Người khác đều nói, Cảnh Diệc giống Kỳ Trinh Đế hiện tại nhất.
Vậy thì ——
Cảnh Dung chính xác là giống Kỳ Trinh Đế trước khi chưa ngồi trên ngôi vị hoàng đế.
Cũng chính là Bát hoàng tử khi đó thông minh thấp điệu!
Dung Vương phủ!
Kỷ Vân Thư đáng lẽ đã quay về Trúc Khê Viên từ lâu, nhưng khi màn đêm buông xuống, nàng vẫn ở Dung Vương phủ, chờ Cảnh Dung trở về.
Buổi tối!
Bên ngoài, trời bắt đầu mưa phùn, một cơn gió lạnh thổi qua, phất ở trên mặt nàng, khiến nàng run lên vì lạnh.
Kỷ Vân Thư không thể không nắm chặt người mình.
Thời Tử Câm đứng ở bên cạnh nàng, yên lặng không nói, theo ánh mắt nàng nhìn lại, vừa lúc dừng ở trên một chậu cây bên ngoài.
Nghe nói, Cảnh Dung đã trồng nó.
Không biết là thật hay giả!
"Chúng ta có nên quay về hay không?" Thời Tử Câm rốt cuộc hỏi nàng một câu.
Nàng lắc đầu: "Chờ thêm một chút."
"Vâng!"
Thời Tử Câm vừa lui qua một bên, lập tức nhìn thấy Cảnh Dung bung dù bước vào cửa.
Mưa phùn bay nghiêng nghiêng, dừng ở trên vai trái Cảnh Dung, trên ống tay áo, trên sợi tóc, cùng với trên sườn mặt được đèn lồng chiếu sáng, cực kỳ tỏa sáng.
Ánh vàng rực rỡ!
Hắn sải bước lớn đi đến, từng chút một tới gần Kỷ Vân Thư.
Cho đến khi đứng ở trước mặt nàng, hắn mới gấp dù trong tay, dựa nó vào trên một cây cột trụ.
Kỷ Vân Thư cũng đồng thời khi hắn gấp dù, lấy một chiếc khăn tay ra từ trong ống tay áo, cẩn thận lau nước mưa ở trên trán hắn.
Khi khăn tay chạm vào hàng lông mi dày đậm của Cảnh Dung, nàng bị hắn cầm lấy tay.
Đầu ngón tay lạnh băng của Kỷ Vân Thư, chậm rãi truyền tới lòng bàn tay hắn.
Cảnh Dung đau lòng, nhìn nàng thật sâu: "Thời tiết lạnh như vậy, sao nàng lại đứng chờ ở đây?"
Nàng nói: "Ta lo lắng trong lòng."
"Lo lắng cái gì?"
Nàng lắc đầu: "Không biết, chỉ cảm thấy hơi lo."
Giọng điệu của nàng rất nhẹ!
Nếu như không cẩn thận lắng nghe, gần như sẽ bị tiếng mưa phùn nhỏ giọt che lấp.
Cảnh Dung nắm chặt tay nàng hơn nữa, cúi đầu xuống, nghiêm túc nói: "Nàng lo lắng bổn vương nên chưa về sao?"
Nàng không trả lời hắn!
"Nàng không cần lo lắng, chỉ cần bổn vương vẫn còn ở đây, mọi chuyện đều sẽ được giải quyết."
Nàng ngẩng đầu lên, khóe mắt khẽ nhăn lại: "Lý lão tướng quân thật sự nghe lọt những gì chàng nói hay sao?"
Cảnh Dung thật ra cũng không chắc chắn. Tuy nhiên ——
"Cho dù lão nghe cũng được, không nghe cũng thế. Rốt cuộc, lão vẫn là nguyên lão ba triều, đã tận tụy với Đại Lâm nhiều năm. Nếu thật sự bẩm báo chuyện của lão trên triều đình, trên dưới Lý gia, chỉ sợ đều sẽ gặp nạn, bổn vương cũng thật sự không đành lòng. Vì vậy, hãy cho lão cơ hội lần này, hy vọng lão có đủ thông minh."
