"Ngươi vẫn nên lo lắng cho bản thân ngươi trước đi. Ta nghe Vệ Dịch nói, ngươi bị thương? Thế nào rồi?"
"Ta không sao." Nàng nói dối, sau đó nói tiếp: "Các ngươi đừng lo, có lẽ bên ngoài Cao Sơn trại đã thiết kế cơ quan gì đó. Nếu không, Tử Câm đã vào đây rồi, ngươi cũng không cần phải hoá trang thành như vậy."
Mộ Nhược gật đầu: "Không sai, ngươi thật ra đã đoán đúng rồi. Bên ngoài quả thực giống như một nhà giam kín mít không có kẽ hở. Nhưng trong này, thật ra rất lỏng lẻo."
Đó là điều tất nhiên!
Bên ngoài nghiêm ngặt, bên trong sẽ không cần nghiêm ngặt nữa!
Kỷ Vân Thư lo lắng: "Ngươi vẫn nên nhanh chóng rời khỏi đây, nếu như bị phát hiện sẽ không đi được nữa."
Mộ Nhược phớt lờ nàng, tiếp tục bận rộn trên tay. Hắn dựng lỗ tai lên, nhíu mày hỏi: "Hiện tại tình huống nơi này rốt cuộc là như thế nào?"
Kỷ Vân Thư chỉ có thể nói ngắn gọn, đơn giản nói những gì đã xảy ra một lần.
Nghe xong, Mộ Nhược kinh ngạc!
Hắn nhìn bộ hài cốt không đầu ở trên bàn, theo bản năng dịch tay ra xa.
Hắn có cảm giác những sợi tóc sau gáy đang dựng đứng lên.
"Chỉ cần ngươi ở đâu, ở đó sẽ có án kiện." Hắn nuốt nuốt nước miếng, nói: "Nhưng, ngươi thật sự tin rằng bọn họ sẽ thả ngươi ra?"
"Ta còn có lựa chọn khác hay sao?"
"Cảnh Dung đã lên kế hoạch mượn một đội binh mã từ Kinh Châu tới đây, chuẩn bị tấn công lên núi cứu ngươi."
Vừa nghe thấy vậy, Kỷ Vân Thư lập tức ngăn cản: "Không được. Mộ Nhược, ngươi cần phải hứa với ta, tuyệt đối không thể để hắn làm như vậy. Một khi tấn công lên núi, hậu quả thật sự không dám tưởng tượng. Không thể tiếp tục hy sinh mạng người."
"Nhưng......"
"Ta tin tưởng Triệu Hoài, chỉ cần ta điều tra ra, hắn sẽ thả ta đi."
Trên thực tế, Mộ Nhược cũng biết lợi hại trong vấn đề này!
Cho dù đội binh của Khang hầu gia ở Kinh Châu mạnh thế nào, nếu tấn công lên núi, cứu người, nhất định sẽ có vô số thương vong.
Vì vậy, dựa theo những gì Kỷ Vân Thư đã nói, hiện tại chỉ có một phương pháp duy nhất, chính là điều tra ra vụ án này, đánh cuộc với Triệu Hoài một ván.
Và Mộ Nhược cũng cảm thấy hợp lý!
Hắn gật đầu: "Được, ta sẽ nghĩ cách ngăn cản Cảnh Dung. Nhưng, nếu như ngươi thật sự xảy ra chuyện, đoán chừng hắn sẽ giết ta."
Kỷ Vân Thư kiên quyết nói: "Ta sẽ an toàn rời đi."
Nói xong, nàng quay người nhìn thoáng qua về phía cửa, rút khăn tay ra khỏi thắt lưng, đưa cho Mộ Nhược.
"Ta muốn phiền ngươi giúp ta nhìn xem, thứ này là cái gì?"
Mộ Nhược mở ra nhìn, sau đó dùng ngón tay chọc chọc vài cái, đưa lên mũi ngửi ngửi.
Có một mùi long não thoảng thoảng.
"Đây có lẽ là một loại dược liệu."
"Dược gì?"
"Nếu ta đoán không nhầm, đây có lẽ là một vị dược tề cha ta từng điều chế ra, gọi là an tâm tán. Nó được làm từ cây long não, cỏ cây bách, thất tử, trùng mễ quý và các dược liệu khác. Nhưng tác dụng cụ thể và dùng để làm gì, cha ta không đề cập tới. Tuy nhiên, nếu gọi nó là an tâm tán, có lẽ là dùng làm thuốc an thần."
An thần?
Kỷ Vân Thư nghi ngờ: "Chỉ có cha ngươi từng nghiên cứu ra loại dược này?"
"Không sai, bởi vì khi cha ta tự mình nghiên cứu chế tạo ra dược tề, ông ấy đều sẽ viết ký lục. Ta từng xem qua cuốn ký lục của ông, cũng nhìn thấy chúng ở trên đó. Nhưng, ông chỉ viết ra phối phương, không viết cách dùng và tác dụng của chúng, xem như ông ấy để lại cho ta một vấn đề nan giải."
Thật sự là tức muốn chết!
Lão gia hỏa đã chết, không ngờ vẫn còn giấu nghề!
Trong lòng Kỷ Vân Thư dường như bị một lớp sương mù bịt kín.
Mộ Nhược tò mò hỏi: "Dược này, ngươi có được từ đâu?"
Kỷ Vân Thư không có thời gian giải thích quá nhiều, lấy lại chiếc khăn tay: "Ta sẽ giải thích với ngươi sau, nhưng hiện tại, ngươi vẫn nên nhanh chóng đi thôi, hai người kia có lẽ cũng sắp trở lại."
