Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 333: Không thể không tranh đấu?



Mấy ngày qua, sức khỏe Kỷ Vân Thư cũng gần như hoàn toàn bình phục.

Hôm nay, nàng xuống giường, lười biếng ngồi ở trong viện phơi nắng.

Đôi mắt hạnh nhân nhẹ nhàng khép lại, dựa vào đệm mềm phía sau!

Giữa hai tròng mắt thanh nhã, có một chút ánh sáng màu cam từ ánh mặt trời ấm áp.

Ánh sáng bình minh phản chiếu trên gương mặt nàng, hình dáng bóng loáng mượt mà, giống như đã được một cây bút chì tinh tế mài giũa, đường cong cực kỳ mềm mại.

Nữ tử như vậy, nếu không phải đang búi tóc quan, mặc trường bào xiêm y nam tử sáng màu, lúc này với bộ dáng lười biếng say mê như vậy, nhất định sẽ mê đảo không ít nam tử.

Mấy tiểu nha đầu đứng ở bên cạnh, không tiếc liếc mắt lén nhìn nàng cho đã. Thư sinh kia, quả thực còn muốn tinh xảo hơn cả nữ nhân.

Mọi người cảm thấy rất thú vị khi nhìn lén nàng!

Kỷ Vân Thư xoa xoa ấn đường, vết thương sau lưng lại bắt đầu đau, cũng may dược của Mộ Nhược rất có hiệu quả, giúp nàng giảm được đau đớn vài phần. Nếu không, đoán chừng nàng đã đau đớn muốn chết.

Không chờ nàng nhíu mày, một cái bóng đã xuất hiện ở trên đầu nàng, cúi xuống, vươn đôi tay ra và bế toàn bộ thân thể của nàng lên, đi về phía trong phòng.

Cảnh Dung ôm nàng giống như nàng không hề nặng chút nào. Khi chân trước của hắn vừa mới bước vào, chân sau đã đá cánh cửa một cái, đóng cửa lại.

Nhiều đôi mắt cũng bị chặn lại ở bên ngoài.

Tất nhiên, có một số người đã bắt đầu nhỏ giọng bàn tán.

Từ sau khi vị Kỷ tiên sinh bị thương, Vương gia nhà mình gần như không bao giờ rời khỏi "hắn", ngay cả khi phải đi ra ngoài một chuyến, Vương gia cũng nhanh chóng trở về.

"Vương gia nhà ta, sẽ không thật sự thích...... nam nhân đấy chứ?"

"Từ sau khi Kỷ tiên sinh vào ở trong phủ, Vương gia giống như đã thay đổi thành người khác, chưa bao giờ đối xử với ai tốt như Kỷ tiên sinh như vậy."

"Vì thế mới nói, Vương gia khẳng định là thích nam nhân."

"Hơn nữa......"

Bốp ——

Một cái tát thật mạnh được vỗ vào trên đầu của gã sai vặt.

Gã sai vặt ăn đau ôm đầu, mắng to nói: "Ai? Là ai? Tên nào không có mắt......"

Vừa quay đầu nhìn qua, không ngờ lại là Lộ Giang.

Gã sai vặt lập tức trở nên lúng túng.

"Lộ đại quản gia, ta đây không phải đang mắng ngài. Ta......" Gã sai vặt ấp úng, cúi người.

Lộ Giang chỉ vào mấy người kia, nghiêm túc mắng: "Mấy người các ngươi, cả ngày ăn no không có chuyện gì, có phải muốn ta quăng toàn bộ các ngươi ra ngoài hay không?"

Mọi người đã biết tính tình Lộ Giang, hai mặt nhìn nhau, nhanh chóng chạy đi.

Chờ sau khi mọi người rời đi, Lang Bạc lập tức đi tới, huých huých Lộ Giang khi thấy khuôn mặt tức giật của ông.

Lang Bạc hỏi: "Có chuyện gì vậy? Ai trêu chọc ngài?"

