Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 339: Ngươi vẫn luôn tỉnh táo



Đồng thời khi Kỷ Vân Thư chạy tới ——

Lang Bạc vội vàng giữ chặt lấy nàng: "Kỷ tiên sinh, đừng qua đó."

Kỷ Vân Thư lo lắng cực điểm, nhìn sơn tặc bắt cóc Vệ Dịch, cố gắng bình tĩnh nói: "Hắn bất quá là một hài tử, cho dù ngươi áp chế hắn cũng vô dụng. Nếu ngươi có thể thả hắn ra, ta đảm bảo, các ngươi đều có thể an toàn rời đi."

"Thả hắn?"

"Chỉ cần ngươi thả hắn ra, ta sẽ đồng ý bất cứ điều gì với ngươi!"

"Ta muốn mạng của các ngươi, muốn tất cả những thứ đáng giá trên người các ngươi."

Kỷ Vân Thư không trả lời!

"Thư nhi, ta đau!" Vệ Dịch kêu lên.

Lúc này, Cảnh Dung nghe tiếng xuống ngựa, khuôn mặt hắn vẫn rất điềm tĩnh, không thể nhìn ra một chút cảm xúc dao động.

Ánh mắt mọi người cũng ngay lập tức đặt ở trên người hắn!

Khi mấy tên sơn tặc nhìn thấy hắn, không thể không bắt đầu run sợ. Bọn họ hoàn toàn bị lực uy hiếp vốn có từ khi sinh ra của Cảnh Dung dọa sợ.

Hắn đi đến trước mặt Kỷ Vân Thư, thấp giọng ra lệnh: "Đi ra phía sau."

"Vệ Dịch hắn......"

"Giao hắn cho ta!"

Kỷ Vân Thư tin tưởng Cảnh Dung.

Kỷ Uyển Hân đã xuống xe ngựa phía sau, ngay lúc này cũng tiến lên nhanh chóng kéo Kỷ Vân Thư ra phía sau.

Tiếp đó, Lang Bạc đi đến bên cạnh Cảnh Dung, hỏi: "Vương gia, làm sao bây giờ?"

Làm sao bây giờ?

Đương nhiên là khuấy động!

Hắn vẫy tay, ra hiệu cho Lang Bạc thối lui qua một bên, sau đó sải bước về phía sơn tặc. Cặp mắt của hắn đanh thép tự tin, lông mày rậm nhấc lên đầy ác ý.

Sơn tặc bị dọa sợ, nhanh chóng hỏi: "Ngươi...... Ngươi là ai?"

"Ngươi không biết vẫn tốt hơn."

"Ta nói cho ngươi biết, đại đương gia chúng ta chính là bá vương huyện Sơn Hoài. Hôm nay các ngươi giết nhiều huynh đệ chúng ta như vậy, đại đương gia chúng ta nhất định sẽ lấy mạng chó của các ngươi."

Cảnh Dung cười: "Được, ta sẽ chờ đại đương gia nhà ngươi tới trả thù. Nhưng trước đó, các ngươi...... một tên cũng đừng nghĩ trốn."

"Ta đây sẽ giết hắn!" Sơn tặc siết chặt lưỡi đao, chém sâu hơn vào cổ Vệ Dịch.

Vệ Dịch đau đớn kêu với Cảnh Dung: "Ca ca, bọn họ muốn giết ta, ngươi hãy cứu ta."

"Chẳng phải ngươi không để ý tới ta hay sao?"

"Ta biết sai rồi, ta không tức giận nữa. Ca ca, ta không tức giận với ngươi nữa, không tức giận......"

Cảnh Dung không biết nên cười hay nên khóc, thay vào đó hắn lạnh lùng nói với sơn tặc: "Nếu các ngươi cảm thấy áp chế hắn thì có thể bảo toàn mạng sống, quả thực chính là vọng tưởng. Nếu ngươi muốn giết, vậy cứ giết đi. Rốt cuộc hắn chỉ là một tên ngốc tử, lưu lại bên người không có tác dụng gì. Nếu như có thể bắt được các ngươi đưa tới huyện Sơn Hoài, có lẽ còn được Huyện thái gia khen ngợi một tiếng."

Sơn tặc đang cố đấu tranh giãy dụa, vừa nghe thấy như vậy thì biết bản thân mình không thể chạy thoát.

Vì thế hắn ta đưa ra một cú đánh cuối cùng: "Được, nếu tên tiểu tử ngốc này không có tác dụng đối với ngươi, ta sẽ giết hắn ngay bây giờ, ít nhất còn có người chôn cùng."

Đao trong tay sơn tặc còn chưa kịp hành động, Vệ Dịch đã bắt đầu khóc thút thít và mắng Cảnh Dung.

"Túi trút giận, ngươi thật là nhẫn tâm, ta ghét ngươi, không thích ngươi. Nếu ta đã chết, ta sẽ biến thành quỷ, mỗi tối đều sẽ đi tìm ngươi, sau đó hù chết ngươi......"

Vệ Dịch bắt đầu lải nhải!

Sơn tặc bị hắn ồn ào đến đau cả đầu!

"Đủ rồi, hiện tại ta sẽ tiễn ngươi lên đường."

Sơn tặc vừa mới nói xong, giơ cao tay lên, cùng lúc với tiếng thét của Kỷ Vân Thư "Đừng" ——

Tuy nhiên, Kỷ Uyển Hân kéo nàng lại rất chặt, không cho nàng chạy qua.

Sơn tặc đã nâng tay lên, đao trong tay cũng nâng lên mấy tấc, sau đó chém xuống cổ Vệ Dịch.

Khi chỉ cách cổ Vệ Dịch một chút, một thứ gì đó lập tức bay ra từ bên trong xe ngựa, vừa lúc đánh vào tay sơn tặc.

