Đầu óc Vệ Dịch bỗng nhiên sáng lên, dường như nghĩ tới chuyện gì cực kỳ quan trọng. Sau đó, hắn xoay người lôi kéo Cảnh Dung và hỏi: "Ca ca, Thư nhi đâu? Mộ Nhược ca ca nói sẽ mang ta đi tìm Thư nhi. Thư nhi đâu? Nàng ấy ở đâu? Nàng đâu? Nàng đang ở đâu?"
Giống như hắn đã quên hết tất cả mọi chuyện vừa rồi ngay trong nháy mắt!
Tiểu tử này thật sự nói quá nhiều, thậm chí còn đặc biệt dài dòng.
Cảnh Dung chắc chắn rằng, nếu không phải Kỷ Vân Thư đang ở trong xe ngựa phía sau, mình nhất định sẽ đá Vệ Dịch ra ngoài. Bởi vì, Cảnh Dung lo lắng nếu mình đá Vệ Dịch ra ngoài, Kỷ Vân Thư ở phía sau sẽ lại nhặt hắn mang về!
Sau đó cho hắn ngồi chung!
Điều đó không đáng!
Cảnh Dung bất đắc dĩ trầm giọng nói: "Yên tâm đi, Thư nhi sẽ không đi mất, nàng đang ở phía sau, chờ tới khách điếm rồi, ngươi có thể nhìn thấy nàng."
"Thật không?"
"Thật."
Vệ Dịch không ngừng phấn khích, không thể kiên nhẫn ló người ra ngoài cửa sổ xe dò xét. Hắn chống hai tay bên cạnh cửa sổ xe, cố gắng nhìn về phía sau, quả nhiên nhìn thấy có một chiếc xe ngựa đi theo phía sau. Hắn lập tức gân cổ lên hét.
"Thư nhi......"
Tiếng hét kia vừa êm dịu lại vừa rõ ràng vàng dội!
Bên trong xe ngựa phía sau, Kỷ Vân Thư nghe được tiếng gọi còn cho rằng bản thân mình đang bị ảo giác. Nàng lại cố dựng lỗ tai nghe thêm một chút.
"Thư nhi......"
Đây không phải là giọng Vệ Dịch hay sao?
Kỷ Uyển Hân cũng nghe thấy tiếng, vươn tay kéo tấm màn phía trước xe ra để nhìn. Nàng ta lập tức nhìn thấy nửa người Vệ Dịch đang ló ra ở trên xe ngựa phía trước. Hình ảnh kia, thật sự rất buồn cười.
Kỷ Uyển Hân giống như nhìn thấy động vật hiếm lạ, nhanh chóng lôi kéo Kỷ Vân Thư qua xem.
Nàng ta còn nói: "Vân Thư, muội mau nhìn xem, Vệ công tử đang gọi muội ở phía trước."
"Hả?"
Nàng lại lo lắng nói một câu: "Sao Dung Vương lại để hắn vươn người ra ngoài? Như vậy quá nguy hiểm!"
Khi Kỷ Vân Thư dựa người vào thành xe ngựa, chuẩn bị vén một góc màn lên để nhìn xem bên ngoài, đúng lúc Vệ Dịch phía trước đã bị Cảnh Dung lôi trở lại vào bên trong xe ngựa.
Vì thế khi nàng nhìn ra thì không nhìn thấy gì cả!
Kỷ Uyển Hân thở dài một tiếng, vẻ mặt tiếc hận: "Muội thật sự nên nhìn thấy hắn."
Kỷ Vân Thư chỉ cười, không nói câu nào!
Sau khi nàng buông màn xe xuống, Kỷ Uyển Hân liền âm dương quái khí nói: "Vệ gia xảy ra chuyện, Vệ công tử cũng thật đáng thương."
"......"
"Muội mang theo hắn tới kinh thành, mối qua hệ giữa hai người các ngươi......"
Nàng ta không kết thúc lời nói, nhưng lại mang theo một chút hương vị.
Kỷ Vân Thư không ngốc, nghe ra được ý của nàng ta. Nàng chỉ cười cười, nói: "Hiện tại ngoại trừ ta ra, bên cạnh Vệ Dịch không còn ai nữa. Ta chỉ xem hắn giống như người thân."
"Vậy hắn thì sao? Hôn sự của hai người, cha vẫn chưa lui. Vệ lão gia và Vệ phu nhân đều đã qua đời, giữa hai người vẫn còn hôn ước."
Nàng ta cố tình nhắc nhở!
Kỷ Vân Thư: "Ta biết."
Vì thế, Kỷ Uyển Hân hỏi tiếp: "Nếu giữa hai người vẫn còn hôn ước, vậy quan hệ giữa muội và Dung Vương được xem là gì?"
Cuối cùng nàng ta cũng hỏi tới vấn đề mà mình muốn biết.
Được xem là gì?
Đương nhiên là bằng hữu nam nữ bình thường!
Kỷ Vân Thư chỉ nói qua loa: "Nhị tỷ, tỷ có vẻ háo hức với mấy tin đồn. Tỷ nói với ta còn được, bên ngoài tai vách mạch rừng, đừng để người khác nghe thấy."
"Tỷ chỉ là quan tâm tới muội mà thôi." Nàng ta dừng lại một chút, sau đó tiếp tục nói: "Dung Vương đối xử với muội rất tốt. Nếu hai người có thể ở bên nhau, cũng không phải không có khả năng. Nhưng, Dung Vương dù sao cũng là Vương gia, trong khi muội lại chỉ là một ngỗ tác. Quan hệ giữa hai người sẽ có chút cản trở. Tuy nhiên, sống trên đời sao có thể luôn thuận buồm xuôi gió? Thời gian trôi qua, mọi thứ cũng sẽ trôi qua."
