Tiêu Phi đã nói rõ ý định của mình, Lương Tông Chính cũng không phải kẻ ngốc.
Không thể không nói, Tiêu Phi thật sự là người thông minh, bà ta đã nắm bắt rất tốt sự thực là Lương Tông Chính vừa mới mất nữ nhi. Nếu như muốn đá Kỷ Mộ Thanh ra khỏi người được chọn để trở thành Thái Tử Phi, tất nhiên cần có sự trợ giúp của Lương Tông Chính. Đến lúc đó, sẽ có Lương Tông Chính ra tay, sau đó che chắn ở phía trước.
Như vậy, bà ta đã có một kẻ chết thay!
Như vậy, Tiêu Phi cũng không cần tự vấy bẩn tay mình.
Dù sao, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, vẫn có người chống đỡ giúp bà ta.
Kế hoạch này, thật sự đã được cân nhắc kỹ lưỡng!
Một lúc lâu sau, Lương Tông Chính hỏi: "Vì sao nương nương muốn giúp ta?"
"Nhứ nhi là hài tử đáng thương, bổn cung nhìn thấy nàng chết thảm, thật sự có chút không đành lòng. Hơn nữa người được chọn trở thành Thái Tử Phi, nhất định phải được lựa chọn một cách thận trọng. Điều này liên quan tới quốc mạch của Đại Lâm ta, vì vậy, bổn cung mới nói những điều này với Lương đại nhân. Ngoài ra, Lương đại nhân cần biết rằng, bổn cung sẽ đứng ở phía bên ngài."
Động cơ chân chính được bà ta che giấu rất kỹ!
Bà ta đơn giản chỉ muốn Kỷ Mộ Thanh trở thành con dâu của mình, sau đó mượn sức Kỷ Lê và Kỷ Hoàn, hai đại tướng cầm nắm binh quyền trong tay.
Mở đường cho nhi tử mình tranh giành đế vị!
Lương Tông Chính tiêu hoá những lời Tiêu Phi nói xong, bắt đầu băn khoăn: "Đích nữ Kỷ gia là người do Hoàng thượng và hoàng hậu quá cố chọn ra, trong đó còn có sự tương trợ của Kỷ Lê và Kỷ Hoàn. Nếu như muốn đổi, vi thần cảm thấy rất khó thực hiện."
"Việc này, Lương đại nhân không cần lo lắng, nếu như bổn cung đã đứng ở phía bên ngài, tất nhiên sẽ nghĩ ra một biện pháp hoàn hảo."
Tiêu Phi vừa nói ra những lời này, Lương Tông Chính liền cắn răng một cái: "Được, chỉ cần một câu của nương nương, vi thần nhất định làm theo, cũng xem như lấy lại công đạo cho Nhứ nhi, tế nàng trên trời có linh thiêng."
Lương Tông Chính không hề chú ý tới trên khóe môi Tiêu Phi nổi lên ý cười.
Một lát sau, Lương Tông Chính tiếp tục cân nhắc: "Vậy, nếu như Thái Tử Phi có thể chọn lại, người được chọn sẽ là ai?"
"Lương đại nhân chắc sẽ không quên, Tuệ Văn công chúa do Hoàng thượng thân phong cách đây không lâu?."
"Tuệ Văn công chúa?"
"Tuệ Văn là cháu gái của hoàng hậu quá cố, tất nhiên xuất thân cao quý, nàng ấy còn được phong thành công chúa. Nếu như danh hiệu Thái Tử Phi thuộc về nàng ấy, cũng không có gì lạ."
"Nhưng......" Lương Tông Chính nhíu mày thật sâu: "Khổng gia sớm đã xuống dốc, Hoàng thượng sẽ không đồng ý."
Thiên tử thiên hạ đều là người thông minh, cho dù tuyển phi cho mình, cũng muốn tuyển một người có thực lực và bối cảnh vững chắc!
