Nghe thấy Kỷ Vân Thư hỏi như vậy, mắt đen của Tố Vân hiện lên vẻ kinh sợ.
"Kỷ tiên sinh, vì sao ngài...... lại hỏi điều này?"
"Hiện tại ngươi chỉ cần cẩn thận trả lời ta là được, nghĩ kỹ, rất quan trọng." Khuôn mặt Kỷ Vân Thư trấn định và nghiêm túc.
Giờ phút này, những gì nàng có trong tay, không chỉ đơn giản là một vụ án mạng.
Mà là cuộc sống của hai mạng người!
Hai tay Tố Vân đặt ở trên đầu gối, nắm chặt nơi góc áo của mình, cúi thấp đầu xuống, bắt đầu hồi tưởng về những gì đã xảy ra trong đêm hôm đó.
"Ngày đó, ta đã âm thầm hồi phủ, hạ độc vào chén thuốc của tiểu thư ở trong phòng bếp, tận mắt nhìn thấy chén thuốc được đưa vào trong phòng tiểu thư. Ta biết, sau khi tiểu thư uống thuốc xong một khoảng thời gian thì sẽ lập tức ngủ. Vì thế trong khoảng thời gian đó, ngay cả Kiều Tâm cũng sẽ không vào phòng để tránh làm phiền giấc ngủ của tiểu thư. Lúc ấy ta thực sự sợ hãi, nhưng cũng rất lo lắng."
Nói tới đây, tay nàng càng dùng sức nắm chặt, đầu ngón tay cũng trở nên trắng.
"Cũng vì thế cho nên, ta vẫn luôn trốn tránh không dám đi ra ngoài. Mãi cho đến khi tất cả mọi người đều đã ngủ thiếp đi, ta mới lén lút vào trong phòng tiểu thư. Một khắc khi ta đẩy cửa ra, ta nhớ rất rõ ràng, trong phòng không hề đốt đèn. Tiểu thư nằm ở trên mặt đất, bên người...... là chén thuốc đã đổ nghiêng. Đó là tất cả những gì ta đã nhìn thấy."
Tố Vân cố gắng nhớ lại, dưới ánh sáng rực rỡ của đèn dầu, khuôn mặt không có tơ máu đã có vẻ có chút phiếm hồng.
Kỷ Vân Thư có chút căng thẳng: "Cho nên ngươi dám khẳng định, trong phòng lúc ấy không hề có ánh đèn?"
"Ta chắc chắn." Nàng ta dùng sức gật đầu, sợ bỏ qua một chút cơ hội được sống.
"Được rồi, ngươi hãy suy nghĩ thêm một chút nữa. Lúc ấy trên người tiểu thư nhà ngươi có thương tích gì không?"
Tố Vân cẩn thận suy nghĩ và lắc đầu.
"Thật sự không có?"
"Hẳn là không có, nếu có miệng vết thương, khi ta kéo tiểu thư tới trên giường, không có khả năng không phát hiện ra."
Kỷ Vân Thư lo lắng, tuy rằng trong lòng đã có những giả thuyết về những gì đã xảy ra, nhưng nếu như không nắm chắc, nàng vẫn không dám quả quyết đi báo nha môn, lật lại bản án một lần nữa.
Ngay sau đó.
Tố Vân kích động nắm lấy tay Kỷ Vân Thư, thân mình cũng bắt đầu nâng lên từ trên mặt đất.
"Kỷ tiên sinh, ta đã nói tất cả những gì ta biết. Ngài nói ngài có thể cứu ta, có thể cứu Lâm Đoan, có phải là sự thật hay không?"
Đôi mắt vốn tuyệt vọng, giống như tro tàn lại dường như bốc cháy, tràn ngập hy vọng!
Cánh tay bị nắm chặt bởi một luồng sức mạnh, Kỷ Vân Thư đành phải thừa nhận.
Có chút đau!
Kỷ Vân Thư cau mày vì đau, nói: "Tố Vân, nếu như ta đã tới nơi này để gặp ngươi, đáy lòng tự nhiên đã có chủ ý. Tuy nhiên, vụ án này có chút phức tạp, không phải một chốc một lát là có thể giải quyết. Hiện tại, tất cả các chứng cứ đều chỉ rõ ngươi là kẻ giết người. Hơn nữa, chính ngươi cũng đã thừa nhận. Muốn lật lại bản án, cần phải tìm được đầy đủ chứng cứ, chứng minh hung thủ là một người khác."
