Cảnh Dung lắc đầu: "Yên tâm đi, chút thương thế này không thể chết được."
Mạnh miệng!
Cảnh Dung cậy mạnh cũng không phải là sự tình ngày một ngày hai.
Đôi uyên ương số khổ này, nếu không phải ở giữa bọn họ có cọc gỗ ngăn cách, chỉ sợ đã ôm nhau khóc rống cả lên.
Một bên, Mộ Nhược híp mắt, thở dài tiến lên, sau đó ngồi xổm người xuống, vừa móc ra một lọ thuốc màu trắng bên hông và đặt xuống mặt sàn, vừa nói với Cảnh Dung: "Dược này ta đặc biệt đưa tới cho ngươi. Hai người các ngươi cũng nhanh chóng nói tới chuyện chính đi. Nơi này không nên ở lâu, Diệc Vương có thể sẽ tới bất cứ lúc nào."
Kỷ Vân Thư nâng tay áo lau nước mắt, cầm lấy chai thuốc trên sàn và mở ra. Nàng muốn bôi một ít thuốc vào vết thương của Cảnh Dung, nhưng đã bị hắn nhẹ nhàng đẩy ra.
"Mộ Nhược nói đúng, vẫn nên nhanh chóng đi thôi." Hắn nói tiếp: "Diệc Vương sẽ không giết ta, hắn chưa hỏi ra được chuyện gì từ ta, tất nhiên ta sẽ không sao. Sau một thời gian, phụ hoàng sẽ hạ lệnh triệu kiến ta, tới lúc đó, ta sẽ tự mình nói rõ với phụ hoàng. Nếu như ông ấy tin ta, nhất định sẽ thả ta ra."
Kỷ Vân Thư hỏi: "Nếu như không tin thì sao?"
"Vậy hãy mặc cho số phận." Cảnh Dung nói một cách bất cẩn, sau đó gọi một tiếng "Vân Thư", cực kỳ nghiêm túc nói: "Hứa với ta, đừng nhúng tay vào trong chuyện này. Một khi ta xảy ra chuyện, nàng hãy lập tức mang theo Vệ Dịch rời khỏi kinh thành. Lộ Giang và Lang Bạc sẽ hộ tống nàng tới nơi an toàn. Sau đó, đừng bao giờ quay lại kinh thành nữa."
Rõ ràng, giống như hắn đang nói những lời trăn trối!
Kỷ Vân Thư lắc đầu, bướng bỉnh nói: "Chàng sẽ không sao, ta cũng sẽ không để chàng xảy ra chuyện."
"Vân Thư, nàng hãy nghe lời ta, nhất định phải an toàn rời khỏi kinh thành. Một khi ta xảy ra chuyện, Cảnh Diệc sẽ không bỏ qua cho nàng, phụ hoàng cũng vậy. Chỉ khi nàng an toàn rời kinh, cho dù ta chết cũng cam tâm tình nguyện."
"Ta không cho phép chàng nói như vậy." Kỷ Vân Thư lớn tiếng ngăn lại: "Từ Cẩm Giang tới kinh thành, chàng vẫn luôn bảo vệ ta. Lúc này, ta sẽ không vì an nguy của mình mà rời khỏi chàng. Chính chàng đã nói, chúng ta hãy nắm tay nhau, cùng nhau bạc đầu."
"Vân Thư......"
"Lời thề này, đời đời kiếp kiếp không đổi, là chàng đã hứa với ta."
Cảnh Dung dùng hết toàn lực nắm chặt tay nàng, đôi mắt che kín tơ máu càng thêm đỏ đậm.
Kỷ Vân Thư hít một hơi, quyết tâm nói: "Ta nhất định sẽ tìm được chứng cứ, cứu chàng ra ngoài."
Cả người Cảnh Dung vốn bao phủ đầy vết thương, dần dần không còn sức để nói chuyện nữa, toàn bộ trọng lượng thân thể đều được cọc gỗ chống đỡ. Hắn há miệng thở dốc, đôi môi nứt nẻ đầy máu thật lâu sau cũng không nói nổi một lời.
