"Đêm đó, ta vốn định đưa nàng ấy rời khỏi hoàng cung, rời khỏi kinh thành. Nếu vậy, nàng ấy sẽ không cần phải gả cho Thái tử, ta cũng hứa với nàng ấy, cho dù phải trốn cả đời, ta sẽ không bao giờ khiến nàng ấy phải chịu tổn thương, nhưng ——"
Hắn còn chưa nói xong, Kỷ Vân Thư đã tiếp lời hắn.
"Nhưng nàng ấy không muốn, bởi vì nếu như nàng ấy thật sự đi rồi, cả Khổng gia và Dụ Hoa Các đều sẽ bị liên lụy, nàng ấy không bỏ xuống được, vì vậy không thể đi. Quan trọng hơn, nàng ấy không muốn sống cuộc sống của kẻ chạy trốn, cũng không muốn cả đời...... đều luôn nhớ tới Cảnh Dung."
Từng câu từng chữ, đều phản ánh hết suy nghĩ trong lòng của Khổng Ngu lúc ấy!
Mộ Nhược cười toe toét: "Nói đến cùng, ta chung quy chỉ là một bằng hữu của nàng ấy, vị trí kia sâu thẳm trong trái tim nàng ấy, vĩnh viễn không hề thay đổi."
"Nhưng nàng ấy rất may mắn, có một bằng hữu như ngươi."
"Có lẽ vậy!" Ngược lại, hắn hít sâu một hơi, nghiêm túc hỏi Kỷ Vân Thư: "Ngươi có thể nói với ta những lời cuối cùng nàng ấy nói khi lựa chọn con đường cuối cùng là gì hay không?"
"Nàng ấy nên nói gì đó với ta hay sao?"
"Ngươi xuất hiện ở Triệu Hiến Điện, nhất định là nàng ấy đã đưa lệnh bài để ngươi tiến cung. Vì vậy, các ngươi nhất định đã nói gì đó, đúng không?"
Đúng!
Rất đúng!
Mộ Nhược hỏi tiếp: "Có thể nói với ta không?"
Kỷ Vân Thư cảm thấy cổ họng thắt chặt, nói: "Ta nói rồi, Thái tử đã chết, nàng ấy cũng không muốn sống nữa. Hơn nữa, cả đời sống trong thâm cung, chính là một loại tra tấn."
"Ngươi biết lý do như vậy không đủ để ngăn cản ta."
"Nhưng ngươi chỉ cần biết điều này là được, những chuyện khác, không cần tiếp tục truy vấn."
Kỷ Vân Thư tỏ thái độ kiên quyết. Nàng sẽ không nhắc tới chuyện Khổng Ngu giết Uất Trì tướng quân và Thái tử.
Dù sao, hung thủ là Khổng Ngu đã tự sát chết.
Cần gì phải phải gắn vào một danh hiệu là hung thủ giết người cho nàng ấy?
Mộ Nhược không phải là một người chấp nhất, trong lòng hắn hiểu rõ, giữa Khổng Ngu và Kỷ Vân Thư nhất định đang che giấu bí mật gì đó, và bí mật kia, Kỷ Vân Thư bất luận thế nào cũng sẽ không nói.
Vì vậy, hắn không tiếp tục hỏi nữa.
Hắn cười một tiếng, gật đầu: "Được, vậy hãy để nàng ấy an tâm đi thôi."
Mộ Nhược kết thúc cuộc trò chuyện, hắn bưng chén trà mình vừa rót ra, chán nản uống một ngụm.
"Chẳng phải ngươi nói không uống trà sao?"
"Ừ, gần đây ta muốn thay đổi khẩu vị."
Đổi tính?
Mộ Nhược buông chén trà, chắp hai tay sau lưng, bước đi ra ngoài.
.......Edit: Emily Ton......
Trong viện, Vệ Dịch khoanh tay tức giận, dùng chân không ngừng đá cục đá, cúi đầu, bĩu môi trong im lặng.
Vừa nhìn thấy Mộ Nhược đi ra, hắn liền hừ một tiếng.
"Tiểu tử thúi, đi, quay về với ta."
Mộ Nhược vung ống tay áo to rộng lên.
Nhưng Vệ Dịch căn bản không để ý tới hắn.
"Tiểu tử thúi...... Tiểu tử...... Vệ Dịch?"
Vệ Dịch vẫn không để ý tới hắn.
Đơn giản ——
Mộ Nhược đi đến trước mặt Vệ Dịch, ngồi xuống ở bên cạnh hắn, nhìn nhìn chỗ mu bàn tay mà mình từng véo hắn, vươn tay ra chạm chạm vào đó, hỏi: "Vẫn còn giận à? Không phải ta cố ý. Vậy đi, chờ lát nữa trở về, ta đưa ngươi một thứ, ngươi nhất định rất thích."
Hả?
Tặng đồ cho mình?
Vệ Dịch dường như vứt hết toàn bộ chuyện lúc trước ra sau đầu, mở to hai mắt.
"Đưa cái gì?"
"Ngươi muốn gì?"
Vệ Dịch vuốt cằm, vừa lúc Kỷ Vân Thư đi ra từ trong phòng, hắn vươn đốt ngón tay thon dài chỉ về phía nàng, cất giọng.
"Ta muốn Thư nhi!"