"Hung thủ là một người khác? Chẳng lẽ...... tiểu thư không phải vì trúng mi độc mà chết hay sao?"
"Ta không dám khẳng định." Kỷ Vân Thư đáp trả.
Một câu không dám khẳng định, khiến cho Tố Vân tâm hoảng ý loạn, mím chặt môi, nhỏ giọng nghẹn ngào.
Kỷ Vân Thư suy nghĩ một lúc, lại hỏi nàng: "Đêm đó, tiểu thư nhà ngươi đã uống thuốc gì?"
"Tiểu thư thường xuyên đau đầu, vì thế, thuốc mà nàng uống chính là thuốc an thần."
"Những dược liệu trong đó là gì?"
"Có hạt táo chua (酸棗仁), hạt bách tử (柏子仁), rễ cây viễn chí (遠志), vỏ hợp hoan (合歡皮), đúng rồi, còn có xuân quy (春歸). Bởi vì tiểu thư sợ đắng, cho nên sẽ thêm hai mảnh xuân quy vào trong chén thuốc." Mỗi một chữ nàng đều nói cực kỳ rõ ràng.
Xuân Quy!
Trên dầu sáp mỏng kia, Kỷ Vân Thư chính xác đã ngửi thấy mùi vị của xuân quy!
Kỷ Vân Thư cảm thấy nhịp tim mình đập nhanh hơn, bắt đầu suy ngẫm về những gì Tố Vân vừa nói.
Tố Vân thật vất vả mới bốc cháy lên ngọn lửa hy vọng, giờ phút này tuyệt đối không thể chặt đứt.
Kỷ Vân Thư, chính là cọng rơm cứu mạng nàng!
Thấy Kỷ Vân Thư vẫn không đáp lời, Tố Vân đỏ mắt, sốt ruột nói: "Tiên sinh, cho dù kết quả cuối cùng là như thế nào, ngươi có thể đáp ứng ta hay không, nhất định phải giúp Lâm Đoan. Là do ta hại hắn, hắn không nên chết, tất cả mọi tội lỗi, một mình ta sẽ gánh. Hắn không có quan hệ gì, hắn cũng chỉ vì muốn giúp ta."
Nàng ta khóc đến nỗi rối tinh rối mù.
Trong đời Kỷ Vân Thư sợ nhất, chính là nhìn thấy nữ nhân khóc. Hiện tại, thật sự muốn lấy khăn lau nước mắt cho nàng.
Nhưng Kỷ Vân Thư dù sao cũng là một "nam nhân", nếu làm như vậy thật sự không ổn.
Vứt bỏ ý niệm này, Kỷ Vân Thư mang theo giọng điệu an ủi, nói: "Trong lòng ngươi có Lâm Đoan, trong lòng Lâm Đoan cũng có Tố Vân ngươi. Trời cao từ trước đến nay luôn chiếu cố đến những người tận tâm với nhau. Các ngươi đã mất đi một hài tử, trời cao cũng sẽ ban lại cho các ngươi một thứ khác. Vì thế, đừng đánh mất hy vọng. Vụ án này, nhất định sẽ được đưa ra ánh sáng."
Lời này, đại khái là Kỷ Vân Thư đã xem quá nhiều tiểu thuyết ngôn tình.
Nhưng đối Tố Vân mà nói, lại rất hữu ích!
Hai mắt trống rỗng thâm sâu dần dần tan biến, hăng hái gật gật đầu!
Kỷ Vân Thư ra khỏi đại lao với sắc mặt khó hiểu, mắt thường rất khó nhìn thấu tâm tình nàng lúc này.
Nha sai mang hộp gỗ đàn hương đi lên đón nàng.
"Kỷ tiên sinh, ngài phải đi?"
Không đi thì làm gì? Lưu lại nói chuyện nhân sinh cùng ngươi à?!
Kỷ Vân Thư liếc một ánh mắt lạnh lùng về phía nha sai, lấy lại hộp gỗ đàn hương của mình từ trong tay hắn, vừa dùng ống tay áo xoa xoa bụi ở mặt trên.
Vừa hỏi: "Ngươi mỗi tháng nhận bao nhiêu bổng lộc?"
"A?"
Nha sai kinh ngạc, gãi gãi đầu, xấu hổ cười cười, rụt vai, dùng cử chỉ tay giơ ra như cái kéo để ứng phó.
