Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 279: Thông minh bị thông minh phản



Khi màn đêm buông xuống, bầu trời hoàng cung đều bị che khuất bởi những đám mây đen, gieo rắc sự bất ổn ở trong lòng người.

Cùng với tiếng sấm và mưa phùn, cực kỳ quỷ dị.

Lúc này, nhà giam đại nội!

Cảnh Dung bị giam giữ ở tận cùng phía bên trong nhà giam, xung quanh tản ra từng đợt mùi vị tanh tưởi hôi thối, xộc vào trong mũi.

Sau khi Triều hầu gia bị giam năm đó, đây là lần đầu tiên nó được sử dụng cho một vị hoàng tử!

Cũng may, chân tay hắn không bị xiềng xích sắt.

Xem như cho hắn một chút mặt mũi Vương gia.

Cảnh Dung dựa vào trên phiến đá lạnh lẽo, một tay đặt ở trên đầu gối, trên mặt vẫn luôn bình tĩnh kiên định, căn bản không có chút cảm giác sợ hãi. Một đôi ánh mắt giống như đuốc, nhìn chằm chằm bên ngoài phòng giam, dường như đang đợi người nào đó.

Không lâu sau, hai tên thị vệ vội vàng tiến đến, mở cửa phòng giam tiến vào.

"Dung Vương, Diệc Vương muốn gặp ngài, hãy đi theo chúng ta một chuyến!"

Cảnh Dung câu môi cười, cực kỳ phối hợp đứng lên, ra khỏi phòng giam.

Cả người thẳng đứng kiêu căng, sao có thể giống như hắn tới đây để ngồi nhà giam? Rõ ràng giống như hắn tới đây là để tuần tra.

Hai tên thị vệ còn háo hức đi theo phía sau hắn!

Khi tới một căn phòng tối tăm, Cảnh Diệc đang ngồi chờ hắn bên trong. Hắn ta còn pha một ấm trà ngon, hương trà tản ra bốn phía, xua tan mùi hôi thối tanh tưởi trong phòng. Quả là có chút "mùi vị"!

Sự yêu thích này, có lẽ cũng chỉ có Cảnh Diệc thích nhất.

Hắn ta vừa châm trà, vừa giương mắt nhìn về phía Cảnh Dung, khóe miệng cong lên thành một độ cong, cực kỳ âm hiểm, nói một tiếng: "Nghi phạm Cảnh Dung, ác ý mưu hại Hoàng thượng, phạm tội ngập trời. Trói hắn lại, bắt đầu khảo vấn."

Hắn ta vừa nói xong, thị vệ lập tức làm việc, áp Cảnh Dung tới trên cọc gỗ ở trong phòng tối, dùng xích sắt khoá hắn lên.

Động tác rất lưu loát sạch sẽ, Cảnh Dung cũng không hề giãy giụa, vẫn ngoan ngoãn phối hợp như cũ!

Ánh mắt quật cường lạnh băng, vẫn luôn nhìn chằm chằm Cảnh Diệc.

Một lúc sau, Cảnh Diệc phẩy phẩy trà nóng trong chén, đứng dậy đi tới trước mặt Cảnh Dung, xoay chuyển chén trà nơi chóp mũi Cảnh Dung, hỏi một câu: "Thơm không?"

Thúi!

Thúi giống như ngươi!

"Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?" Cảnh Dung hỏi.

"Câu này nên là ta hỏi ngươi mới đúng, vì sao ngươi phải mưu hại phụ hoàng?" Cảnh Diệc đi thẳng vào chủ đề chính.

"Không phải ta làm."

"Nhưng ngươi thật sự đã tới Hầu tư bộ, đổi những chiếc đèn lồng kia. Vô duyên vô cớ, vì sao phải đổi?"

"Nếu ta nói ra, ngươi tin sao?" Cảnh Dung cười lạnh một tiếng.

Cảnh Diệc không nhìn thấy cảm giác sợ hãi ở trong mắt Cảnh Dung, trong lòng cực kỳ khó chịu, ngón tay dùng sức nắm chặt chén trà, ném mạnh một cái, chén trà rơi xuống mặt đất.

