Tin tức về sự kiện ở huyện Sơn Hoài, nhanh chóng truyền tới kinh thành.
Sức khỏe của Kỳ Trinh Đế đã từ từ chuyển biến tốt đẹp, những ngày gần đây mặc dù không thượng triều, nhưng tấu sớ quan viên thượng tấu đều được hoạn quan lần lượt đưa đến nội điện.
Khi biết được sự việc lần này, ông tức giận quăng cả bản tấu!
Ông quét tay một cái, toàn bộ giấy và bút mực trên bàn đều bị quét xuống mặt sàn.
Trong điện, các đại thần khom người lui đến hai bên, không dám lên tiếng.
Ngay cả Cảnh Diệc cũng yên ổn đứng ở một bên!
Rốt cuộc, ai cũng không dám lúc này đi rút lông trên đầu lão hổ.
"Hoang đường, đường đường là Vương gia, vừa mới ra khỏi kinh thành đã gây ra chuyện lớn như vậy."
Nói đến cùng, đây là vấn đề mặt mũi!
Vương gia bị sơn phỉ phục kích, quả là mất mặt!
Mọi người trước sau vẫn không nói gì.
Cơn giận trước ngực phập phồng khó dịu, ánh mắt Kỳ Trinh Đế xen lẫn lạnh lùng.
Lại Bộ Thượng Thư Lưu đại nhân do dự một lát, cuối cùng tiến lên, cúi đầu hỏi, "Hoàng thượng, Dung Vương hạ lệnh, tước bỏ chức huyện lệnh huyện Sơn Hoài, giao cho vi thần xử lý, còn thỉnh Hoàng thượng minh xét."
Giọng nói ổn định, nhưng lại khó có thể che dấu sự run sợ trong lòng.
Kỳ Trinh Đế hít một hơi thật sâu, không vui, "Minh xét? Minh xét như thế nào? Chuyện này xảy ra ở huyện Sơn Hoài, huyện lệnh huyện Sơn Hoài đương nhiên có tội, nên làm gì thì cứ làm như thế. Nếu ngươi không biết trừng phạt như thế nào, vậy hãy đọc lại luật pháp Đại Lâm."
Lúc này, Cảnh Diệc nhíu mày lại, nét mặt điềm tĩnh, nhưng trong ngấm ngầm, hắn lại rũ mắt cười.
Sau khi hắn quét mắt nhìn qua mọi người thì cất bước tiến lên, nói, "Phụ hoàng bớt giận, lần này Cảnh Dung bị sơn phỉ tấn công, là chuyện ngoài ý muốn. Mặc dù trước khi tấn công lên núi không báo lên triều đình là sai, nhưng cũng may không có gì nguy hiểm."
Không có gì nguy hiểm?
Kỳ Trinh Đế càng tức giận hơn.
"Theo như ý ngươi nói, trẫm không nên phạt hắn, còn nên ban thưởng cho hắn?"
"Nhi thần chỉ cảm thấy, lần này Cảnh Dung nhận lệnh đi điều tra Chẩn Tai Ngân ở Ngự phủ huyện, trên đường xảy ra chuyện ngoài ý muốn, xuất binh bao vây tiễu trừ, đó là điều đương nhiên."
Thật là hiếm có!
Không ngờ Cảnh Diệc lại đang nói giúp cho Cảnh Dung.
Khuôn mặt Kỳ Trinh Đế trở nên âm trầm, không đáp lại lời hắn nói, lạnh nhạt nhìn chằm chằm vào bản tấu trên mặt sàn vừa bị mình vứt đi, trong lòng bắt đầu suy nghĩ chuyện gì đó.
Đối với mọi người nhìn xem, có lẽ Kỳ Trinh Đế đã tức giận quá độ.
Nhưng mọi người lại không hiểu, ngài ấy đang tức giận chuyện gì?
Vừa không tổn thất binh lính triều đình, sơn phỉ cũng bị tiêu diệt, vậy vì sao lại tức giận?!
Thật sự từ xưa tới nay, trái tim của đế vương đều giống như mò kim đáy biển!
Lúc này ——
Hoạn quan từ bên ngoài khom người tiến vào.