Hơn nữa, hiện tại Thái Tử vẫn chưa ngồi trên ngôi vị hoàng đế, vậy thì càng phải tuyển một người có thực lực và bối cảnh để trở thành Thái Tử Phi.
Vì muốn củng cố vị trí Thái Tử!
Tiêu Phi sớm đã nghĩ tới điểm này. Thật ra, trong lòng bà ta đã có toàn bộ kế hoạch.
Vì thế!
Hai người bí mật mưu đồ ở trong điện khoảng nửa canh giờ (1h)......
Sau khi nghe xong kế hoạch của Tiêu Phi, Lương Tông Chính thật sự kinh ngạc cảm thán. Không ngờ, nữ nhân trong hậu cung đều có mưu tính rất sâu xa, thông minh khiến người sợ hãi!
Lương Tông Chính phấn chấn!
Ông ta đứng dậy, chắp tay!
"Vậy vi thần sẽ cáo lui trước."
Tiêu Phi gật đầu!
Lương Tông Chính rời đi!
Cũng ngay khi chân trước của Lương Tông Chính vừa mới rời đi, Cảnh Diệc lập tức đi ra từ phía sau bình phong.
Hắn quan sát Lương Tông Chính từ phía sau lưng.
Sau đó nói với Tiêu Phi: "Lương đại nhân này, có thể sẽ lộ ra sơ hở nào hay không? Rốt cuộc, nữ nhi ông ta vừa mới chết, tâm trí không rõ ràng. Khi đến lúc, hy vọng ông ta đừng làm hỏng kế hoạch."
Hắn lo lắng không hề dư thừa!
Lương Tông Chính vừa mới mất nữ nhi duy nhất của mình, hiện tại đã phải tham gia vào kế hoạch phức tạp này, vạn nhất xảy ra sai sót, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Tiêu Phi nhìn móng tay đã được sơn rất hoàn hảo của mình, cười cười: "Cho dù thật sự xảy ra chuyện, cũng sẽ do Lương đại nhân sai. Đến lúc đó, cứ nói vì ông ta muốn báo thù cho nữ nhi nên mới làm như vậy, sẽ không ai không tin điều đó."
Đúng vậy, sẽ không ai không tin điều đó!
Nhưng Cảnh Diệc lại nhíu chặt lông mày.
Hắn ngồi xuống!
Sau đó nói: "Còn tưởng rằng đích nữ Kỷ gia không phải là một nữ tử vô dụng, không đến mức điêu ngoa tàn nhẫn. Nhưng từ sự cố lần này, xem ra nàng ta dường như thật đúng là một người như thế."
Mang một tai họa như vậy tới cho bản thân hắn, không phải muốn hắn giảm thọ hay sao?
Không những Cảnh Diệc không hài lòng, thật ra, Tiêu Phi cũng không hài lòng chút nào.
Đưa cho bà ta một đứa con dâu như vậy, bà ta đều không cần.
Nhưng ——
"Vì vị trí Thái Tử, Diệc nhi, con cần phải cưới nàng ta, nếu như tương lai con trở thành hoàng đế, nữ nhân kia, giữ lại hay không giữ lại, chỉ cần một ý niệm của con mà thôi."
Thật ra, ý trong đó chính là......
Giết hay không giết, chỉ ở một ý niệm mà thôi!
Vì vị trí Thái Tử, vì ngôi vị hoàng đế, Cảnh Diệc đành phải tạm thời nghiến răng, nhăn mũi nuốt xuống thứ "thuốc" tanh tưởi khó ngửi này.
........
Dung Vương phủ!
Cảnh Dung còn đang buồn rầu về việc lựa chọn thọ lễ, hắn định làm theo lời khuyên của Kỷ Vân Thư, chọn một lễ vật cao điệu một chút.
Vì thế, hắn lại xem qua danh sách đỏ lúc trước Lộ Giang đưa tới một lần.
Phía trên được liệt kê vô số trân bảo!
Nhưng vẫn không vừa lòng hắn.
"Vương gia, tất cả những lễ vật quý trọng, gần như đều đã được liệt kê ở đây." Lộ Giang nói.
