Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 230: Đại ca không phải là hung thủ



Sợi dây nhỏ quấn quanh cổ Kỷ Lê, từ từ cắt vào trong da thịt hắn, tạo thành một vết thương đẫm máu, giống như muốn cắt đầu hắn xuống mới dừng lại.

Tô Tử Lạc lạnh lùng nói một tiếng.

"Yên tâm đi thôi!"

"Ưm!"

Kỷ Lê vẫn đang hấp hối giãy giụa, hai tròng mắt cực lớn dường như muốn rớt ra ngoài.

Hắn chưa từng sợ hãi như thế, cả người run rẩy bởi vì sự thắt chặt trên cổ nên có cảm giác hít thở không thông.

........

Không bao lâu sau, người Hình Bộ đưa ra thông báo.

Kỷ Lê sợ tội tự sát ở trong phòng giam!

Tin tức truyền đi thật sự rất nhanh, nhưng không được lan truyền rộng rãi.

Cũng trong cùng ngày, Kỷ Hoàn vốn bị Hoàng thượng hạ lệnh giam giữ cũng được thả ra.

Ngay khoảnh khắc ra khỏi phòng giam, hắn lập tức biết được tin tức đại ca mình tự sát. Hắn ngây người tại chỗ hồi lâu.

"Không có khả năng, đại ca ta sẽ không tự sát!"

Hắn cực kỳ chắc chắn.

Chỉ khi nhìn thấy thi thể Kỷ Lê nằm ở trong phòng giam, được dùng vải bố trắng bọc quanh người, hắn mới tiếp nhận sự thật này.

Ngay lập tức hắn nổi cơn điên!

Kỷ Hoàn đột nhiên rút hiên xích kiếm và dùng sức vung lên, kiếm phong chém đứt mấy cây cọc gỗ trong phòng giam, khiến người bên cạnh sợ hãi.

"Đại ca!"

Hắn quỳ gối bên thi thể Kỷ Lê, nắm chặt nắm tay và nện mạnh xuống mặt đất một cái.

Khớp xương trên tay hắn, ngay lập tức tứa ra máu.

Hắn run rẩy ngã xuống mặt đất!

Qua hồi lâu, Kỷ Hoàn đứng dậy, trong ánh mắt tràn ngập hận ý và sát khí. Bàn tay cầm hiên xích kiếm của hắn hơi dùng lực một chút, bước nhanh ra khỏi đại lao Hình Bộ.

Kỷ Hoàn chạy thẳng tới Dung Vương phủ.

Trời nổi lên mưa phùn, Kỷ Vân Thư đang đứng ở dưới mái hiên, duỗi tay ra với một nhánh hoa mai và cắm vào trong khe hở trên cây cột một bên.

Động tác vừa mới kết thúc, nàng lập tức nghe thấy ——

"Kỷ tướng quân, ngươi đang làm gì vậy?"

Tiếng nói đầy lo lắng của nha đầu truyền vào từ ngoài sân.

Kỷ Vân Thư ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Kỷ Hoàn mang vẻ mặt bừng bừng sát khí đang lao về phía nàng, tay hắn đồng thời rút hiên xích kiếm ra, khi cách nàng khoảng hơn năm mét, lập tức nhắm kiếm vào nàng.

"Ta muốn giết ngươi."

Tốc độ của Kỷ Hoàn rất nhanh, Kỷ Vân Thư chỉ kịp lui ra phía sau một bước nhỏ, kiếm phong bén nhọn đã đâm vào trước ngực nàng khoảng chừng vài milimet.

Cũng may luôn có Tử Câm bảo vệ nàng ở trong bóng tối, kéo người nàng ra và tránh khỏi thanh kiếm của Kỷ Hoàn.

Kiếm phong của Thời Tử Câm cũng đồng thời vung lên!

Tuy nhiên, nói thế nào thì Kỷ Hoàn cũng là một tướng quân, võ công lợi hại, hơn nữa trong tay còn có hiên xích kiếm, Thời Tử Câm đương nhiên đánh không lại hắn.