Đúng là một bát canh gà rất lớn!
Vô ích!
Kỷ Vân Thư nghe lời nàng ta nói, khóe miệng nhẹ nhàng nở nụ cười yếu ớt, không nói nữa.
Trong lúc đó, những người bên trong xe ngựa phía trước không biết gì về cuộc trò chuyện của hai nữ nhân phía sau!
Sau khi Vệ Dịch bị lôi trở về, thở hổn hển muốn đẩy Cảnh Dung ra.
Hắn nói: "Ngươi đang làm gì vậy? Ta muốn tìm Thư nhi, vì sao ngươi lại kéo ta?"
"Ngươi không biết rất nguy hiểm sao?"
"Biết."
"Sao ngươi còn như vậy?"
"Ta thích, ta muốn Thư nhi, ta muốn xuống xe ngựa để tìm Thư nhi. Ta không muốn ngồi cùng ngươi, cả người ngươi đều là mùi rượu."
Cảnh Dung tê liệt!
Tiểu tử, mùi rượu kia chẳng phải tản ra từ trên người ngươi và Mộ Nhược hay sao?
Cảnh Dung thật sự không nhịn được nữa, hai tay nắm thành nắm đấm, đôi mắt bừng bừng giận dữ, lườn Vệ Dịch.
Ngay khi Cảnh Dung đang chuẩn bị trút giận, Mộ Nhược đột nhiên tỉnh dậy.
Đôi mắt Mộ Nhược còn chưa mở ra, cả người đã giật giật, sau đó không vui nói: "Cãi nhau gì vậy, ồn muốn chết!"
Nói xong, Mộ Nhược dốc bầu rượu vẫn luôn nằm ở trong tay vào trong miệng, nhưng bên trong lại không có rượu.
Mộ Nhược chậm rãi mở mắt ra, lắc lắc bầu rượu, thật sự không còn một giọt. Hắn nhíu mày, ném bầu rượu ra bên ngoài xe ngựa, mắng một tiếng: "Bầu rượu nhỏ như vậy, tên Cảnh Hiền kia thật quá keo kiệt."
Vệ Dịch và Cảnh Dung dõi mắt nhìn một loạt hành động của hắn!
Mộ Nhược vặn vẹo cổ, vẻ mặt ngái ngủ nhìn Vệ Dịch đối diện, sau đó nói: "Đi, lấy rượu tới cho ta."
Đúng là tư thế của lão gia!
Vệ Dịch vốn đang thở hổn hển, tâm tình không tốt, lập tức nhấc chân đá hắn một cái.
"Tự mình đi đi, tửu quỷ!"
"Ngươi nói cái gì?"
"Ta nói tửu quỷ."
"Ngươi lặp lại lần nữa."
"Tửu quỷ, tửu quỷ......"
Cảm giác giống như đang hát "Cửu muội, cửu muội, muội muội đáng yêu"!
Khuôn mặt Mộ Nhược chuyển sang màu xanh, vừa giơ tay gõ xuống đầu Vệ Dịch, vừa tức giận nói: "Tiểu tử, có phải cánh ngươi cứng rồi hay không? Dám cãi lại ta, lần sau châm cứu cho ngươi, ta không thể không dùng kim lớn."
Vệ Dịch vốn đã nhát gan, vừa bị dọa như vậy thì có chút sợ hãi, co rúm người lại.
Nhưng ngoài miệng vẫn rất ương ngạnh: "Có bản lĩnh thì ngươi giết ta đi, dù ta thành quỷ cũng sẽ không tha cho ngươi. "
Ôi trời!
Hôm nay tiểu tử này đã ăn thuốc nổ, hay là ăn gan hùm mật gấu?
Vệ Dịch vừa mới cãi nhau với Cảnh Dung xong, lúc này lại cảm thấy bị sặc.
Mộ Nhược không phải là Cảnh Dung, sau khi bị nói trả như vậy, hắn sao có thể cho qua?
Vì thế ——
Một hồi tranh luận cứ như vậy xảy ra!
Hai người, mỗi người một câu đấu khẩu, hoàn toàn không để Cảnh Dung vào trong mắt.
Bọn họ cũng không nhận ra, cả người Cảnh Dung đều không tốt.
Hai tay Cảnh Dung nắm chặt trên đầu gối, bên tai vẫn vang lên từng tiếng cãi vã ong ong. Khuôn mặt hắn hiện lên vẻ bất đắc dĩ, cực kỳ thiếu kiên nhẫn.
Chết tiệt, ta đang ở trong một cái xe ngựa gì vậy?
Cuộc cãi vã vẫn không dừng lại, Cảnh Dung rốt cuộc cũng không thể nào chịu nổi. Khi hắn đang chuẩn bị ngăn hai người lại ——
Đột nhiên!
Xe ngựa xóc nảy kịch liệt, cùng với âm thanh gào rống của con ngựa, xe ngựa cũng gần như bị lật. Người bên trong xe ngựa, càng bị xóc đến nỗi dồn vào một chỗ với nhau.
Cảnh Dung ở dưới, Mộ Nhược ở giữa, Vệ Dịch ở trên!
Lúc này, sự tức giận của Cảnh Dung đã tới cực hạn.
Nhưng, hắn nhẫn, vẫn cố gắng nhẫn nhịn!
Xe ngựa cuối cùng cũng dừng lại.
Bọn họ chỉ nghe thấy một giọng nói ác ý truyền tới từ bên ngoài: "Xuống xe, cướp đây."