Mộ Nhược lo lắng thúc giục: "Hiện tại quan trọng nhất là nghĩ cách tìm được chứng cứ. Nếu như lão cáo già kia dám hành thích vua, chắc chắn lão đã nỗ lực rất nhiều."
Kỷ Vân Thư: "Lửa nổi lên, căn bản không phải do đèn lồng, mà là những chiếc dây thép dùng để treo đèn lồng. Trong dây thép đã được quét thuốc nổ, ánh nến trong đèn lồng nóng đến mức độ nhất định sẽ khiến cho dây thép bị cháy. Dây thép mới là mấu chốt quan trong trong vụ này, cũng là chứng cứ duy nhất."
"Ý của nàng là nhanh chóng tìm kiếm dây thép kia."
Nàng gật đầu!
Sắc mặt Mộ Nhược thay đổi, cau mày nói: "Toàn bộ Thừa Khánh Điện có lẽ đã trở thành một mảnh phế tích, cho dù có chứng cứ, đoán chừng đã bị cháy hết. Hơn nữa, ngươi muốn vào đó như thế nào?"
Đây đúng là điểm mấu chốt.
Nhưng thay vào đó, con ngươi Kỷ Vân Thư sáng ngời: "Đừng quên, ở trong cung chúng ta còn có một người."
"Khổng Ngu?"
Khi Cảnh Dung xảy ra chuyện, Khổng Ngu đã lập tức sai người truyền tin ra khỏi cung. Có thể thấy được, mong muốn cứu Cảnh Dung của nàng ấy không hề thua kém Kỷ Vân Thư. Nếu muốn vào Thừa Khánh Điện để xem xét đèn lồng kia, có Khổng Ngu ở đó, chắc hẳn là không khó.
Tốt xấu gì người ta cũng là công chúa!
Nhưng, đột nhiên ——
Cảnh Dung bỗng nhíu mày lại, vẻ mặt bối rối không rõ ràng, muốn nói lại thôi. Hắn thở dài, nói: "Ta đột nhiên nghĩ tới một vấn đề rất nghiêm trọng."
Hả?
Cảnh Dung tiếp tục nói: "Chỉ dựa vào những chiếc đèn lồng và dây thép kia, Lý lão tướng quân đã muốn hành thích vua? Thật sự rất không chắc chắn."
Bọn họ bỗng nhiên cảm thấy lạnh người mà không thể giải thích!
Kỷ Vân Thư bị sốc, đại não vận chuyển với tốc độ cao: "Ý của chàng là......"
"Có lẽ...... mục đích của lão căn bản không phải là phụ hoàng." Trong lòng Cảnh Dung bắt đầu mơ hồ không rõ.
Gì?!
Những lời này vừa mới nói xong, trong nhà giam lập tức vang lên một loạt tiếng bước chân, truyền tới từ xa đến gần.
Mộ Nhược mang vẻ mặt cảnh giác, một tay kéo Kỷ Vân Thư đứng lên.
Kỷ Vân Thư cũng nhanh chóng đội mũ áo choàng, che mặt mình lại, yên lặng trốn ở phía sau Mộ Nhược.
Cảnh Diệc vội vàng đi tới, đầy mặt sát khí, nhìn thoáng qua Cảnh Dung vẫn ở trong phòng giam, thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Sau đó, hắn ta quay lại và nâng tay lên, tát một cái vào trên mặt tên thị vệ vừa rồi trông coi ở bên ngoài nhà giam.
Hắn ta tức giận mắng: "Mạc công tử tới đây, vì sao không thông báo với bổn vương một tiếng? Mạc công tử chính là quý nhân, sao có thể để hắn tới nơi dơ bẩn giam giữ trọng phạm này được."