Bởi vì lực đạo đủ lớn, sơn tặc bị đau, bàn tay mềm nhũn, đao trong tay lập tức rớt xuống mặt đất.

Cũng trong một chớp mắt kia, Cảnh Dung nhanh chóng tiến lên, một bàn tay lôi Vệ Dịch qua, một bàn tay chụp mạnh ở trên ngực sơn tặc.

Vừa nhìn thấy thế, Lang Bạc lập tức mang theo người vây bắt hết hơn mười tên sơn tặc còn lại, những kẻ phản kháng đều bị giết chết.

Cuối cùng, chỉ còn lại hai người bị áp quỳ trên mặt đất, trói chặt hai tay sau lưng.

Cũng ngay khi Cảnh Dung kéo Vệ Dịch ra phía sau, Vệ Dịch lập tức nhào vào trong lòng ngực Kỷ Vân Thư.

Kỷ Vân Thư ôm lấy hắn, nhanh chóng đưa hắn lên xe ngựa, tìm dược và thoa lên cổ của hắn!

Nàng nhẹ nhàng thổi thổi: "Sau khi thoa dược này, đừng chạm tay vào nó."

"Ừ!"

"Cũng không được chạm vào nước."

"Ừ!"

"Buổi tối đi ngủ, hãy nằm nghiêng về phía bên kia, hiểu không?"

"Ừ!"

Vệ Dịch vừa hưởng thụ toàn bộ quá trình thoa dược, vừa ngoan ngoãn đồng ý với những lời dặn dò của Kỷ Vân Thư.

Nhưng trong ánh mắt mở to của hắn lại ngậm một chút nước mắt!

Đương nhiên, hắn cũng không quên mách lẻo: "Thư nhi, Cảnh Dung ca ca vừa rồi nói người kia giết ta, vì sao hắn lại làm như vậy? Chẳng lẽ hắn đã trở thành người xấu rồi sao?"

Kỷ Vân Thư xoa đầu Vệ Dịch: "Sao sẽ như vậy, ngươi đừng suy nghĩ nhiều."

"Ừ!" Vệ Dịch gật đầu, nói tiếp: "Thư nhi, ta mệt."

"Vậy ngươi hãy nghỉ ngơi đi."

"Được."

Vì thế ——

Vệ Dịch nắm chặt cổ tay Kỷ Vân Thư, trực tiếp gối đầu lên trên vai nàng.

Hắn còn không ngừng cọ sát đầu mình trên đó!

Điều đó khiến Kỷ Vân Thư đau đớn hồi lâu!

Chờ sau khi Vệ Dịch ngủ, Kỷ Uyển Hân vẫn luôn yên lặng bên cạnh nhẹ nhàng huých nàng, hỏi: "Muội có từng nghĩ tới, lúc ấy nếu như Vương gia thật sự không quan tâm tới tính mạng của Vệ công tử, vậy......"

"Hắn không phải là người như vậy!"

"Nhưng khi đó......"

Kỷ Vân Thư lập tức ngắt lời nàng ta, cực kỳ kiên định nói: "Lúc ấy hắn nhất định biết Mộ Nhược sẽ ra tay, vì thế nên mới nói như vậy. Tất cả mọi người có thể hiểu lầm hắn, nhưng ta sẽ không."

Kỷ Uyển Hân cảm thấy rất không thoải mái trong lòng.

Nàng ta chỉ có thể ngậm miệng lại!

Bên ngoài!

Sau khi đám người Lang Bạc thu dọn sạch sẽ thi thể trên mặt đất, trực tiếp cột hai người bị bắt sống vào trên lưng ngựa, sau đó hỏi Cảnh Dung: "Vương gia, thật sự muốn đưa hai người này tới huyện Sơn Hoài hay sao? Nhưng vừa rồi người nọ đã nói, đại đương gia bọn họ......"

Lang Bạc còn chưa nói xong, Cảnh Dung đã lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn một cái.

"Tất cả quan viên triều đình đều là người rảnh rỗi hay sao? Đường đường là huyện lệnh, không ngờ lại bị một tên sơn phỉ khống chế. Huyện lệnh như vậy, bổn vương sẽ hái cái mũ của hắn xuống."

"Vâng, thuộc hạ đã hiểu."

"Nhanh chóng khởi hành đi, trước khi trời tối, hy vọng có thể tới trước khách điếm."

Lang Bạc tiếp tục hỏi: "Vậy Vệ công tử?"

Cảnh Dung nhìn thoáng qua xe ngựa Kỷ Vân Thư, phất ống tay áo một cái, nói: "Để hắn ở cùng với Kỷ tiên sinh."

"Vâng!"

Ngay sau đó Cảnh Dung lên xe ngựa!

Bên trong xe ngựa, Mộ Nhược ôm hai tay trước ngực, cả người trực tiếp nằm trên đệm mềm.

Bộ đáng của một lão tửu quỷ!

Cảnh Dung không nói gì, trực tiếp ngồi xuống một bên. Lúc này, xe ngựa bắt đầu tiến về phía trước.

Thật lâu sau, Mộ Nhược lật người một cái.

Hắn vẫn nhắm mắt lại, hàm hồ hỏi một câu: "Nếu lúc ấy ta không ra tay, có phải ngươi thật sự định để những người đó giết chết Vệ Dịch?"

Cảnh Dung nhìn thẳng về phía trước, nói: "Nhưng, ngươi đã ra tay!"

"Nếu ta thật sự ngủ rồi thì sao?"

"Sự thật chứng minh, ngươi vẫn luôn tỉnh táo."

Mộ Nhược vừa nghe xong, cười cười, lại lật người một cái, nặng nề nhắm nghiền đôi mắt, không còn động đậy nữa!