Nàng ấy nâng cơ thể cồng kềnh đứng dậy, lau nước mắt, nhấc chân chuẩn bị bước ra khỏi linh đường, nhưng đột nhiên dừng lại, nói với Kỷ Vân Thư.
"Kỷ ca ca, cha ta lúc sống sợ bẩn nhất, ta muốn hạ táng ông ấy chỉnh tề, đừng làm bẩn quần áo của cha ta, được không?"
Ý ngoài lời chính là, ngươi đừng mổ xẻ cha ta!
Nếu không, cha ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Kỷ Vân Thư gật đầu đảm bảo một cái.
Sau khi Thường Nhất Ngôn rời đi, Kỷ Vân Thư cũng bắt đầu với công việc của mình.
Nàng đi đến bên cạnh quan tài, nhìn vào bên trong.
Bên trong, sắc mặt Thường lão gia tái nhợt, hốc mắt trũng xuống, xương gò má nhô lên, khóe môi cũng bị lõm xuống, rõ ràng đã chết vài ngày. May mắn mấy ngày gần đây trời vẫn mưa, xung quanh thi thể đều được rải phấn bồ kết và thương truật*, vì thế mùi hôi từ thi thể cũng không nặng lắm. (*tên một loại thuốc Bắc)
"Có bao tay không?"
Thường quản gia nhanh chóng sai người lấy một đôi bao tay cho nàng, ngay sau đó lại chuyển một cái ghế đặt ở bên cạnh.
Thường quản gia cung kính nói với Cảnh Dung, "Vương gia có thể ngồi xuống, ta sai người mang một ấm trà tới đây."
Nhìn tiểu thư sinh này phá án, hắn luôn cảm thấy hào sảng nhất.
Rất hấp dẫn!
Kỷ Vân Thư đeo bao tay, thò bàn tay vào trong quan tài, nhẹ nhàng nâng đầu Thường lão gia lên, để lộ dấu vết của sợi dây thắt ở trên cổ. Dấu vết dây thừng lưu lại rõ ràng có thể nhìn thấy, màu đỏ có chút xanh. Ngoại trừ một dấu vết kia, không có gì khác.
Ngay sau đó, nàng lại bẻ miệng Thường lão gia, lưỡi bị ấn xuống trong khi đầu lưỡi cong lên, hơn nữa cả hai tay đều cuộn lại vào trong, hai chân cứng và thẳng, tất cả các chứng cứ đều cho thấy, ông ấy đúng là chết vì thắt cổ.
Chẳng lẽ ——
Thật sự là tự sát?
Cả ba người đều tự sát?
Điều này không thể nào tin được!
Hay là oan hồn lấy mạng?
Không, trên đời này làm gì có oan hồn lấy mạng.
Phòng Minh Tam tiến lên dò hỏi, "Kỷ tiên sinh, thế nào? Có tìm thấy manh mối nào không?"
"Người chết thật sự đã tự sát."
"Vậy...... nói cách khác, không có hung thủ?"
Kỷ Vân Thư nhíu mày, "Cũng không chắc chắn."
"Vì sao lại nói như thế?"
"Nếu như người chết lựa chọn tự sát, vì sao phải dùng sức giãy dụa khi đã đưa ra lựa chọn ấy? Hai tay cuộn chặt, hơn nữa khi chết hai mắt trừng lớn, khuôn mặt dữ tợn?"
Mọi người đều nhìn nàng chằm chằm, muốn tiếp tục lắng nghe.
Kỷ Vân Thư không nói hết, chỉ hỏi Thường quản gia, "Trang phục Thường lão gia mặc lúc chết vẫn còn?"
"Vẫn còn."
"Phiền ông mang tới cho ta."
"Trang phục có điều gì bất thường hay sao?"
"Ông cứ lấy ra đây trước, không có chứng cứ xác thực, tại hạ cũng không dám nói."
Thường quản gia "ồ" một tiếng, liền lập tức sai người mang quần áo tới.
Nhà có tiền nên quần áo cũng khác, áo choàng gấm vóc thượng đẳng, đường thêu cực kỳ xuất sắc. Thậm chí đôi giày cũng vậy, có thể so sánh với đôi giày dưới chân Cảnh Dung.
Kỷ Vân Thư cẩn thận xem xét ở trên quần áo một lát, đột nhiên chú ý tới một vết bẩn ở trên cổ tay áo. Nàng sờ sờ, sau đó ngửi ngửi một chút, không có phát hiện gì.
Khoảnh khắc sau, nàng lại chú ý tới đôi giày. Bởi vì đêm đó Thường lão gia tự sát trời mưa rất to, đế giày đều là bùn đất.
Vì thế, điểm này cũng rất bình thường!
Tuy nhiên, có một điều......
Kiểu dáng của đôi giày khiến nàng cảm thấy rất kỳ lạ, đế giày không bằng phẳng. Vị trí giữa đế giày không bằng phẳng, cũng không có độ bám, mà là bị lõm xuống.
Vì thế ——
Nàng cầm đôi giày lên và so sánh với chân của người chết một chút.