"Vậy ngươi tự mình cẩn thận, Tử Câm sẽ ở bên ngoài Cao Sơn trại. Nếu như ngươi xảy ra chuyện, hãy dùng phương pháp lúc trước, gửi tin tức ra ngoài, nàng ấy sẽ tùy thời báo cho chúng ta biết. Cảnh Dung bên kia, ta sẽ nghĩ cách để hắn bình tĩnh lại."
"Đa tạ."
Mộ Nhược quay đầu nhìn thoáng qua Vệ Dịch đang ăn bánh bao.
Tiểu tử này, thật sự vẫn có thể ăn.
Thừa dịp hai tên sơn phỉ kia vẫn chưa quay về, hắn lập tức rời đi.
Vệ Dịch đứng dậy đuổi theo vài bước, nhưng lại bị Kỷ Vân Thư giữ chặt.
"Đừng nói với người khác, biết không?"
"Biết, Thư nhi và Mộ Nhược ca ca đang chơi trò giấu người."
"Đúng vậy, chính là trò chơi giấu người."
Tốt thôi, Kỷ Vân Thư thật sự muốn đánh miệng mình. Nàng một lần nữa lừa dối Vệ Dịch, không biết sau này hắn có thể sẽ lôi hết những chuyện mình lừa dối hắn ra lải nhải hay không......
Sau khi Mộ Nhược rời đi, hắn thay lại quần áo của mình, rời khỏi Cao Sơn trại.
Thời điểm Tiểu Ngư tỉnh lại, vẻ mặt giống như vừa mới tỉnh mộng!
Tiểu Ngư lập tức chạy đi tìm Vệ Dịch, Vệ Dịch vẫn bình yên vô sự ngồi chơi đá trên bậc thềm ngoài phòng.
Hắn ta dùng một chân đá Vệ Dịch: "Tiểu tử, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao ta lại bất tỉnh?"
"Sao ta biết được?"
"Sao ngươi lại không biết?"
"Ngươi tự mình ngất xỉu, ta gọi ngươi rất lâu nhưng ngươi không trả lời, sau đó ta liền rời đi."
Tiểu Ngư bán tín bán nghi, vặn vẹo chính cổ của mình, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng rõ ràng không phát sinh chuyện gì cả.
Vì thế, thôi... quên đi......
Chờ sau khi Tiểu Ngư rời đi, Kỷ Vân Thư bước ra bên ngoài.
Nàng ngồi xuống bên cạnh Vệ Dịch.
Vệ Dịch nghiêng đầu nhìn nàng, nở một nụ cười thật lớn, nâng ống tay áo và xoa xoa trên trán Kỷ Vân Thư.
"Thư nhi có phải rất mệt hay không, mồ hôi đầy đầu."
Nàng lắc đầu: "Ta không mệt."
"Thư nhi, vì sao lại thích những thẻ tre đó? Chơi không vui chút nào."
Cái gọi là thẻ tre, cũng chính là hài cốt.
Kỷ Vân Thư dở khóc dở cười, nàng thật sự không nên lừa Vệ Dịch như vậy.
"Vệ Dịch, thật ra những thẻ tre đó giống như bằng hữu của ngươi. Nếu ngươi không thể xem bọn họ là bằng hữu chân chính của mình, vậy thì bọn họ cũng sẽ không xem ngươi là bằng hữu. Nếu vậy ngươi sẽ không thể tìm được tin tức mình muốn từ trên người bọn họ"
"Tin tức gì?"
"Chân tướng."
"Chân tướng gì?"
"Điều này......" Kỷ Vân Thư ngược lại bị hắn chọc cười.
Lúc này, trời đã chạng vạng!
Màu cam đỏ từ phía chân trời chiếu xuống, hai người đón ánh sáng, song song ngồi ở trên thềm đá.
Bóng dáng hai người tạo ra một loại cảm giác "Mặt trời mọc thì làm, mặt trời lặn thì nghỉ"!
Có lẽ Vệ Dịch đã quá mệt mỏi, dựa vào trên vai Kỷ Vân Thư, híp mắt nghỉ ngơi.
Trong miệng hắn còn không quên nói nhảm gì đó.
Kỷ Vân Thư không nghe rõ lắm, vươn tay xoa xoa đầu hắn, khóe miệng hiện lên một nụ cười nhàn nhạt.
Không lâu sau, khuôn mặt nàng lại trở nên ngưng trọng!
Trong lòng nàng bắt đầu lo lắng về vụ án mạng lần này......
Trong lúc đó, Triệu Hoài tự nhốt mình ở trong phòng, ngồi ngây ngốc cả ngày.
Ánh mắt hắn không có tiêu cự nhìn chằm chằm về phía trước!
Cả người hắn vẫn không nhúc nhích, chỉ có cặp mắt kia thỉnh thoảng liếc trái liếc phải.
Trong đầu hắn vô số lần thoáng hiện lên hình ảnh bên trong hôn phòng một năm trước.
Hắn đẩy cánh cửa màu đỏ trước mặt ra.
Tân nương ở bên trong, một thân áo cưới đỏ, khăn voan đỏ che mặt, vốn nên thẹn thùng ngồi ở trên giường lớn, vốn nên chờ nàng tân lang tới xốc khăn voan đỏ trên đỉnh đầu của nàng lên.
Nhưng, thân thể nhỏ gầy kia lại nằm ở trên sàn nhà......
Máu tươi từng chút một tràn ra từ trên ngực nàng, nhuộm lên chiếc áo cưới màu đỏ càng thêm chói mắt.
Và ở trước mặt tân nương, lại không phải là tân lang hắn, mà là một thân ảnh cao lớn khủng bố.
Trong tay người nọ cầm một thanh kiếm, đưa lưng về phía Triệu Hoài. Lúc ấy hắn không nhìn thấy rõ khuôn mặt hung thủ, rốt cuộc là dữ tợn, hay là hối hận......