Kỷ Vân Thư ngập ngừng, sự lo lắng trong lòng vẫn không thể nào che dấu.
Không biết bởi vì bầu trời hôm nay âm u, hay là bởi vì sự tình này khiến người bực bội.
Cảnh Dung thấy nàng im lặng, lập tức ôm nàng vào trong lòng ngực, hắn vòng tay ôm bả vai gầy nhỏ của nàng, nhẹ nhàng tựa cằm ở trên đỉnh đầu nàng.
Hắn dịu dàng nói: "Trời mưa, đêm nay hãy ở lại đi."
Một hạt nước mưa từ trên mái tóc Cảnh Dung, từ từ rơi xuống trên lông mi thật dài của nàng, nàng không đề phòng nên khẽ run lên một cái.
Thật lâu sau ——
Nàng gật đầu, vòng tay quanh eo Cảnh Dung.
Sau đó, Kỷ Vân Thư dựa người vào hắn!
Thời Tử Câm nhìn thấy một màn như vậy, nhảy lên và biến mất.
.........
Mưa phùn trong đêm âm trầm, tạo nên một cảm giác quỷ quyệt đầy thâm ý.
Buồn bã, hoang mang và rối loạn!
Diệc Vương phủ!
Trong sảnh, Cảnh Diệc đang chơi cờ cùng với Trương Bác!
Quân đen quân trắng được phân bố đều khắp bàn cờ, không thua không thắng.
"Kỹ năng chơi cờ của Trương đại nhân đã tiến bộ đáng kể!"
Cảnh Diệc khen một câu, quân đen trong tay được thả xuống bàn cờ.
Mặc dù Trương Bác là "người đứng đầu của một bộ phận nhỏ", nhưng đôi tay không dính tới chính sự. Nói một cách rõ ràng, hắn là một bộ phận nhỏ phía dưới Hàn Tông Viện, chuyên làm nhiệm vụ hậu cần.
Nhưng hắn cũng biết, Cảnh Diệc là một con hồ ly.
Dù thế nào hắn cũng không dám đắc tội.
Hắn lấy lên một quân cờ trắng từ trong đĩa của mình, kẹp ở trên đầu ngón tay, cười cười: "Vương gia cờ nghệ cao siêu, ta chỉ là một người thô lỗ, không thể đặt lên mặt bàn, sao dám so với Vương gia?"
"Trương đại nhân khiêm tốn."
"Không dám không dám?"
Trương Bác nói xong, quân cờ trắng trong tay rơi xuống, đi một bước tệ nhất.
Hiển nhiên, chỉ cần Cảnh Diệc đi tiếp một bước, lập tức có thể vây quanh quân trắng của hắn.
Nhưng ——
Cảnh Diệc lại kẹp một quân đen, cũng đi một bước tệ nhất!
Sau đó nói: "Bổn vương nghe nói, hôm nay Dung Vương đã đi một chuyến tới Hầu Tư Bộ?"
Trương Bác hơi nhoáng lên một cái, quân cờ trắng vừa được lấy ra từ trong đĩa suýt nữa đã bị rơi xuống.
Hắn gật đầu: "Vâng, Dung Vương đúng là đã tới!"
"Hả? Dung Vương tới làm gì?"
"Chính là đã qua đó một chuyến!" Trương Bác nhanh nhẹn trả lời.
Nhưng khoé miệng Cảnh Diệc lại hiện lên một nụ cười lạnh lùng, đơn giản ——
Kết thúc bàn cờ.
"Vương gia thắng!" Trương Bác ngược lại vui vẻ nói.
Hắn thở dài nhẹ nhõm một hơi!
Nếu như còn tiếp tục như vậy, hắn chắc chắn sẽ run sợ đến chết.
Cảnh Diệc vẫn luôn cười lạnh, ánh mắt dừng ở trên bàn cờ, sau đó chậm rãi nâng lên, đối diện với tầm mắt của Trương Bác.
"Dung Vương và Hầu Tư Bộ từ trước tới nay không hề qua lại. Vì sao hôm nay hắn lại đi một chuyến tới chỗ của ngươi?"