Một cái tát này được đánh rất tàn nhẫn, để lại năm dấu ngón tay trên mặt tên thị vệ.
Thị vệ cúi đầu thỉnh tội: "Thuộc hạ biết sai."
"Người tới, kéo hắn ra ngoài đánh năm mươi trượng."
"Vâng!"
Thị vệ kia lập tức bị kéo ra ngoài.
Rõ ràng hắn ta đang giết gà dọa khỉ!
Mộ Nhược nhìn vở kịch diễn ra trước mặt mình, âm thầm cười chế nhạo hắn ta là đồ thiểu năng trí tuệ!
"Chẳng phải là một thị vệ nho nhỏ? Diệc Vương cần gì phải lo lắng như vậy? Ta chỉ vào nhìn xem mà thôi. Thứ nhất, ta không mang gì vào. Thứ hai, ta cũng không mang thứ gì ra ngoài."
Mộ Nhược đưa hai tay ra!
Nhìn đi nhìn đi, ta thật sự chưa trộm thứ gì.
Cảnh Diệc cười cười, nhìn thoáng qua Cảnh Dung ở trong phòng giam: "Mạc công tử có đặc lệnh hoàng quyền, ở trong hoàng cung có thể tùy ý ra vào. Tuy nhiên, hôm nay trong nhà giam đại nội này đang giam giữ trọng phạm. Nếu như bọn họ trốn thoát, bổn vương cũng sẽ bị phạt theo. Mạc công tử nếu đã vào xem rồi, vậy hãy nhanh chóng rời đi đi."
"Được."
Mộ Nhược nói một cách dứt khoát gọn gàng!
Nói xong, hắn kéo theo Kỷ Vân Thư chuẩn bị đi ra ngoài, nhưng ngay khi Kỷ Vân Thư vừa lướt qua bên cạnh Cảnh Diệc, cánh tay nàng đã bị giữ chặt.
Lực đạo đủ mạnh!
Phạm vi đủ lớn!
Nàng loạng choạng lùi về phía sau vài bước, dây cột quanh cổ đột nhiên rơi xuống, chiếc áo choàng cũng thuận thế rơi xuống sàn, lộ ra gương mặt thanh tú.
Mộ Nhược vốn định kéo Kỷ Vân Thư tới bên người mình, nhưng lại bị thị vệ một bên ngăn lại.
"Thì ra là Kỷ tiên sinh!" Cảnh Diệc nhướng mày: "Không ngờ, quan hệ giữa Kỷ tiên sinh và Dung Vương lại tốt như thế, bất chấp nguy hiểm lớn như vậy vẫn mạo hiểm đi tới nhà giam. Bổn vương thật sự rất hâm mộ, Dung Vương có được một người phụ tá như ngươi."
"Ta tự mình lẻn vào, không liên quan tới người khác."
Nàng vặn vẹo nhích người, nhưng cử động bị kìm hãm bởi lực đạo rất lớn trên vai.
"Rất tốt!" Cảnh Diệc mang vẻ mặt dữ tợn ra lệnh: "Người tới, bắt lấy."
Thị vệ nghe lệnh, lập tức bắt giữ Kỷ Vân Thư.
"Thả hắn ra!"
Cảnh Dung cố hết sức rống lên một tiếng, giọng điệu mạnh mẽ!
Cảnh Diệc dường như nắm được điểm yếu của Cảnh Dung, tươi cười càng thêm âm hiểm.
"Thả?" Hắn ta cong môi, nhấc tay lên và chỉ về hướng Mộ Nhược: "Mạc công tử có đặc quyền xuất nhập hoàng cung không thể ngăn cản, nhưng vị Kỷ tiên sinh này không có. Người tự ý xông vào thiên lao, chính là tử tội."
Sau một khoảnh khắc, hai tay Cảnh Dung dùng sức nắm lấy cọc gỗ, nổi giận quát nói.
"Nếu ngươi dám động vào một sợi tóc của hắn, ta sẽ giết ngươi!