Lý Triệu a Lý Triệu, so sánh sự tàn nhẫn với Kỷ Vân Thư, ngươi thật sự quá non!
Nhưng tiểu tử kia lại không cam lòng, nheo mắt, thu hồi lại sự kinh sợ ở nơi đáy mắt.
"Ngươi đừng dọa người, ta nói cho ngươi biết, trong phủ chúng ta không chào đón loại người như ngươi, nhanh chóng đi đi." Hắn nói xong lập tức muốn đẩy Kỷ Vân Thư đi.
Bốp ——
Tay còn chưa kịp dính lên góc áo của Kỷ Vân Thư, Lý Triệu giống như đã bị thứ gì đó đập mạnh sau đầu, toàn bộ thân thể đều bổ nhào về phía trước, sau đó......
Hắn ngã lăn quay thành hình chữ X ở trên mặt đất, chiếc giỏ cá trong tay cũng bị hắn đặt mông ngồi xuống.
Bẹp dí!
"Ai nha ~"
Lý Triệu nhăn mặt, xoa xoa mông mình.
Qua thúc duỗi tay qua muốn đỡ hắn lên.
Nhưng Lý Triệu không hề cảm kích, đẩy Qua thúc qua một bên, tự mình bò lên một cách khó khăn.
Sau đó, trong cơn giận dữ hắn hô to trong không khí về phía nơi xa.
"Vương bát đản nào vậy? Dám ném đá vào bản công tử, có phải chán sống rồi hay không? Lăn ra đây cho ta!"
Bốp ——
Lại một viên đá nữa ném tới, lần này dừng ngay giữa trán Lý Triệu.
Lực đạo quá lớn, hai chân hắn loạng choạng không vững, một lần nữa ngã xuống mặt đất.
Kỷ Vân Thư đứng ở một bên cũng ngây ngẩn cả người, bộ dáng hoàn toàn đang xem kịch vui.
Ai ai ai, Lý Triệu, ngươi chắc chắn rằng ngươi không phải đang tự biên tự diễn hay sao?
Xin lỗi, ta không mang theo máy quay phim, giấc mơ ảnh đế của ngươi đoán chừng sẽ bị tan biến!
Lý Triệu thở hổn hển tự mình bò lên từ mặt đất lần nữa. Lần này, hắn tức giận đến nỗi đỏ mặt, chỉ nơi xa và mắng: "Rốt cuộc là ai đang giả thần giả quỷ, có tin bản công tử sẽ chôn mười tám đời tổ tông của ngươi hay không? Chôn luôn cả ngươi trong đó?"
Giọng nói kia, mang theo lực đạo thâm hậu, vừa vang vọng khắp nơi vừa mang theo lửa giận âm ỉ.
Tuy nhiên, chỉ nghe thấy giọng nói, không thấy người đâu.
Cực kỳ quỷ dị!
Nhưng, ngay khi Lý Triệu nghe thấy giọng nói này, hắn sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, hai chân còn run rẩy hơn so với vừa rồi, đôi môi cũng run run nói: "Gia gia, tôn...... tôn nhi không có ý này! Tôn nhi sao dám chôn người? Lão nhân gia người đừng tức giận, tôn nhi chỉ nói hươu nói vượn. Ga gia......"
"Súc sinh, lăn xa một chút, nhìn thấy ngươi ta liền cảm thấy phiền, chẳng khác gì lão cha vô dụng của ngươi!"
"Vâng, tôn nhi sẽ đi ngay."
Lý Triệu hoảng loạn nhấc áo choàng lên, xoay người nhanh chóng biến mất.
Ngay cả cần câu và giỏ cá ở trên mặt đất đã bị hắn ngồi bẹp cũng từ bỏ.
Kỷ Vân Thư nhìn xem hoàn toàn trợn tròn đôi mắt!
Thì ra, người lên tiếng không phải ai khác, đó chính là Lý lão tướng quân bị Cảnh Dung gọi là "Lão cổ quái".
Qua thúc thu dọn mọi thứ trên mặt đất qua một bên, sau đó khom người nói với Kỷ Vân Thư: "Kỷ tiên sinh, vừa rồi công tử thật sự đã khiến ngài chê cười."
Nàng lắc đầu: "Không sao!"
"Mời tiên sinh theo lão nô qua bên này."
Qua thúc tiếp tục dẫn nàng đi vào sâu hơn.
Bọn họ vòng qua một hành lang gấp khúc, sau đó tới một ngôi đình tọa lạc ở trong viện.
Trong đình có một chiếc đèn lồng được thắp sáng, gió thổi qua khiến ngọn lửa lắc lư, ánh sáng cũng mơ hồ lay động.
Qua thúc đưa nàng đi vào, sau đó rời đi!
Không nói một lời.
Trong đình, có một chiếc bình phong, phía trên bình phong phản chiếu một cái bóng cực lớn, dường như đang bưng một chén trà lên uống.
Ngăn cách với Kỷ Vân Thư!
Thật lâu sau, bên kia bình phong truyền tới giọng nói của Lý lão tướng quân.
"Tiên sinh, mời ngồi."
Kỷ Vân Thư hơi dừng lại, trong đầu nàng nhớ tới những lời Cảnh Dung nhắc nhở mình, vì vậy nàng không nói gì, xếp bằng ngồi xuống.
Bên kia bình phong lại lên tiếng: "Trà trên bàn vừa mới được pha, tiên sinh nếm thử."
"Đa tạ Lý lão tướng quân."
Nàng bưng trà lên, năm ngón tay thon dài nhẹ nhàng phẩy phẩy, hương trà xông vào lỗ mũi.
