Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 315: Đánh cuộc một ván



Kỷ Uyển Hân bối rối hỏi một câu.

"Thanh giới? Sao ta chưa từng nghe thấy loại dược này? Đại phu khai dược cho ta, từ trước tới nay chưa từng đề cập tới vị dược này!"

Khi Kỷ Vân Thư đang định giải thích, Cảnh Dung đối diện đột nhiên chen vào.

Hắn hành động như một người biểu biết, nói, "Thanh giới, là một thành phần dược liệu mười năm mới có, rất khó trồng. Vì nó rất hiếm nên giá rất đắt. Nó có thể làm ấm cơ thể, thân thể ngươi yếu như vậy, dùng nó rất tốt."

Hả?

Kỳ lạ!

Không ngờ tiểu tử này cũng mở miệng.

Kỷ Uyển Hân hoàn toàn không nghe những lời hắn nói bởi vì quá sốc, không ngờ hắn sẽ nói chuyện với mình.

Trong lòng nàng ta trở nên bối rối, lòng bàn tay đều toát ra mồ hôi, cắn cắn đôi môi đỏ mọng, nói giọng nhỏ nhẹ với Cảnh Dung, "Ta không biết, thì ra Vương gia cũng hiểu biết về dược này."

"Không có gì, ở bên Vân Thư lâu rồi nên cũng biết một chút da lông. Nghiệm thi gì đó, ta cũng biết một chút."

Vân Thư?

Đúng vậy, Cảnh Dung thực sự đã gọi nàng là Vân Thư ngay trước mặt Kỷ Uyển Hân.

Rõ ràng hắn đã cố tình làm điều đó.

Kỷ Uyển Hân cảm thấy trái tim co thắt lại, đau đớn, nhưng trên mặt lại không hề biểu hiện ra ngoài, chỉ thuận theo tự nhiên tiếp lời Cảnh Dung nói. Nàng ta nói, "Vân Thư thực sự rất thông minh, nàng không chỉ hiểu biết về xương, còn có thể phá rất nhiều vụ án, ngay cả một số kiến thức về dược cũng hiểu."

"Đó là điều tự nhiên."

"Ta không thể so sánh với nàng." Kỷ Uyển Hân tự ti nói một câu, sau đó lại lập tức nói, "Tuy nhiên, ta cũng rất ngưỡng mộ Vương gia."

Cảnh Dung căn bản không thèm để ý tới lời nàng ta nói.

Hắn tùy tay rót ra một chén trà, sau đó giống như thuận miệng hỏi một câu, "Hả? Vì sao lại ngưỡng mộ bổn vương?"

Nốt ruồi đỏ giữa trán Kỷ Uyển Hân giống như nở hoa, cực kỳ rạng rỡ.

Nàng ta nói, "Tác phong và khí thế của Vương gia đều khác với những người khác. Ta vốn tưởng rằng các hoàng tử Vương gia hoàng thất đều kiêu căng lạnh lùng, nhưng Vương gia lại có cảm giác thân thiện."

Cảm giác thân thiện?

Con mắt nào của ngươi nhìn thấy bổn vương thân thiện.

Tuy nhiên, Cảnh Dung vẫn rất hưởng thụ những lời nói này. Hắn chuyển ánh mắt qua Kỷ Vân Thư, cầm chiếc đũa chọc chọc nàng, ngạo kiều nói, "Bổn vương luôn thân thiện với mọi người, đối với nàng càng tốt hơn."

Kỷ Vân Thư trừng hắn một cái.

Nàng không đáp lại!

Cảnh Dung không thèm để ý, đứng dậy nói, "Các nàng cứ trò chuyện vui vẻ, bổn vương quay về phủ trước. Ta có việc cần phải xử lý." Hắn lại nhìn thẳng vào mắt Kỷ Vân Thư, "Ngày mai ta lại đến tìm nàng."

Không ngờ ——

Kỷ Vân Thư căn bản không giữ hắn lại.