Choang ——

Vỡ nát đầy đất.

Mùi hương xộc vào trong mũi, thật ra lấn át một chút mùi vị tanh tưởi trong phòng.

Bên trong phòng tối, thị vệ chỉ dám nhìn xem, không dám lên tiếng.

Cũng đồng thời khi chén trà vỡ tan, Cảnh Diệc nắm áo trước ngực Cảnh Dung, lộ ra bộ dáng hung ác, nói: "Cảnh Dung, ngươi biết rõ tính nghiêm trọng của việc này hơn ta. Phụ hoàng đã tỉnh, ra lệnh cho ta phải tra rõ việc này. Nếu như ngươi làm, vì sao không chịu thừa nhận? Miễn cho da thịt mình chịu khổ."

Miệng lưỡi của Cảnh Diệc toát ra những lời uy hiếp, mang theo hương vị khát máu.

Có vẻ như, Cảnh Diệc đã chờ đợi ngày này từ rất lâu.

Nếu như đổi thành người khác, có lẽ sẽ không ngừng đau khổ cầu xin vài tiếng tha thứ, nhưng Cảnh Dung không ăn chiêu này, hắn chỉ nâng cằm, đón nhận ánh mắt Cảnh Diệc.

Sau đó hắn thờ ơ nói: "Ngươi muốn dùng nghiêm hình tra tấn? Hay là muốn ta sợ tội tự sát?"

"Ngươi......"

"Cảnh Diệc, từ khi ta bắt đầu rời kinh, ngươi lập tức âm thầm phái người theo ta, giết năm thị vệ do ta phái về kinh để báo hành tung, sau đó lại hợp tác với Nghiêm Duy Di tới ám sát ta, nhưng cuối cùng, ta vẫn an toàn quay trở về kinh. Ngươi muốn biết vì sao không?" Cảnh Dung nói.

Mặc dù giọng điệu của Cảnh Dung rất nhẹ, nhưng lại sắc nét giống như một thanh kiếm.

Cảnh Diệc tức giận đỏ mắt, nghiến răng, buông lỏng hắn ra, nói: "Được, ngươi nói đi, ta cũng muốn nghe xem, rốt cuộc là vì sao?"

Đáp án không đến ngay lập tức, hai người nhìn nhau thật lâu......

Cảnh Dung lúc này mới nói: "Bởi vì ngươi thông minh nhưng bị thông minh phản"

Ồ!

Cảnh Diệc tức giận hừ một tiếng, ánh mắt tối sầm lại, chậm rãi lui ra sau một bước.

Cảnh Dung tiếp tục nói: "Ngươi vẫn luôn cho rằng diệt trừ ta, chính là diệt trừ uy hiếp lớn nhất của ngươi. Ngươi xem ta là địch nhân tranh đoạt vị trí Thái tử lớn nhất của mình, nhưng ta đã nói với ngươi nhiều lần, ta chưa từng muốn tranh. Nhiều năm qua, ta cũng luôn tránh khỏi mũi nhọn. Ở trong mắt phụ hoàng, chỉ cần Cảnh Hoa bị phế, người duy nhất có thể ngồi trên vị trí Thái tử, chỉ có ngươi. Ta vốn chỉ muốn điều tra 《Lâm Kinh Án》, nhưng bởi vì ngươi cản trở giữa đường, lúc này mới khiến ta có cơ hội thể hiện nhiều hơn ở trước mặt phụ hoàng, cũng khiến ta có được Kỷ tiên sinh bên người. Chẳng lẽ những điều này, không phải là thông minh bị thông minh phản hay sao?"

Đúng vậy!

Chính xác là như thế!

Lúc trước đúng là bởi vì Cảnh Diệc và Tiêu Phi khiến Kỷ Vân Thư phải điều tra vụ án mất tích, mới dẫn tới sự giao dịch giữa Kỷ Vân Thư và hoàng đế, khai quật mộ ở trên Lâm Sơn, thanh danh vang dội.

