giọng nói đồng thời vang lên.
Cảnh Diệc nâng tay, "Hai vị tướng quân ngồi xuống đi, không cần phải giữ lễ tiết như vậy."
"Vâng!"
Dù sao bọn họ đều là những người ra trận giết địch, giọng nói cũng to lớn vang dội rất nhiều.
Hai người ngồi xuống, lúc này mới phát hiện ra Kỷ Vân Thư đang cúi đầu.
Kỷ Lê vừa nhìn thấy nàng, đồng tử liền trở nên căng thẳng.
Và Kỷ Hoàn là một kẻ lỗ mãng, ngay lập tức có chút kích động.
Nếu không phải Kỷ Lê giữ chặt hắn ta lại, chỉ sợ hắn ta đã dùng hai tay bóp cổ Kỷ Vân Thư đến chết.
Cảnh Diệc quan sát biểu tình của ba người, hắn hiển nhiên cực kỳ vừa lòng.
"Ta tin rằng hai vị tướng quân chắc hẳn đã nghe nói, trong kinh thành chúng ta xuất hiện một vị Kỷ tiên sinh, đúng không?"
Kỷ Lê cực kỳ bình tĩnh, đáp lại, "Đương nhiên, nghe nói vị Kỷ tiên sinh kia vừa mới tới kinh thành đã phá được không ít vụ kỳ án, trong lòng tại hạ rất kính nể, không nghĩ tới hôm nay có thể gặp được ở đây."
Ánh mắt Kỷ Lê nhìn Kỷ Vân Thư.
Cảnh Diệc quay về phía Kỷ Vân Thư giới thiệu nói, "Hai vị này là Kỷ tướng quân, đều là trọng thần Đại Lâm ta. Kỷ tiên sinh cần phải nhận biết rằng, thêm một bằng hữu không bao giờ là lựa chọn sai lầm."
"Vâng, đa tạ Diệc Vương giới thiệu." Kỷ Vân Thư nói giọng rất nhẹ, cố gắng hết sức để nói giọng nam nhân, ngay sau đó nghiêng người về phía Kỷ Lê và Kỷ Hoàn, "Sớm đã nghe danh hai vị tướng quân, sau này nếu có cơ hội tiếp xúc, còn thỉnh hai vị tướng quân chiếu cố nhiều hơn."
"Tiên sinh khách khí." Kỷ Lê ngoài cười nhưng trong không cười, nhíu ấn đường hỏi, "Không biết trước khi tiên sinh tới kinh thành đã ở nơi nào?"
"Bốn biển là nhà."
"Hả? Vậy có phải là nhân sĩ Cẩm Giang?"
"Không phải."
Nàng trả lời cực kỳ lưu loát!
Nàng nào dám nói mình tới từ Cẩm Giang!
Kỷ Lê lại cố ý nói "Tiên sinh rất giống với một người mà chúng ta quen biết."
"Thật ra trên đời này, người giống nhau rất nhiều."
"Tiên sinh nói rất đúng."
Kỷ Lê âm thầm che giấu hương vị muốn phân cao thấp.
Hiện giờ bốn người, thật sự đang diễn ở trên một khán đài!
Luận về kỹ thuật diễn, bốn người đều là ảnh đế ảnh hậu!
Sau đó, mấy người đều nói một số chuyện khác, Kỷ Vân Thư cố gắng hết sức để không mở miệng, nàng chỉ lắng nghe mà thôi.
Có lẽ cảm thấy mục đích đã đạt được, Cảnh Diệc đứng dậy, hài lòng rời đi.
Kỷ Lê và Kỷ Hoàn tất nhiên cũng không có lý do ở lại, ngay sau đó cũng rời đi.
Lúc này Kỷ Vân Thư mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, tuy nhiên nàng biết, đây là hoàng cung, Kỷ Lê và Kỷ Hoàn sẽ không làm gì mình.
Nhưng nếu như đợi lát nữa nàng ra khỏi cung.
Nàng có thể bị một kiếm giết chết hay không?!
Ngẫm lại nàng vẫn cảm thấy khiếp đảm, nàng vẫn còn sống chưa đủ!
Trong khi đó, Kỷ Lê và Kỷ Hoàn sau khi rời đi ——
"Đại ca, ca vì sao ngăn cản đệ? Nàng rõ ràng chính là Vân Thư."
Kỷ Lê nói, "Nàng không hề lộ ra thân phận mình, hơn nữa trên mặt còn mang nửa tấm mặt nạ, làm thế nào khẳng định đó chính là nàng? Chúng ta nhất định phải điều tra rõ mới có thể động thủ. Mặt khác, đây là hoàng cung, ngươi muốn giết nàng, cũng không phải giết ở chỗ này."
Không thể không nói, mãnh tướng vẫn hơn kẻ lỗ mãng. Lời này không sai một chút nào.
Kỷ Hoàn chính là một kẻ lỗ mãng, không có chỉ số thông minh!
"Đại ca, ca nói Diệc Vương có phải cố ý hay không? Không phải giới thiệu người nào khác, cố tình giới thiệu hai người chúng ta."
"Cho dù Diệc Vương muốn làm gì, đệ cũng cần phải nhớ kỹ, Uyển Hân tương lai là Thái tử phi, chúng ta cần phải đứng ở bên Thái Tử."
"Đã biết!"
Hai người đi tới và ngồi xuống trong đình của mình!