Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 341: Khách điếm vắng vẻ



Kỷ Vân Thư vừa tắm rửa xong ở trong phòng, tiểu nhị liền tới gõ cửa.

Tiểu nhị đưa một lư hương tiến vào.

"Tiểu ca, mấy ngày nay huyện Sơn Hoài có xảy ra chuyện gì không?" Kỷ Vân Thư đột nhiên hỏi.

Tiểu nhị hơi run tay, nhanh chóng trả lời: "Không có! Vì sao tiên sinh lại hỏi như vậy?"

"Đây là con đường duy nhất để vào kinh thành, cách huyện Sơn Hoài một khoảng khá xa. Theo lý thuyết, sẽ có rất nhiều khách nhân tới khách điếm ở trọ mới đúng. Nhưng, tại hạ thấy khách điếm này, dường như có chút vắng vẻ."

"Gần đây thời tiết không tốt lắm, ít người đi xa. Mùa này chính là như vậy, đợi khi vào thu, phòng khách điếm đều không đủ dùng."

"Phải không?"

Điếm tiểu nhị liên tục gật đầu!

Sau khi lư hương được dùng xong, tiểu nhị dùng khăn lông trên vai lau qua ở trên bàn một lần. Trước khi rời khỏi phòng, tiểu nhị lại nhắc nhở một câu: "Công tử, đêm khuya trời lạnh, nếu không có việc gì thì đừng ra ngoài, hãy nghỉ ngơi cho tốt."

Dựa theo kịch bản phim truyền hình Kỷ Vân Thư từng xem, những lời nói này của tiểu nhị, tuyệt đối không hề đơn giản.

Nhưng nàng vẫn đồng ý.

Cửa phòng vừa mới đóng lại không lâu lại có tiếng gõ cửa vang lên.

Nàng vốn tưởng rằng đó là tiểu nhị vừa rồi quay lại, nhưng không ngờ khi cửa vừa được mở ra, nàng lại nhìn thấy Cảnh Dung đang đứng ở cửa.

Hắn đứng thẳng người ở trước cửa phòng nàng.

"Sao chàng lại ở đây?" Kỷ Vân Thư hỏi.

Cảnh Dung bước vòng qua nàng, trực tiếp đi vào bên trong, mang theo phong cách chủ nhân ngồi xuống.

Sau đó nói: "Đóng cửa lại!"

Kỷ Vân Thư loáng thoáng phát hiện ra điều gì đó, vì thế đóng cửa lại, sau đó ngồi đối diện với Cảnh Dung. Nàng nghiêm túc hỏi hắn: "Có phải chàng đã phát hiện ra điều gì hay không?"

Cảnh Dung không ngạc nhiên khi nàng biết ý đồ hắn tới đây, gật đầu.

"Nơi này rất kỳ lạ!"

"Ừ!"

"Ta đã sai người canh giữ nơi ra vào ở lầu hai, chính nàng cũng phải cẩn thận một chút."

"Có phải chàng nghi ngờ có liên quan tới chuyện sơn tặc hôm nay hay không?"

Cảnh Dung nhíu mày, phân tích nói: "Ta không chắc chắn lắm, nhưng đám sơn tặc kia càn rỡ như vậy, không phải không có khả năng buổi tối sẽ tìm người trả thù. Hơn nữa, lúc trước sơn tặc kia cũng nói, huyện lệnh huyện Sơn Hoài đều nể mặt đại đương gia của chúng vài phần. Một khách điếm bình thường, nói không chừng cũng sớm đã trở thành thịt cá trong bát của đám người kia."

Nói cũng chỉ là để nói.

Nhưng ——

Kỷ Vân Thư nghi ngờ: "Nếu sơn tặc muốn trả đũa, vì sao vừa rồi không trực tiếp hạ dược vào trong đồ ăn?"

"Vì thế mới nói, tên đại đương gia kia là người thông minh. Nếu hắn thật sự hạ dược, chúng ta khẳng định sẽ phát giác ra, tất nhiên sẽ không ở lại đây nữa. Ta đoán nếu đối phương ra tay trước đó, chắc chắn phần thắng cũng không lớn lắm."

Kỷ Vân Thư gật gật đầu.

Cảnh Dung: "Được rồi, bổn vương đã phái người trông chừng, nàng nên sớm nghỉ ngơi một chút."

"Ừ!"

Nhưng ——

Ngươi nên nhấc mông và rời đi trước!

Thay vào đó, Cảnh Dung vẫn trong tư thế ngồi yên bất động.

Kỷ Vân Thư đứng dậy nhắc nhở một câu: "Chàng không đi nghỉ hay sao?"

"Bổn vương sẽ ngồi ở đây."

"Hả?"

"Vạn nhất đêm nay thật sự xảy ra chuyện gì, còn có người sẽ bảo vệ nàng."

Đồng thời với khi nói chuyện, Cảnh Dung đã chủ động rót một chén trà, bắt đầu nhấp từng ngụm.

Kỷ Vân Thư bất lực, biết hắn chắc chắn sẽ không rời đi, chỉ có thể cởi áo và chui vào trong chăn làm tổ.

Nhưng ——

Nàng lại cố ý dịch sát vào trong tường, chừa ra một khoảng trống bên ngoài.

Động tác lơ đãng này của nàng vừa lúc bị Cảnh Dung nhìn thấy. Hắn môi nhấp cười, uống hết trà trong chén, đứng dậy và thổi tắt ngọn nến trên bàn. Sau đó, hắn nâng bước chân đi đến mép giường, không nói lời nào cũng leo lên giường.