Cũng bởi vì Cảnh Diệc đi trước một bước bắt lấy Cam Trù Lương, đã khiến cho Cảnh Dung thể hiện mũi nhọn của mình ở trước mặt hoàng thượng!

Từng vụ từng việc, đều do chính bản thân Cảnh Diệc tạo ra!

Sau khi tiêu hóa xong những lời Cảnh Dung nói, thâm ý khát máu trong ánh mắt Cảnh Diệc càng ngày càng đậm.

"Cảnh Dung, ta không có thời gian lãng phí với ngươi, những gì ngươi nói, xem như ta đã nghe." Hắn ta nói xong, hung dữ nói một tiếng: "Mang tới!"

Thị vệ bên cạnh mang tới một mảnh giấy đầy những dòng chữ màu đen đưa cho hắn ta.

Cảnh Diệc cầm trong tay, đặt ở trước mặt Cảnh Dung, nói: "Hiện tại quan trọng nhất, chính là ngươi hãy nhanh chóng thừa nhận âm mưu ám sát lần này của ngươi, đừng khiến da thịt chịu khổ, thuận tiện cho ta báo cáo kết quả sự tình với phụ hoàng. Rốt cuộc ngươi vẫn là Vương gia, phụ hoàng sẽ không lấy mạng của ngươi. Chẳng phải ngươi muốn làm Tiêu Dao Vương hay sao? Chỉ cần ngươi vẽ áp, phụ hoàng sẽ biếm ngươi thành thứ dân hoặc là rời kinh. Như vậy, ngươi thật sự có thể tiêu dao tự tại suốt đời."

Ta cảm tạ cả nhà ngươi!

Tất nhiên, Cảnh Dung sẽ không thừa nhận. May mắn thay, ít nhất bản thân hắn không phải là Cao Bỉnh Trạch, nếu không, Cảnh Diệc sao có thể nói với hắn nhiều như vậy, đoán chừng lúc này hắn đã đột tử ở trong phòng tối.

Cảnh Dung nói: "Ta sẽ không vẽ áp, trừ phi ngươi giết ta."

Cảnh Diệc sớm đã biết Cảnh Dung sẽ nói như vậy, không nhanh không chậm thu tờ giấy vào trong ống tay áo, đi tới cái giá đặt rất nhiều dụng cụ một bên, chọn một chiếc roi, đặt nó ở trong lòng bàn tay và ước lượng một lúc, sau đó đi tới trước mặt Cảnh Dung.

"Được, nếu ngươi không chịu thừa nhận, vậy chớ trách ta vô tình. Dù sao đây cũng là ý chỉ của phụ hoàng, ta chỉ có thể tuân lệnh."

Nói xong, roi trong tay lập tức được dùng hết sức quất xuống.

Bang ——

Âm thanh chói tai kia quanh quẩn ở trong phòng tối, đinh tai nhức óc!

Cảnh Dung trước sau vẫn mang bộ dáng lạnh lùng, không chút sợ hãi.

Cũng bởi vì vậy nên càng khiến Cảnh Diệc thêm kích thích, hắn nắm chặt roi, dùng sức vung lên, đánh vào trên người Cảnh Dung.

Ngay lập tức, quần áo rách toạc, máu cũng bắt đầu tứa ra.

"Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, việc này, rốt cuộc có phải ngươi làm hay không?" Cảnh Diệc rống giận.

Mày kiếm của Cảnh Dung hơi nhíu lại, trước ngực truyền đến sự đau đớn nóng rát. Hắn chỉ mỉm cười, chẳng hề để ý.

Cảnh Dung nâng mắt nhìn Cảnh Diệc, nói: "Nếu ta là ngươi, ta sẽ không phạm thêm sai lầm lần nữa."

"Ngươi tốt nhất không chịu đựng nổi thì cầu xin ta tha thứ, hoặc là...... chết đi."

Nói xong, hắn ta lại quất tới một roi.

Bang ——

Bên trong phòng tối, tiếng roi quất giống như Tử Thần đoạt mạng, thấm vào trái tim người, lạnh lẽo.