Hơn nữa, lúc trước cánh tay nàng ấy bị thương, chỉ qua mấy chiêu, Thời Tử Câm đã bị bại trận.

Kỷ Hoàn lập tức chuyển đầu kiếm phong, đâm về phía Kỷ Vân Thư, dừng ở trên cổ nàng.

Thời Tử Câm nhanh chóng bò dậy từ trên mặt đất, chuẩn bị thề sống chết lao vào trận chiến.

Nhưng ——

"Đừng tới đây!"

Kỷ Vân Thư giơ tay, không cho nàng ấy đi tới.

"Nếu ngươi muốn giết, vậy hãy giết đi."

Kỷ Vân Thư hơi nâng cằm lên, nói với Kỷ Hoàn.

Kỷ Hoàn lúc này đang trong cơn giận dữ, bởi vì lực trên cánh tay cầm kiếm quá lớn, hơi có chút run rẩy.

"Vì sao?" Hắn chất vấn nàng.

Kỷ Vân Thư đáp trả, "Ta chỉ phụng chỉ, tìm ra thủ phạm."

"Ngươi biết đại ca không có khả năng giết người."

"Nhưng người thật sự là do hắn giết."

Kỷ Hoàn hừ một tiếng, khuôn mặt đỏ ngầu, "Là ngươi hại chết Nguyên Chức, hại chết tổ mẫu, hiện tại, ngươi lại hại chết đại ca. Buổi tối ngày hôm đó, ta nên giết ngươi mới phải."

Kỷ Hoàn nghiến răng nghiến lợi nói!

Kiếm của hắn nhẹ nhàng trượt qua trên cổ Kỷ Vân Thư, để lại một vết cắt.

Nhưng nàng không hề trốn tránh ánh mắt của Kỷ Hoàn, ngược lại lớn mật đón nhận nó.

"Nhị ca, nếu như ngươi muốn giết ta, hiện tại hãy động thủ đi."

"Được, ngươi đã muốn chết như vậy, ta sẽ khiến ngươi chôn cùng với đại ca."

Kỷ Hoàn cứng rắn hơn, cổ tay đang muốn dùng sức.

Đột nhiên, một viên đá nhanh chóng được ném tới, vừa vặn đánh vào trên thân kiếm. Bởi vì lực đạo rất lớn, vì thế trực tiếp bức Kỷ Hoàn mang theo thanh kiếm, cùng rút lui vài bước.

Không đợi hắn có phản ứng lại, Cảnh Dung đã xuất hiện ở trước mặt hắn!

Sau đó Cảnh Dung đoạt lấy hiên xích kiếm trong tay của hắn, đặt ở trên cổ hắn.

Cùng với một tiếng quát mắng, "Kỷ tướng quân, ngươi thật to gan. Dám vào trong Dung Vương phủ của ta giết người."

"Nàng đã hại chết đại ca ta!"

Kỷ Hoàn chỉ vào Kỷ Vân Thư.

Cảnh Dung mắt lạnh nhìn hắn, "Kỷ Tư Doãn giết người, dựa theo luật pháp Đại Lâm, vốn nên xử trảm. Hiện giờ hắn sợ tội tự sát, cũng là hắn gieo gió gặt bão."

"Vương gia thật sự tin nàng? Tin rằng đại ca ta là hung thủ?"

"Tin, chỉ cần đó là do Kỷ tiên sinh nói, bổn vương hoàn toàn tin."

Kỷ Hoàn cắn răng, hai quyền nắm chặt, hung hăng trừng mắt nhìn Kỷ Vân Thư, mắng một tiếng, "Ngươi đừng tưởng có Dung Vương che chở ngươi, ta sẽ không có biện pháp bắt ngươi. Ngươi rõ ràng biết đại ca căn bản không có khả năng giết người, vì sao ngươi phải nói dối?"

Hắn chất vấn nàng!