Hắn chui vào trong chăn, ôm lấy thân mình mềm mại của Kỷ Vân Thư từ phía sau, dán đầu ở chỗ cổ của nàng, nhắm mắt lại và chìm vào giấc ngủ.

.....Dịch: Emily Ton....

Trong lúc này, phía bên kia!

Kỷ Uyển Hân vẫn luôn ngồi ở bên cạnh bàn, ánh mắt chằm chằm nhìn ánh nến chập chờn trước mặt, cặp mắt vốn dịu dàng giờ phút này lại giống như một ngọn lửa nho nhỏ, càng ngày càng đỏ, vài giọt nước mắt chảy dài trên má.

Bàn tay trong ống tay áo cũng nắm chặt thành quyền.

Ánh mắt đỏ ngầu chậm rãi hiện lên vẻ tàn nhẫn và âm hiểm!

Một lát sau, nàng ta đột nhiên đứng dậy, rời khỏi phòng. Nàng ta đi tìm tiểu nhị và muốn hai cái bánh bao, sau đó đi tới căn phòng ngoài cùng bên trái lầu hai.

Bên ngoài, có một thị vệ đang canh gác.

"Kỷ cô nương có chuyện gì vậy?" Thị vệ hỏi.

Kỷ Uyển Hân cười dịu dàng, giơ màn thầu đang cầm trên tay, nhẹ giọng nói: "Vị đại ca, ta thấy hai người bên trong bị nhốt lâu như vậy, chưa uống một ngụm nước nào. Ta lấy hai cái bánh bao, đưa vào cho bọn hắn ăn vài miếng."

Thị vệ nhanh chóng nói: "Kỷ cô nương, người kia chính là sơn tặc, cần phải đưa tới nhà giam huyện Sơn Hoài."

"Ta biết, nhưng không thể bỏ đói bọn họ, đúng không? Nếu như xảy ra chuyện gì, bọn chúng chết ở trên đường thì sao? Yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì."

Thị vệ suy nghĩ một lúc, dù sao cũng đều là người của Cảnh Dung, ít nhiều vẫn có chút lương tâm.

Vì thế thị vệ liền nói: "Được rồi, cô nương đưa cho ta, ta sẽ đưa vào."

Kỷ Uyển Hân lập tức chuyển bánh bao ra khỏi tầm với của thị vệ, nói: "Ta sẽ tự mình đưa vào, ngươi trông chừng ở bên ngoài. Nếu bên ngoài không có ai cũng không tốt lắm."

Thị vệ ngẫm lại thấy vậy cũng đúng!

Vì thế thị vệ đồng ý mở cửa ra, để Kỷ Uyển Hân đi vào.

Trong phòng, hai tên sơn tặc đang bị trói ngồi ở dưới sàn nhà, bị buộc chặt vào một cây cột lớn, không thể động đậy.

Bởi vì hai người này dọc theo đường đi không ngừng la hét ồn ào, vì thế đều bị nhét vải trong miệng.

Bọn họ vừa nhìn thấy một đại mỹ nhân như Kỷ Uyển Hân tiến vào, đôi mắt đều sáng rực, vặn vẹo người vài cái, trong miệng không ngừng "ưm ưm" thành tiếng.

Kỷ Uyển Hân đi tới, ngồi xổm xuống trước mặt hai người, rút miếng vải bịt miệng của bọn họ ra.

"Hai vị có lẽ cũng đói bụng rồi, đúng không? Ăn cái màn thầu lót dạ trước đi."

Nàng ta vừa lấy một cái màn thầu ra, một tên sơn tặc trong đó liền đùa giỡn nói: "Mỹ nhân, hay là ở lại bồi hai ca chơi một chút?"

Một tên khác cũng nhanh chóng phụ họa: "Đúng vậy, ngươi xem chúng ta buồn chán quá. Mỹ nhân, nàng thật xinh đẹp. Nếu như được đại đương gia chúng ta coi trọng, mỹ nhân thậm chí có thể trở thành phu nhân của sơn trại."

Hai người bắt đầu vui vẻ cười "ha ha"!

Kỷ Uyển Hân lạnh mặt, nhét hai cái bánh bao vào trong miệng hai người.

Khuôn mặt ngoan dịu kia, đột nhiên giống như giữa mùa đông giá rét.

Nàng ta nói: "Các ngươi vẫn nên nhanh chóng ăn bánh bao này đi, muốn trách thì trách các ngươi đã áp chế tên ngốc tử kia, khiến cho vị Kỷ tiên sinh sốt ruột như thế, suýt nữa đã xông lên sống chết cùng các ngươi. Công tử nhà ta để ý nhất, chính là Kỷ tiên sinh. Bất cứ sự tình gì liên quan tới Kỷ tiên sinh, hắn đều có thể liều mạng."

Trời mới biết, vì sao Kỷ Uyển Hân lại đột nhiên nói những lời này!

Hai tên sơn tặc không dám tiếp tục nói lời nào nữa, sợ một khi mở miệng, màn thầu trong miệng sẽ rớt mất, nếu vậy thì thật không đáng.

Bọn họ chỉ trông mong mỹ nhân này nói xong thì rời khỏi phòng!

Nhưng bọn họ lại không ngờ tới chính là, có một thứ đã được để lại ở trên mặt sàn.

Đó là một con dao nhỏ!

Nhìn giống như tình cờ bị bỏ quên!

Nhưng cũng giống như là cố ý bỏ quên.