Lộ Giang vô cùng băn khoăn, nhìn cánh cửa phòng Kỷ Vân Thư đang bị đóng chặt, sau đó quay đầu nói với Lang Bạc: "Ngươi cả ngày đi theo Vương gia, nếu có thời gian vẫn nên nhắc nhở Vương gia vài câu, đừng khiến người ta đàm luận. Nếu như truyền tới tai Hoàng thượng sẽ không tốt chút nào."

Những này vừa nói ra, Lang Bạc liền hiểu ý trong đó. Hắn xấu xa cười cười: "Ta nói này Lộ Giang, Vương gia chúng ta muốn làm gì, ông và ta có thể ngăn cản được sao? Hơn nữa, ta thấy Kỷ tiên sinh cũng không tệ. Tình yêu nam nữ, lão già như ông sẽ không hiểu được."

"Ngươi nói bậy gì đó, ta đây chẳng phải đang lo lắng cho tiền đồ của Vương gia hay sao?"

"Lo lắng?" Lang Bạc thu liễm ý cười, thở dài một tiếng nói: "Hiện tại, Vương gia đã tình nguyện đi Ngự phủ điều tra phá vụ án Chẩn Tai Ngân. Một khi rời khỏi kinh thành, kinh thành này chính là của Diệc Vương. Sau này, Vương gia muốn quay về kinh đô sẽ rất khó, đâu ra tiền đồ như ông vừa nói."

Lang Bạc lo lắng sốt ruột!

Thật ra, Lộ Giang sao lại không lo lắng về chuyện này!

Hai người thở ngắn than dài. Trong phòng, Cảnh Dung và Kỷ Vân Thư lại hoà thuận vui vẻ!

Cảnh Dung nhẹ nhàng đặt Kỷ Vân Thư trên giường, hắn ngồi ở mép giường. Nhìn khuôn mặt Kỷ Vân Thư dần dần hồng hào, hắn cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.

Hắn nhịn không được khen một câu: "Mộ Nhược đúng thật không hổ là thần y, nhìn nàng đã ổn hơn rồi, ta cũng an tâm hơn."

Kỷ Vân Thư nhẹ nhàng cười: "Chàng không cần lo lắng cho ta."

"Nàng là yêu tinh gây chuyện, sao ta không lo lắng được? Nếu như không để ý tới nàng, đảo mắt một cái, chỉ sợ nàng sẽ lại chọc một đống rắc rối cho ta. Kỷ Vân Thư, kiếp trước bổn vương nhất định đã thiếu nợ nàng, vì thế nên đời này sẽ phải liều mạng trả nợ cho nàng."

Hắn vừa nói xong, Kỷ Vân Thư đã vươn tay cầm lấy tay hắn, trên mặt đẹp có chút lo lắng.

Nàng bĩu môi, hỏi: "Cảnh Dung, chàng có nghĩ tới nếu như đi Ngự phủ, có lẽ sẽ là lựa chọn tốt hay không?"

"Sao nàng lại đề cập tới chuyện này?"

Kỷ Vân Thư nói: "Hoàng thượng đột nhiên dùng vụ án Chẩn Tai Ngân ở Ngự phủ huyện ép tới trên đầu chàng và Diệc Vương, ý định chọn một người đi và lưu lại một người, nói cho cùng cũng vì muốn bảo vệ một người. Trong lịch sử tranh đấu, đều là khôn sống yếu chết. Nếu không phải ngươi chết, chính là ta mất mạng. Thái tử đã chết, có lẽ Hoàng thượng sợ sẽ tiếp tục mất đi một nhi tử nữa, vì thế nên mới đưa ra kế sách lần này. Hiện giờ trên dưới trong triều, gần như đều là người của Diệc Vương. Nếu như hắn muốn trở thành trữ quân, bất quá chỉ là chuyện sớm chiều mà thôi."

"Nàng cho rằng, Cảnh Diệc nên làm hoàng đế?" Cảnh Dung phản bác lời nàng nói.