"Hoàng thượng, Tần đại nhân cầu kiến."
Tần Sĩ Dư?
Lão gia hỏa kia mấy trăm năm không hề tham chính, đôi chân không nhanh nhẹn, lúc này chạy tới đây, tất nhiên không phải tới uống trà. Nếu vậy, chắc là nghe được tin đồn nào đó, đến vì chuyện của Cảnh Dung.
Kỳ Trinh Đế hừ một tiếng, nhưng không thể từ chối người bên ngoài.
"Để hắn tiến vào."
Hoạn quan lĩnh mệnh.
Tần Sĩ Dư chân cẳng không tốt, đi đường khập khiễng, vì thế đi rất chậm, kéo từng bước một, một hồi lâu mới đi tới giữa đại điện.
Ông ta chắp tay cúi người, "Thần tham kiến Hoàng thượng."
"Tần đại nhân không cần đa lễ."
"Tạ Hoàng thượng."
Kỳ Trinh Đế quét mắt nhìn chúng đại thần một cái, xua tay, "Các ngươi đều lui ra đi."
Mọi người cúi đầu.
"Thần xin cáo lui."
Tất cả đều lần lượt lui ra ngoài!
Đó là cơ hội để bọn họ chuồn đi.
Cảnh Diệc liếc mắt nhìn kỹ Tần Sĩ Dư một cái, trong lòng nghiền ngẫm điều gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
Hắn cúi đầu về phía Kỳ Trinh Đế, "Nhi thần cáo lui."
Hắn cũng rút lui ra ngoài.
Ngay cả mấy tên hoạn quan trong điện cũng bị Kỳ Trinh Đế đuổi đi.
Chỉ còn lại một mình Tần Sĩ Dư.
"Trẫm nghe nói gần đây Tần đại nhân chân đau tái phát, vì sao không ở trong phủ nghỉ ngơi?"
Tần Sĩ Dư cúi đầu, có vẻ cung kính, "Chân của thần chỉ là một ít bệnh cũ, không có gì đáng ngại."
"Vậy hôm nay ngươi tiến cung là muốn vấn an trẫm? Hay là có mục đích riêng?"
Có mục đích riêng?
Đúng là một từ nghiêm trọng!
Tần Sĩ Dư lập tức cúi người sâu hơn, hai tay giơ lên phía trên, "Thần không dám. Hôm nay thần tiến cung, chỉ vì nghe nói Dung Vương diệt phỉ ở huyện Sơn Hoài, loại bỏ mấy trăm người trên Cao Sơn trại, vì thế tiến cung để hiểu rõ tình hình hơn."
"Vậy ngươi đã hiểu rõ chưa?"
"Thần biết, sự kiện lần này bá tánh huyện Sơn Hoài không ai bị thương, hơn nữa Cao Sơn trại vẫn luôn là một tai hoạ ngầm của triều đình. Dung Vương ngược lại đã giúp triều đình giải quyết vấn đề nan giải này của Đại Lâm."
Đúng là một cái lưỡi láu lỉnh!
Tâng bốc hết lời khi khen ngợi Cảnh Dung.
Không thể làm gì được, Tần Sĩ Dư từ xưa tới nay luôn luôn nói thẳng.
Hừ!
Kỳ Trinh Đế xem thường nhìn ông ta một cái.
"Theo lời Tần đại nhân vừa nói, Cảnh Dung nên được thưởng công mới đúng."
Kỳ Trinh Đế nói giọng lạnh lùng!
Tần Sĩ Dư gật đầu, không nói lời nào.
Kỳ Trinh Đế cười lạnh một tiếng, "Tần đại nhân tiến cung, không phải chỉ để nói những điều này với trẫm, đúng không? Trẫm đã cho người lui ra hết, nếu ngươi có chuyện gì, cứ nói đừng ngại."
Tần Sĩ Dư thẳng lưng một chút, hai tay vẫn cung kính đặt ở bên sườn.
"Thần biết Hoàng thượng đang lo lắng điều gì, hôm nay thần tiến cung, chính là vì muốn giúp Hoàng thượng giải tỏa lo lắng."
"Nói."