Ngược lại hỏi Kỷ Uyển Hân một câu, "Tỷ đi xe ngựa tới đây?"

Kỷ Uyển Hân trả lời, "Tỷ không dám lộ diện nên tự mình đi bộ tới đây."

"Ồ!" Vì thế, Kỷ Vân Thư chuyển hướng qua Cảnh Dung, "Chàng quay về Dung Vương phủ sẽ phải đi qua Tướng quân phủ, vậy hãy đưa Nhị tỷ ta về cùng. Trời đã tối rồi, ta không yên tâm để tỷ ấy quay về một mình."

Kỷ Uyển Hân vừa nghe thấy thế liền nhanh chóng nói, "Vân Thư, không cần phiền tới Dung Vương. Tướng quân phủ cách nơi này không xa, ta có thể đi bộ về cũng được."

"Không được."

Nàng phủ quyết.

Ánh mắt nàng liếc nhìn Cảnh Dung.

Trên thực tế thì Cảnh Dung đương nhiên không muốn!

Trên lưng ngựa hay bên trong xe ngựa cũng vậy, hắn chỉ muốn ngồi với một mình Kỷ Vân Thư.

Nhưng Kỷ Uyển Hân tốt xấu gì cũng là tỷ tỷ tương lai của nương tử mình, về tình về lý, bản thân hắn cũng phải gọi nàng ta một tiếng tỷ tỷ.

Vì vậy hắn có lòng tốt nói, "Được."

Kỷ Uyển Hân cố gắng kiềm chế cảm giác kích động trong lòng, hạ ánh mắt xuống, che dấu tình cảm của mình tốt hơn.

Khi mấy nha đầu giúp Kỷ Uyển Hân khoác áo choàng lên, Cảnh Dung bước tới gần Kỷ Vân Thư, lén cầm lấy bàn tay nàng giấu ở trong vạt áo.

"Nếu như có lần sau, tuyệt đối sẽ không nhẹ tha."

Kỷ Vân Thư hờn dỗi trêu hắn, "Ngày tốt cảnh đẹp, mỹ nhân ở bên người, chàng có âm thầm vui vẻ hay không?."

"Nàng......"

Hắn còn chưa kịp nói ra, Kỷ Vân Thư đã đẩy hắn một cái, nói, "Trên đường cẩn thận."

Cảnh Dung tối sầm mặt lại, sau khi liếc mắt lườm nàng một, hắn lập tức cất bước đi ra ngoài.

Kỷ Uyển Hân cũng từ biệt nàng, lập tức đuổi kịp bước chân Cảnh Dung.

Phía sau, Kỷ Vân Thư nhìn bóng dáng Kỷ Uyển Hân, ánh mắt vốn dịu dàng của nàng dần dần tối sầm lại.

Thời Tử Câm không biết từ khi nào đã xuất hiện ở cửa.

Nàng ấy khó hiểu hỏi một câu, "Vì sao lại cho nàng ta cơ hội tiếp xúc với Vương gia?"

Kỷ Vân Thư nói, "Ta muốn đánh cuộc một ván, để xem mình đúng hay sai."

Những lời như thế này, Thời Tử Câm dường như vĩnh viễn không thể hiểu được, nhưng cũng không tiếp tục hỏi nhiều.

.........

Trên đường trở về!

Bên trong xe ngựa, Kỷ Uyển Hân vẫn luôn ở trong trạng thái căng thẳng thần kinh, cúi đầu, đôi tay nắm chặt lấy nhau, không dám di chuyển cơ thể, dường như sợ sẽ quấy nhiễu Cảnh Dung.

Cảnh Dung nheo mắt liếc nàng ta một cái, hỏi một câu, "Ngươi sợ hay sao?"

Nàng ta lắc đầu.

Thấy thế, Cảnh Dung bắt đầu muốn trò chuyện một chút, híp mắt lại dò hỏi, "Bổn vương nghe nói, phụ thân ngươi đã hứa gả ngươi cho Thẩm Trường Khâm của Thẩm gia?"