Khi nàng vừa tháo giày ra, đôi mắt nàng thoáng nhìn thấy ở trên mắt cá chân của người chết có một hình xăm.
Hình xăm rất độc đáo, đó là hình một vầng trăng. Bên cạnh vầng trăng, có một ký hiệu hình chữ "X".
Gia đình giàu có xăm hình ở trên người, không có gì lạ đối với Kỷ Vân Thư. Nhưng phong cách như vậy, thực sự khiến người tò mò.
Nàng hỏi Thường quản gia, "Vì sao lão gia nhà ngươi lại vẽ đồ án như vậy trên người?"
Quản gia đáp lại, "Lão nô không biết."
Kỷ Vân Thư không hỏi nữa, "Đã làm phiền, ta đã nghiệm thi xong rồi, sáng sớm ngày mai có thể hạ táng?"
Phòng Minh Tam vừa nghe thấy vậy, nhanh chóng hỏi, "Kỷ tiên sinh, không có phát hiện gì sao?"
Nàng không nói gì, sai người mang quần áo và giày của Thường lão gia về nha môn.
Một vụ án mạng, không cẩn thận kiểm tra thi thể, vì sao lại mang quần áo và giày của người chết về?
Có ý gì?
Trên đường quay về phủ đệ huyện nha, Kỷ Vân Thư vẫn luôn yên lặng suy nghĩ sâu xa.
Cảnh Dung vươn tay chạm chạm vào nàng, "Nói đi, tìm được chứng cứ gì rồi, vì sao phải quay về mới nói."
Kỷ Vân Thư nhìn hắn chằm chằm.
"Người khác không biết trong lòng nàng nghĩ gì, nhưng bổn vương biết. Nói đi, có phải quần áo và giày có vấn đề?"
"Ừ, có vấn đề rất lớn. Ta nghĩ, Thường lão gia không phải tự sát."
"Sao lại nói như vậy?"
"Quay về nha môn, ta sẽ tự nói."
......
Nửa khắc canh giờ sau (15ph), mọi người về tới nha môn.
Kỷ Vân Thư ném bộ quần áo vừa mang về cho Mộ Nhược, nói, "Trên cổ tay của bộ quần áo này có một vết bẩn mà ta không biết đó là gì, muốn phiền ngươi xem xét."
Mộ Nhược cầm lấy một thanh trúc nhỏ gạt quần áo lên, vẻ mặt ghét bỏ nói, "Ngươi thật sự xem ta cuốn bách khoa toàn thư?"
"Ta tin ngươi có biện pháp."
"Được, nể tình ngươi tin tưởng ta như vậy, ta sẽ giúp ngươi kiểm tra một chút."
Hắn cầm lấy quần áo ném lên bàn bên cạnh.
Đám người Phòng Minh Tam nhìn nhìn, ánh mắt sững sờ!
Kỷ Vân Thư nói với ông ta, "Phòng đại nhân, nếu dựa vào những chứng cứ tại hạ tìm được, Thường lão gia căn bản không phải bị quỷ hồn lấy mạng, cũng không phải tự sát. Ông ấy rất có thể đã bị người giết."
Hả?
Văn Lệnh Dương nhanh chóng lấy giấy bút ra, hỏi, "Kỷ tiên sinh, ngài có chứng cứ gì không?"
Kỷ Vân Thư nói, "Nếu một người tự sát, cho dù trước khi chết giãy dụa kịch liệt, đôi tay sẽ có hình dáng cuộn tròn. Đồng thời trong khi giãy dụa, cảm giác nghẹt thở sẽ càng ngày càng mạnh, nhãn cầu của họ sẽ bị cuộn lên hoặc cuộn xuống."
"Không đúng, ngỗ tác tới kiểm tra, đôi mắt Thường lão gia trừng lớn, giống như đang nhìn chằm chằm về phía trước." Văn Lệnh Dương khó hiểu.
"Đây là điểm đáng ngờ. Người thắt cổ chết, trừ phi trước khi chết nhìn thấy gì đó, và thứ mà người chết đã nhìn thấy nhất định khiến cho người chết cực kỳ sợ hãi, vì thế nhãn cầu mới có thể nhìn thẳng về phía trước, thể hiện trạng thái tập trung ngắm nhìn. Hơn nữa, mức độ và lực cuộn trên ngón tay của Thường lão gia quá lớn. Những điều đó đủ để chứng minh, thời điểm ông ấy thắt cổ, chắc chắn đã nhìn thấy gì đó."
Phòng Minh Tam suy tư, "Nếu đúng như vậy, ông ấy đã nhìn thấy cái gì?"
"Hung thủ!"
"Hung thủ? Thường lão gia đã nhìn thấy hung thủ trước khi chết? Điều này......"
Sao có thể?
Cảnh Dung và Mộ Nhược ngồi ở một bên, yên lặng không nói.
Nhưng đám người Phòng Minh Tam lại không hiểu.
Có người hỏi, "Kỷ tiên sinh, nếu như hung thủ thật sự làm điều đó. Vậy động cơ là gì?"