Giọng nói to lớn vang dội rõ ràng, giống như xuyên thấu vách tường thật dày, ngay cả bọn nha đầu bên ngoài cũng đều nghe được.
Kỷ Vân Thư không nhịn được cúi đầu cười. Nàng đi tới, gõ nhẹ ở trên đầu hắn một cái.
Sau đó nói: "Ngươi lớn tiếng như vậy làm gì? Sợ người khác không nghe thấy sao?"
Không ngờ ——
Vệ Dịch đứng lên, nở nụ cười thật lớn: "Thư nhi, ta muốn nàng."
Phốc ——
Kỷ Vân Thư lập tức đỏ mặt.
Mộ Nhược nghe thấy, thiếu chút nữa ôm bụng cười to. Hắn đứng dậy, túm lấy cổ áo phía sau của Vệ Dịch, kéo tới trước mặt mình, nói: "Niểu tử này, mới hai ngày không gặp mà công phu nói chuyện đã lợi hại như vậy. Nhìn xem, khiến cho Thư nhi nhà ngươi xấu hổ."
Vệ Dịch nhìn Kỷ Vân Thư, vẻ mặt vô tội nói: "Thư nhi, ta nói có gì sai sao?"
Ngươi cảm thấy sao?
Cũng may, Kỷ Vân Thư khá hiểu sự ngây thơ của hắn.
Nàng cười cười: "Không có, Vệ Dịch không nói sai gì cả. Nhưng, hôm nay ngươi phải đi cùng Mộ Nhược quay lại Dụ Hoa Các, nếu vậy, ta sẽ không tức giận với ngươi."
"Nhưng ta không muốn rời xa Thư nhi."
"Ngoan, ta sẽ tới thăm ngươi."
Vệ Dịch không từ bỏ được, một đôi ánh mắt nhìn về phía Mộ Nhược khẩn cầu: "Mộ Nhược ca ca, ta không thích ngươi. Ta có thể không quay lại Dụ Hoa Các với ngươi hay không? Ta muốn ở bên cạnh Thư nhi, được không?"
"Không!"
Mộ Nhược không phải là Kỷ Vân Thư.
Một, hắn không có sự nhẫn nại tốt như vậy.
Hai, tình yêu cũng không quá mức.
Giọng nói của Mộ Nhược cứng lại "Mấy ngày nay Dụ Hoa Các không có ngươi, thật sự quá yên lặng. Hơn nữa không phải ngươi vừa mới nói, ngươi muốn...... Thư nhi hay sao? Ngươi ngoan ngoãn trở về cùng ta, ta sẽ đưa Thư nhi cho ngươi."
"Thật sao?"
"Đương nhiên là thật!"
Kỷ Vân Thư hoài nghi "Ta chờ xem ngươi làm thế nào biến ra bộ dáng của ta và đưa cho Vệ Dịch".
Cuối cùng, Mộ Nhược xách theo Vệ Dịch rời khỏi Trúc Khê Viên.
Giống như xách một con gà nhỏ.
Xem ra, người chân chính có thể trị được Vệ Dịch, chỉ có Mộ Nhược.
Sau khi trở lại Dụ Hoa Các!
Bọn họ vừa mới đi vào, tiểu đồng A Ly đã lập tức đi lên đón, trên mặt không có cảm xúc nào, chỉ vào hậu viện và ấp úng nói: "Sư phó, thật tốt khi ngài quay lại. Cái kia...... cái kia......"
"Cái kia cái gì?"
"Cái kia đã được đưa tới!"
Mộ Nhược dường như biết đó là cái gì.
Trong khi đó, Vệ Dịch lôi kéo góc áo của hắn, sốt ruột hỏi: "Ngươi nói rồi, sau khi ta về cùng ngươi, ngươi sẽ đưa Thư nhi cho ta. Thư nhi đâu? Thư nhi đâu? Nếu như ngươi gạt ta, ta sẽ không bao giờ tin ngươi nữa."
"Ai lừa ngươi! Đi theo ta."
Vì thế, Mộ Nhược kéo hắn đi tới hậu viện.
Bên cạnh một cây cổ thụ nơi hậu viện, đặt một...... người giấy với màu sắc phong phú.
Đúng vậy, chính là người giấy!
Người giấy đã được chuyển tới, chuẩn bị đốt cho Vệ Dịch.
"Nhìn xem, đó chính là Thư nhi của ngươi, ngươi muốn ôm nàng cùng ăn cơm, hay là ngủ cùng nàng, tùy ngươi."
"Ta không bao giờ chơi với ngươi nữa, ngươi gạt ta."
Rống xong, Vệ Dịch giận dữ dậm chân chạy vào phòng mình, trong khi Mộ Nhược còn không quên hét to sau lưng: "Ta không hề lừa ngươi, đây là Thư nhi, là tên do ta đặt lấy. Nếu như ngươi không thích, vậy hãy gọi Đông nhi, Lan nhi, hoặc là gọi Hương nhi cũng được. Ngươi có thể chọn tên, được không?"
"Không!"
Vệ Dịch quăng ra một câu, sau đó "rầm" một tiếng, đóng cửa lại.
Cũng ngay khoảnh khắc cửa vừa đóng lại, bộ dáng chọc cười kia của Mộ Nhược cũng biến mất. Hắn ngưng trọng nhìn chằm chằm vào cánh cửa kia.
Ánh mắt hắn hiện lên thâm vị không thể nào đoán ra.