"Vâng!"

"Vị Thẩm đại nhân kia, bổn vương thật ra từng gặp nhiều lần, thực sự không tồi."

"Vương gia chê cười." Nàng ta nói.

Cảnh Dung chỉ cười cười, không nói gì nữa.

Sau một lúc, Kỷ Uyển Hân lớn mật ngẩng đầu lên, nhìn hắn bằng ánh mắt thâm tình, nói, "Ta vẫn nhớ rõ lần đầu tiên khi nhìn thấy Vương gia. Đó là khi ngài tới làm khách trong phủ chúng ta."

"Ừ!"

Sau đó... không có sau đó!

Cảnh Dung căn bản không tiếp tục trò chuyện với nàng ta.

Kỷ Uyển Hân cũng không nói được nữa.

Chẳng mấy chốc bọn họ đã tới Tướng quân phủ, Kỷ Uyển Hân bước xuống và đi vào trong phủ.

Khi Cảnh Dung trở lại Dung Vương phủ, Lộ Giang vẫn đang đợi hắn.

"Vương gia!"

"Điều tra thế nào?" Cảnh Dung hỏi.

Lộ Giang lắc đầu, "Không có chút manh mối nào về vụ án Chẩn Tai Ngân ở Ngự Phủ huyện, số bạc kia thật sự giống như biến mất trong hư không. Trước đây từng phái người đi tra xét rất nhiều lần nhưng đều không có kết quả. Hơn nữa......"

"Hơn nữa cái gì?"

Lộ Giang trầm sắc mặt xuống.

Sau đó nói, "Vương gia, ngài suy đoán rất đúng. Thì ra, tất cả quan viên được phái đi điều tra Chẩn Tai Ngân đều chết ở trên đường hồi kinh từ Ngự phủ, không có ai còn sống."

Ồ!

Đáp án này, Cảnh Dung không cảm thấy có gì bất ngờ!

Bởi vì hắn muốn Lộ Giang điều tra, chính là điều tra những quan viên đã từng được phái đi điều tra vụ án Chẩn Tai Ngân.

Không ngờ, tất cả đều đã chết!

Cảnh Dung hít một hơi thật sâu, khoanh tay sau lưng, đi về hướng nội sảnh. Có vẻ như hắn đang suy nghĩ về điều gì đó.

Lộ Giang theo sau, thật lâu sau cũng không dám lên tiếng.

Cuối cùng Lộ Giang vẫn không nhịn được, nói ——

"Vương gia, ngài muốn ta điều tra chuyện này, chẳng lẽ là muốn đi tới Ngự phủ?"

Cảnh Dung trực tiếp phớt lờ những lời này của Lộ Giang, trong miệng lẩm bẩm nói, "Rốt cuộc thì phía sau vụ án này che giấu điều gì? Thứ nhất, bạc không thể bay mất ở trên đường nếu không mở rương ra. Thứ hai, nó không qua tay bất kỳ quan viên các phủ các châu nào. Bạc kia, vì sao có thể biến mất như vậy?"

Vừa lúc, Lộ Giang đều nghe được những lời hắn nói.

Lộ Giang lớn mật giả thiết, "Vương gia, có thể bạc kia trước khi rời khỏi kinh thành, chính là trống không hay không?"

"Không có khả năng!" Cảnh Dung trực tiếp phủ định, sau đó nói tiếp, "Chẩn Tai Ngân thật sự đã được Lại Bộ và Lễ Bộ cùng nhau kiểm tra đối chiếu, trực tiếp niêm phong, hoàn toàn không có khả năng."

"Vậy thì thật kỳ lạ."

"Kỳ lạ nhất không phải ở đây, mà là những quan viên đó, vì sao lại mất tích?"

Lộ Giang không biết!

Trường hợp này, thực sự rất kỳ lạ.