"Hoàng thượng đang lo lắng...... Dung Vương sẽ có tâm mưu phản."
Ồ!
Tần Sĩ Dư a Tần Sĩ Dư!
Ngươi thật là to gan lớn mật!
Không thể không nói, ông ta đã nói ra điều cố kỵ trong lòng Kỳ Trinh Đế ngay trong một cái chớp mắt.
Kỳ Trinh Đế không tức giận cũng không kinh ngạc, ngược lại nheo mắt, dự định tiếp tục lắng nghe ông ta nói tiếp.
"Lần này diệt phỉ, Dung Vương không phái người hồi kinh thông báo, mà là đi tới Kinh Châu mượn 3000 binh mã của Khang hầu gia. Nhưng năm đó, khi Khang hầu gia vẫn còn ở trong triều, không hề ngấm ngầm qua lại với Dung Vương, vì sao lại cho Dung Vương mượn binh? Vì thế Hoàng thượng nghi ngờ trong lòng cũng không có gì đáng trách. Tuy nhiên, mặc dù Khang hầu gia không hỏi việc triều đình, nhưng theo thần được biết, Khang hầu gia vẫn luôn biết chuyện sơn phỉ huyện Sơn Hoài càn rỡ. Lúc còn ở trong triều, ông ấy thậm chí đã đưa ra ý kiến muốn diệt phỉ mấy lần. Vì thế lần này Dung Vương mượn binh, Khang hầu gia sẽ đồng ý, không phải cũng rất hợp lý hay sao?"
Theo cách nói như vậy, đúng thật là hợp lý!
Năm đó, Khang hầu gia ở trong triều, đúng là từng đề cập tới chuyện muốn diệt phỉ, nhưng bị Kỳ Trinh Đế ép xuống. Rốt cuộc, huyện Sơn Hoài nằm ở vị trí chiến lược, không thể dễ dàng xuất binh.
Bởi vậy, trong lòng Khang hầu gia bất mãn, hơn nữa đủ loại sự kiện, tích lũy theo ngày tháng, cuối cùng rời khỏi triều đình!
Tần Sĩ Dư tiếp tục nói, "Tâm tính Dung Vương như thế nào, Hoàng thượng chắc chắn hiểu nhất. Nếu nói hắn có tâm mưu phản, lén lút mượn sức, hoặc là cấu kết với Khang hầu gia, điều này thật sự không thể. Rốt cuộc, cây to đón gió. Ngay cả khi Dung Vương không thông minh, cũng sẽ không mượn binh của Khang hầu gia, khiến cho Hoàng thượng nghi ngờ."
Nói tới đây, sự nghi ngờ trong lòng Kỳ Trinh Đế đã giảm bớt vài phần.
Ông trầm giọng nói, "Theo những gì Tần đại nhân đã nói, thật ra trẫm đã nghĩ quá nhiều."
"Hoàng thượng nghĩ lại xem, Kinh Châu gần huyện Sơn Hoài nhất, dựa theo tình hình lúc đó mà nói, nếu Dung Vương thượng thư tới kinh thành, sau đó chờ Binh Bộ chỉnh hợp xuất binh, tất nhiên sẽ mất rất nhiều thời gian. Nhưng chuyện kia quá khẩn cấp, Dung Vương đành phải phái người đi tìm Khang hầu gia mượn binh. Hơn nữa, lần này tấn công Cao Sơn trại, hai ngàn binh mã bị tổn thất cũng đều là người của Khang hầu gia. Nhiều năm qua như vậy, chẳng phải Hoàng thượng cũng bởi vì trong tay Khang hầu gia có đội binh mã này mà sầu não hay sao? Lần này Dung Vương diệt Cao Sơn trại, thứ nhất đã giúp triều đình giải trừ tai họa ngầm, thứ hai cũng tước đi binh mã của Khang hầu gia. Đối với triều đình, hoặc đối với Hoàng thượng mà nói, chính là đẹp cả đôi đường. Vì thế, không chỉ không nên phạt Dung Vương, mà còn nên thưởng."
Tần Sĩ Dư nó từng từ như châu tựa ngọc, mỗi một câu đều rất nhẹ nhàng.