"Điều này......"
"Hay là, ngươi có nỗi niềm khó nói?" Cảnh Diệc cao giọng.
Kỳ lạ!
Trương Bác nghe thấy như vậy, trái tim run lên, mồ hôi hình thành trong lòng bàn tay.
Hắn mạnh miệng hơn một chút: "Năm nay đại thọ Hoàng thượng sẽ diễn ra cùng lúc với Thái Tử tuyển phi, sự tình trọng đại, Dung Vương đã đến tuần tra một chút, chỉ có như thế, chỉ có như thế......"
Thái độ của Trương Bác chính là —— dù ngươi đánh chết, ta cũng sẽ không nói.
Cảnh Diệc biết Trương Bác là người rất kín miệng. Nếu không, hắn cũng không làm võ tướng mấy năm đã được điều tới làm quan văn.
Trương Bác cho rằng bản thân mình đã nói cho có lệ để câu chuyện trôi qua, cục đá trong lòng cũng có chút rơi xuống.
Sau khi hai người tiếp tục hàn huyên một số chuyện khác, Trương Bác lập tức rời đi.
Ngay sau khi Trương Bác rời đi, Đấu Tuyền lập tức cầm kiếm tiến đến.
Đôi ủng sắt dẫm đạp trên những phiến đá xanh lầy bùn, mạo hiểm trong mưa, bước nhanh vào trong sảnh Cảnh Diệc.
Cảnh Diệc đang thu dọn quân cờ trên bàn vào trong đĩa, cũng không ngẩng đầu lên.
Hỏi: "Như thế nào?"
Đấu Tuyền mang kiếm cúi đầu: "Thì ra Dung Vương tới Hầu Tư Bộ, là vì muốn đổi những chiếc đèn lồng được đưa tới từ Thuỷ Thành."
Cảnh Diệc dừng tay, ngón tay mảnh khảnh thon dài vừa lúc nắm chặt quân cờ trên bàn, sau đó buông lỏng, quân cờ "tạch" một tiếng rơi xuống.
Lăn xuống đầy đất!
Hắn hơi nhíu mày, ghé mắt nhìn về phía Đấu Tuyền.
Sau đó hỏi: "Đèn lồng? Vì sao phải đổi?"
"Thuộc hạ đã điều tra rõ, thì ra những chiếc đèn lồng kia đều có vấn đề, đã bị người phủ lưu huỳnh và bột than."
"Cái gì?" Cảnh Diệc khiếp sợ.
Hắn lập tức đứng dậy, phẩy nhẹ ống tay áo.
Đấu Tuyền nói tiếp: "Chính vì Dung Vương phát hiện ra đèn lồng có vấn đề, vì vậy đã âm thầm nói Trương Bác thay mới toàn bộ."
"Điều này thật là kỳ lạ." Cảnh Diệc bước về phía trước, ra ngoài. Hắn bắt đầu suy tư, trong miệng lẩm bẩm: "Những chiếc đèn lồng kia được vận chuyển tới từ Thuỷ Thành, vì sao lại có lưu huỳnh và bột than? Cho dù là có, Cảnh Dung làm sao biết được?"
"Vương gia, có muốn tiếp tục điều tra hay không?"
Cảnh Diệc giơ tay: "Không cần, đại thọ của phụ hoàng đã tới gần, bổn vương không muốn gặp rắc rối. Hơn nữa, bổn vương thật ra có chút tò mò, muốn ngồi chờ chính hắn công bố đáp án."
Cảnh Diệc nhếch đôi môi mỏng, mang theo một nụ cười ranh mãnh.
Nhưng Đấu Tuyền lại lo lắng nói: "Nếu vạn nhất có hại cho Vương gia thì sao?"
"Chỉ bằng vào Cảnh Dung? Hắn vẫn chưa có khả năng này." Cảnh Diệc cực kỳ khí phách, nói tiếp: "Tuy nhiên, thật ra bổn vương hy vọng hắn có thể làm ra sự tình có hại đối với bổn vương, như vậy, bổn vương liền có thể vạch trần hắn ở trước mặt phụ hoàng."