Cảnh Dung lẩm bẩm cân nhắc: "Cao điệu một chút? Vậy nên tặng thứ gì?"
"Hay là, hãy tặng Bát Tiên Bình, vừa lớn vừa quý trọng. Nếu như đặt ở trong tẩm cung Hoàng thượng, nhất định rất tốt."
"Không được!"
Cảnh Dung bác bỏ ngay lập tức.
Sau đó hắn hỏi Lộ Giang: "Năm nay, Thái Tử và Diệc Vương đưa lễ gì?"
"Bên Lễ Bộ vẫn chưa có tin tức, không thể tra ra."
Cảnh Dung thở dài, nếu giống như năm vừa rồi, hắn đưa một ngọn bút trúc là được, vì sao bây giờ lại mệt óc như vậy?
Hắn đơn giản ——
Vỗ đùi: "Đi, tới Trúc Khê Viên!"
Đi gặp tiểu nương tử của bổn vương.
Lộ Giang vốn định đi theo, nhưng Cảnh Dung không cho.
Khi hắn tới Trúc Khê Viên, vừa mới bước vào trong sân, hắn đã bị sốc bởi một màn trước mắt.
Toàn bộ 67 chiếc quan tài đều được mở ra.
Kỷ Vân Thư đang cầm một cây bút trong tay, khoanh tròn trên danh sách Hộ Bộ của Ngự Quốc Công.
Bước chân đi vòng quanh những quan tài bên cạnh.
Bởi vì nàng quá tập trung nên căn bản không chú ý Cảnh Dung đã tới.
Sắc mặt Cảnh Dung ngưng trọng, đi tới hỏi nàng: "Có vấn đề gì với những bộ xương ở trong những chiếc quan tài này?"
Giọng nói đột nhiên vang lên ở bên tai, thật sự khiến Kỷ Vân Thư sợ hãi.
Thiếu chút nữa bút trong tay nàng đã rơi xuống đất.
Nàng hít thở thật sâu một hơi, giơ bản danh sách trong tay lên.
Sau đó, nàng bắt đầu giải thích.
"Ta phát hiện ra rằng, trong số 67 thi thể hạ nhân của Ngự Quốc Công phủ được liệt kê trong danh sách Hộ Bộ, có 31 vị là nữ, 36 vị là nam. Trong số những hài cốt này, thi thể nữ đều đầy đủ hết. Vì vậy, một thi thể bị thiếu kia, chính là nam. Và trong 36 vị nam này, có 8 vị thuộc độ tuổi 65 trở lên - có thể dễ dàng xác định được từ mật độ của xương mềm hay cứng. Ngoài ra, ta cũng xác định được 15 thi thể ở độ tuổi từ 12 đến 20. Nhóm tuổi còn lại, nếu không có kỹ thuật cao cấp thì không thể phân biệt rõ. Vì thế, người bị mất tích trên danh sách, có thể tìm ra được từ 13 bộ hài cốt nam còn lại."
Như vậy, nàng có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian!
Thời gian một hay hai năm, gặp quỷ đi thôi. (Không cần phải mất hơn một năm để hoàn thành nữa)
Vừa nghe xong những lời Kỷ Vân Thư nói, Cảnh Dung cực kỳ kinh ngạc cảm thán.
Hắn nói một câu: "Nếu những gì nàng nói là đúng, vậy thì chúng ta đã tiến thêm một bước nữa tới gần chân tướng vụ án."
Kỷ Vân Thư gật đầu, nàng đang định mở miệng ——
Đột nhiên có người từ phía trước viện chạy tới.
Người nọ dừng lại ở trước mặt Cảnh Dung, chắp tay, "Tham kiến Dung Vương."
Cảnh Dung nhận ra người này, đó là người bên người Tần Sĩ Dư.
"Chuyện gì?"
"Tần đại nhân sai tiểu nhân tới đây một chuyến để thông báo với Kỷ tiên sinh, Lý lão tướng quân muốn gặp ngài."