Hơi ấm của trà cũng tràn đầy chóp mũi, rất thoải mái.
Nàng nhấp một ngụm.
Sau đó nói: "Trà ngon, mặc dù khi mới nhấp có chút đắng, nhưng khi trôi xuống cổ họng lại rất ngọt, khiến người thoải mái."
"Tiên sinh hiểu trà?"
"Không hiểu, chỉ vì uống nhiều nên học được vài câu cửa miệng, hy vọng Lý lão tướng quân không chê cười."
"Khí chất của tiên sinh thực phi thường. Ta nghe nói tiên sinh là người thông minh, lão phu vào kinh, hôm nay có thể gặp được tiên sinh quả là may mắn!"
Kỷ Vân Thư buông chén trà xuống, cúi đầu khiêm tốn: "Thật sự quá khen, thật ra Lý lão tướng quân oai phong một cõi, quét ngang chiến trường, vô số lần mặc giáp, xuất chinh phạt chiến giúp Đại Lâm. Tại hạ là vãn bối, có thể ngồi đây phẩm trà với tướng quân chính là phúc khí của vãn bối."
Lời vừa rơi xuống!
Lý lão tướng quân bên kia bình phong cười cười vài tiếng.
"Lão phu chỉ là một người thô thiển, những lời tiên sinh nói, thật sự là khen ngợi quá cao, nhưng lão phu vẫn rất thích nghe."
Lão nói xong liền giơ trà lên: "Hôm nay, lão phu dùng trà thay rượu, kính tiên sinh một chén."
Vì thế, Kỷ Vân Thư lại bưng chén trà kia lên, uống thêm một ngụm.
Sau đó ——
Lý lão tướng quân lúc này mới đi ra từ sau bình phong.
Một thân thường phục, hai màu đen đỏ giao nhau, áo choàng to rộng, hai tay áo bị đè ở bên cạnh người, nhưng bị gió thổi nhẹ cuốn lên. Cho dù đã hơn 67 tuổi, nhưng tầm vóc và dáng người vẫn rất thu hút, cực kỳ uy phong.
Kỷ Vân Thư lập tức đứng dậy, chắp hai tay, cúi đầu.
Lý lão tướng quân chậm rãi ngồi xuống, để nàng vẫn chắp tay như vậy, bản thân lão không nhanh không chậm nhấc ấm trà trên bàn lên, rót ra một chén trà mới.
Đương nhiên, Kỷ Vân Thư vẫn không chùn bước!
Rốt cuộc, Cảnh Dung và nàng đã cùng nhau đoán ra được tình huống này.
Nhưng lão cổ quái này, quả là quá lập dị. Đầu tiên là truyền âm qua không khí và hành hung Lý Triệu một trận, sau đó dùng trà thay rượu với nàng qua bình phong, hiện tại lại nhìn nàng chắp tay mà không đáp.
Quả nhiên, Cảnh Dung nói không khoa trương chút nào!
Thật lâu sau ——
Lý lão tướng quân mới gõ gõ bàn.
"Tiên sinh hãy ngồi xuống đi."
"Đa tạ tướng quân."
Nàng nâng áo choàng lên, ngồi xuống.
Nhưng nàng vừa mới ngồi xuống, Lý lão tướng quân đã nói: "Nghe nói, mấy năm trước Hoàng thượng đã bãi bỏ chức quan Hình Bộ đề điểm hình ngục tư*. Người ta nói rằng nếu vụ án có oan khuất, sẽ được trực tiếp trình lên Đại Lý Tự phúc thẩm, vì vậy, nó đã tăng chức quyền của Đại Lý Tự lên, ngay cả Hình Bộ cũng phải xem sắc mặt của Đại Lý Tự."
(*Note: 提点刑狱 = đề điểm hình ngục tư: ad không biết là chức quan gì nữa, nhà nào tra ra được nhắn lại ad sửa.)
Quả nhiên, khi nói chuyện với lão, nhất định phải có tính nhẫn nại. Theo lý thuyết, bọn họ nên nói về vụ 《Lâm Kinh Án》, lão đều đã biết, nhưng vẫn không nhắc đến.
Chẳng trách trên chiến trường, những người kia thậm chí vừa nghe thấy tên của lão thì sẽ chạy trốn trước khi trận chiến bắt đầu.
Bởi vì sẽ mất quá nhiều thời gian để đi tới điểm cuối!
Nhưng cũng may, Kỷ Vân Thư có đủ kiên nhẫn, muốn vòng quanh đúng không? Được, vậy ta sẽ vòng quanh cùng ngươi!
Nàng hỏi: "Vì sao tướng quân lại đột nhiên nhắc tới chuyện này?"
Lý lão tướng quân híp mắt, trên trán vốn đầy nếp nhăn lại nhăn càng sâu hơn.
Lão nghiêm túc nhìn Kỷ Vân Thư.
Sau đó hỏi: "Tiên sinh cảm thấy, nếu như Hoàng thượng một lần nữa muốn hồi phục lại chức quan đề điểm hình ngục tư, ai có thể đảm nhiệm?"
Hả?
Kỷ Vân Thư tinh tế tưởng tượng.
"Xem ra tướng quân đã có suy nghĩ của mình."
Lý lão tướng quân cười cười, uống một ngụm trà.
"Tiên sinh thông minh hơn người, trong tay từng trải qua không trăm thì cũng mười vụ án, lão phu cho rằng rất thích hợp nếu tiên sinh được đề bạt làm đề điểm hình ngục tư."