Kỷ Vân Thư đi tới, nói, "Nhị ca, ngươi yên tâm, ta sẽ không oan uổng người khác, cũng tuyệt đối sẽ không bỏ qua hung thủ chân chính. Cho dù là ai giết người, cuối cùng, đều phải trả giá đại giới."

"Đại ca không phải là hung thủ."

Kỷ Hoàn vẫn nói câu kia.

Sắc mặt Kỷ Vân Thư vẫn rất bình tĩnh, giống như không muốn nói thêm gì nữa.

Cơn tức của Kỷ Hoàn tới rất nhanh, tan đi cũng nhanh.

Đợi sau khi hắn bình tĩnh lại, Cảnh Dung hạ kiếm từ trên cổ hắn xuống, trở tay một cái, đưa kiếm trong tay về phía Kỷ Hoàn.

Thật lâu sau, Kỷ Hoàn mới tiếp nhận lại kiếm.

Hắn phẫn nộ rời đi!

Cảnh Dung nhìn thoáng qua Thời Tử Câm bị thương, "Đi chữa thương đi."

Thời Tử Câm gật đầu, nhảy lên xà nhà biến mất.

Sau một khoảnh khắc, hắn kéo Kỷ Vân Thư vào phòng, ra lệnh cho mấy nha đầu, "Đi lấy hòm thuốc lại đây."

"Vâng!"

Nha đầu lấy hòm thuốc tới, Cảnh Dung vừa mở ra, vừa nhẹ nhàng nâng cằm Kỷ Vân Thư.

Hắn ân cần nói, "Sẽ hơi đau một chút, đừng lộn xộn."

Kỷ Vân Thư ngoan ngoãn ngồi xuống, giống như một con rối gỗ bị giật dây.

Cảnh Dung cẩn thận bôi thuốc trên miệng vết thương nơi cổ cho nàng. Hắn trầm mặc hồi lâu, lúc này mới nói, "Kỷ Lê chết không liên quan tới nàng."

"......"

"Nếu hắn giết người sẽ phải đền mạng."

Thuốc trên cổ lạnh đến nỗi khiến nàng không thể không rùng mình, rụt rụt đầu lại, ngả người ra sau.

Cảnh Dung bắt lấy cánh tay của nàng, nghiêm khắc nói, "Đã nói đừng nhúc nhích, miệng vết thương cần phải được bôi thuốc."

Nàng đành phải ngoan ngoãn ngồi xuống.

Động tác của Cảnh Dung rất nhẹ, sau khi băng bó xong miệng vết thương cho nàng, lông mày nhíu chặt của hắn mới được nới lỏng ra.

"Đợi lát nữa ta tìm Mộ Nhược tới đây nhìn xem."

"Không cần, chỉ là chút thương thế nhỏ."

"Sau khi hắn nhìn xem, ta mới an tâm được."

Cảnh Dung thu dọn hòm thuốc xong, sai nha đầu mang đi ra ngoài, sau đó quay lại hỏi Kỷ Vân Thư, "Nàng muốn đi gặp đại ca của nàng hay không? Thi thể của hắn, hiện tại vẫn đang ở Hình Bộ."

Nàng lắc đầu!

"Vậy nàng hãy nghỉ ngơi cho tốt, đợi lát nữa ta sẽ sai người đi thông báo với Mộ Nhược."

Nàng gật đầu!

Ngay trước khi Cảnh Dung rời đi, Kỷ Vân Thư đột nhiên gọi hắn lại.

"Cảnh Dung!"

Nàng gọi tên của hắn.

Cảnh Dung xoay người nhìn nàng, "Có chuyện gì vậy?"

Kỷ Vân Thư trầm mặc một lát, sau đó lắc đầu, "Không có việc gì."

Nếu như hôm nay giống như thường ngày, Cảnh Dung nhất định sẽ cố hỏi nàng, nhưng hiện tại hắn không làm như vậy, chỉ yên lặng rời đi.