"Nếu luận về hình tượng đế vương, hắn còn không đạt. Nhưng nếu luận về quân thần, hắn thật sự có tài. Từ xưa, đế vương không phải đều là những người có đức, mà là người cầm binh. Mặc dù Diệc Vương không có luận bất cái gì, nhưng......" Trong lòng nàng có chút xúc động, cổ tay căng chặt, đôi mắt lúng liếng.

Nàng cố gắng để không rơi nước mắt.

Sau đó nàng tiếp tục nói.

"Ta không muốn chàng tranh đấu."

Cảnh Dung dừng lại, bộ não đóng băng, trở tay cầm lấy tay nàng và nói: "Ta biết nàng lo lắng. Nhưng Vân Thư, nếu như Cảnh Diệc làm hoàng đế, sẽ có rất nhiều người chết. Vì vậy, hắn không nên trở thành Thái tử, càng không thể trở thành hoàng đế."

"Không thể không tranh đấu?"

"Đúng, không thể không tranh đấu."

"......" Kỷ Vân Thư không nói gì, chỉ nhìn hắn chằm chằm.

"Lần này đi Ngự phủ, thật sự là hạ sách của ta. Tuy nhiên, ta nhất định sẽ cùng nàng hồi kinh. Rốt cuộc, 《Lâm Kinh Án》 còn chưa kết thúc, giữa ta và Cảnh Diệc nhất định sẽ phải tranh đấu. Vân Thư, ta hứa với nàng, cuộc sống mà nàng mong muốn, ta đều sẽ cho nàng. Chờ sau khi ngôi vị hoàng đế nằm ở trên tay người xứng đáng với nó, nàng muốn du ngoạn thiên hạ, ta cũng sẽ thực hiện cùng nàng."

Hả?

Kỷ Vân Thư vừa cảm động nhưng cũng vừa khiếp sợ.

"Ý chàng là...... là Hiền Vương?"

Cảnh Dung không nói gì!

Ngụ ý rằng đúng là như thế.

Một lát sau, hắn mới nói: "Tóm lại, lần này đi Ngự phủ đã là chuyện không tránh khỏi. Sự tình kế tiếp, nàng không cần lo lắng, tự ta sẽ an bài. Nàng hãy dưỡng thương cho tốt, hai ngày sau, chúng ta sẽ xuất phát."

Kỷ Vân Thư trầm mắt, ngoan ngoãn gật đầu.

......

Trong tay Mộ Nhược mang theo hai bầu rượu, lảo đảo đi vào cửa Nam hoàng cung.

Thị vệ nhìn thấy hắn như vậy, vốn định tiến lên giúp hắn, nhưng ngẫm lại vẫn nên thôi. Rốt cuộc, tửu lượng của Mộ Nhược rất tốt, có lẽ sẽ không đâm một đầu xuống hồ hoa sen.

Vì thế hắn một đường nghiêng ngả lảo đảo, lắc lư đi tới Đồng Nhân Điện.

Hắn vừa mới đi vào, Phất Lục đã ngửi được một mùi hương rượu, nhanh chóng đi ra khỏi phòng tới đón, đỡ hắn.

"Mạc công tử, hãy cẩn thận một chút."

"Không sao!" Hắn vung ống tay áo lên, quét Phất Lục qua một bên.

"Vương gia vừa mới nghỉ ngơi, ngài tới không đúng thời điểm."

Phất Lục nhắc nhở.

Mộ Nhược không quan tâm tới điều đó, đi đến cửa đại điện, đẩy ra bước vào.

Mùi dược bên trong nháy mắt lấn át cả mùi rượu trên cơ thể hắn.

Cảnh Hiền vẫn dựa trên ghế mềm như cũ, trên người được phủ chăn, đang nhắm mắt nghỉ ngơi.

Ngay khi Mộ Nhược lảo đảo ở trước mặt hắn, hắn lập tức lên tiếng.

"Tới lấy rượu ta nhưỡng cho ngươi?"

Mộ Nhược rót một ngụm rượu vào trong miệng, ngồi xuống.

"Không phải, tới từ biệt ngươi."

Cảnh Hiền chậm rãi mở đôi mắt có chút mệt mỏi, hỏi: "Đi đâu?"

"Ngự Phủ huyện."