"Hai lượng."
Kỷ Vân Thư "Ân" một tiếng, lấy ba lượng bạc ở bên hông lấy ra, đưa cho hắn.
Ba lượng bạc nặng trĩu đặt xuống trong tay, nha sai nở một nụ cười lộ ra một miệng đầy răng vàng.
Không nghĩ tới Kỷ tiên sinh sẽ thưởng chút bạc cho mình, thậm chí là ba lượng!
Thật bất ngờ, Kỷ Vân Thư lại dội một bát nước lạnh về phía hắn: "Ngươi hãy đi mua một số xiêm y tốt và một ít dược trị thương hàn, sau đó đưa cho vị cô nương vừa rồi, cũng mua một số đồ ăn đưa cho nam tử gọi là Lâm Đoan. Ăn ngon uống tốt, đều không thể thiếu."
Tan vỡ ~
Âm thanh tan nát cõi lòng!
Đó không phải là dành cho mình!
Tuy nhiên, những sự bối rối đó khiến cho khuôn mặt nha sai bắt đầu nhăn nhó, khom khom lưng, có vẻ thập phần khó xử: "Tiên sinh, đó đều là phạm nhân bị nhốt tại trong nhà lao, làm như vậy, không hợp quy củ."
"Ta đây hỏi ngươi, có phải có quy định, chỉ cần chưa có công văn Hình bộ gửi xuống, cho dù là phạm nhân bị định tội chết, cũng không thể chết hay không?"
"Vâng."
"Vụ án Chu gia, Lưu đại nhân đã gửi thư cho Hình bộ, nhưng văn bản phán quyết còn chưa được đưa xuống. Nếu như phạm nhân chết ở trong nhà lao, tội này ngươi gánh nổi không?"
Nói dễ nghe một chút thì hắn chỉ là nha sai, nói không dễ nghe, hắn chính là một ngục tốt nho nhỏ. Tội này, đương nhiên hắn gánh không nổi.
Tuy nhiên......
"Kỷ tiên sinh, ta cũng chỉ làm việc theo quy định."
Người này, sao lại ngu dốt như thế, nói như thế mà cũng không thông!
Kỷ Vân Thư liếc mắt "nhìn" hắn một cái: "Quy định là ngươi phải trông coi phạm nhân, không cấm ngươi không mua xiêm y và dược liệu cho bọn họ. Nếu như ngươi không mua xiêm y, vậy thì dư lại một lượng sẽ không cho ngươi."
Cái gì?
Trong ba lượng đó, hắn có thể nhận một lượng!
Mặt mày hớn hở.
Cầm bạc, liếm liếm môi, ha hả nói: "Vâng vâng vâng, tiên sinh nói rất đúng, ta sẽ lập tức đi làm, tuyệt đối khiến tiên sinh hài lòng!"
Búng tay một cái.
Có tiền có thể sai quỷ đẩy ma*, không sai chút nào.
*Có tiền có thể sai quỷ đẩy ma: 有錢能使鬼推磨 (money will make the Devil turn millstones (idiom); with money, you can do anything you like.)
Lười khua môi múa mép cùng hắn, Kỷ Vân Thư ôm hộp gỗ đàn hương của mình, rời đi.
~~~~~ Hết chương 39 ~~~~~
Note:
+ Ad cực kỳ lười tương tác, trả lời từng câu hỏi, không up lên fb hay up ảnh ót nhiều vì mất time, vân vân và vân vân... Vì vậy, không cần nói hay hỏi nhiều: Dịch tuỳ hứng, Hoặc (bắt đầu áp dụng từ chương 40 trở về sau):
+ Mỗi chương >=100 votes (100 ngôi sao) sẽ up chương mới. (Từ C1-C100)
+ Mỗi chương 150-200 votes sẽ up mới (C101-C200)
+ Sau C200 sẽ up dồn chương. (C201-C500/C1000). Sau khi up dồn chương nếu ko đọc đc thì refresh watt bằng cách log out rồi log in lại. (Áp dụng cho toàn bộ truyện của ad đã dịch)
+ Nếu gặp chương bị nhảy có nghĩa là đã set private (followers mới đọc được). Chưa xác định sẽ nhảy cóc đoạn nào.
+ Tất cả các truyện đều có thể tìm thấy bản convert trên wikidich.