Trận phong ba này thực sự tới quá nhanh khiến cho Kỷ Vân Thư không có thời gian chuẩn bị.
Khu vực quanh sân nàng vẫn luôn thanh tịnh trong những năm qua, nếu như ngày nào đó nàng và Loan Nhi chết đi, chỉ sợ cũng không có người phát hiện.
Hôm nay là ngọn gió nào thổi tới, Kỷ Linh Chi tới, Kỷ Uyển Hân cũng tới!
Nhìn thân ảnh nho nhỏ đang chạy trốn ra ngoài lần nữa, trong lòng Kỷ Vân Thư tự nhiên cũng biết, nếu như Kỷ Linh Chi thật sự đi cáo trạng, phỏng chừng bản thân mình sẽ ăn không hết gói đem đi!
Kỷ Uyển Hân vẫn mang một khuôn mặt như thường lệ, dịch bước chân bất an lại đây.
Mặc dù trong lòng lo lắng về Kỷ Linh Chi, nhưng vẫn không quên nói: "Vân Thư, mới vừa rồi gặp ngươi hình như đang muốn đi ra ngoài, ngươi đừng lo lắng, Linh Chi bên kia đã có ta, ngươi cứ làm chuyện của ngươi."
"Nhị tỷ, vừa rồi cảm ơn ngươi."
"Người một nhà không cần khách khí." Nàng nói với sự chân thành trong mắt.
Kỷ Vân Thư gật gật đầu: "Toàn bộ Kỷ gia, chỉ sợ cũng chỉ có Nhị tỷ ngươi mới xem ta là thân nhân."
Lời này, tiết lộ một cảm xúc hỗn độn: cay đắng, hạnh phúc và thậm chí là sợ hãi.
Kỷ Uyển Hân duỗi tay chạm nhẹ ở trên mu bàn tay nàng, nói: "Ta biết trong lòng ngươi có oán, từ nhỏ đã chịu rất nhiều nỗi khổ, nếu đổi lại là người khác, chỉ sợ cũng chịu không nổi. Ta thực sự hâm mộ khả năng phục hồi và sự dẻo dai tận trong xương cốt của ngươi."
Nàng mỉm cười nhẹ nhàng, không đáp.
"Vậy không nói nhiều nữa, ta đi xem Linh Chi. Nha đầu kia ngoài miệng thổi gió, cũng không biết sẽ gặp phải sự tình gì nữa, ngươi cứ đi làm việc, ta che chắn cho ngươi trước!"
"Ân."
Kỷ Vân Thư gật đầu đồng ý.
Kỷ Uyển Hân bước nhỏ rời đi, xa xa còn nghe thấy tiếng nàng ho nhẹ.
Thật đáng tiếc, một tú nữ xinh đẹp như thế, nhưng lại bị bệnh!
Lúc này, Loan Nhi đang ưu sầu đầy mặt, cắn cắn môi: "Tiểu thư, Tứ tiểu thư sẽ không đi cáo trạng đúng không?."
Đương nhiên!
Hiện tại, Kỷ Vân Thư không rảnh lo những điều đó. Nàng quay trở lại trong phòng, thay đổi nam trang, sau đó vội vàng chạy đến huyện nha.
Tới cửa nha môn, hai gã nha dịch bên ngoài vừa nhìn thấy nàng đến gần, mặt mày hớn hở.
"Kỷ tiên sinh đã tới!"
Giống như hàng xóm láng giềng đi ra ngoài tản bộ.
Kỷ Vân Thư cũng không liếc mắt nhìn một cái, thẳng thân mình. Một bộ trường bào màu xanh nhạt bị gió cuốn lên, hai ống tay áo to rộng rung động qua lại theo nhịp điệu của cơn gió mùa đông lạnh lẽo.
Mặt mày nghiêm túc nhưng không mất đi vẻ thanh nhã, khuôn mặt thâm trầm nhưng không mất đi vẻ đẹp tinh tế, quả thực có thể nói là Mỹ Kiều Lang!
Lương Tề Tử sinh con Mộ Tử Ngọc Lang.
Đoan châu giai quá giai tiêu giai bạc tuấn.*
(*Chỉ vẻ đẹp không bị xói mòn theo thời gian)
Dùng hai câu thơ này để hình dung quả thực rất thích hợp!
Hai tên nha dịch nhìn thoáng qua lẫn nhau. Hôm nay, Kỷ tiên sinh sao lại kỳ quái như thế.
Không ngờ......
Kỷ Vân Thư đi đến cái trống lớn Đăng Văn Cổ trước nha môn, cầm lấy chày gỗ, cao cao giơ lên, dùng sức đánh.
Tùng tùng tùng tùng tùng tùng tùng......
Một tiếng một tiếng, toàn bộ bảy lượt.
Nha dịch run rẩy, đồng thời sửng sốt.
Thả chày gỗ lại chỗ cũ, Kỷ Vân Thư nghiêng người về phía hai người, nghiêm túc nói: "Có người đánh trống, chẳng lẽ không ai đi thông báo cho Lưu đại nhân khai đường hay sao?"
Vừa định thần lại, nha dịch vẫn không hiểu được tình huống, dịch về phía sau vài bước, vẻ mặt ngây ngốc, cuồng gật đầu: "Vâng vâng vâng......"
Sau đó mới nhanh chóng chạy tới hậu viện nha môn đi thông báo.
Kỷ Vân Thư cũng bước chân vào nha môn.
Trong lúc đó, Huyện thái gia đang ngồi ở trong đình hậu viện phẩm trà, rõ ràng nhàn nhã tự tại, nhưng thần thái lại rất khẩn trương. Tuy rằng khóe miệng xoa nịnh hót cười, nhưng bàn tay lại run rẩy mà không thể lắng xuống!
Nguyên nhân, còn chẳng phải từ trên người Cảnh Dung đang ngồi đối diện hắn sao!
Cảnh Dung ngồi đối diện. Một cánh tay treo băng vải liền với trên cổ, một cánh tay khác đang bưng chén uống trà, thật sự có chút buồn cười!
Một canh giờ trước, đại tôn Phật này lại giá lâm hàn xá lần nữa, nói là muốn tìm Huyện thái gia hắn uống trà, thảo luận một số chuyện.
Tuy nhiên, một khi ngồi xuống, những gì Cảnh Dung nói, đều là những sự vụ vào Nam ta Bắc hơn nửa năm qua của hắn.
Cái gì mà một lão hòa thượng hoàn tục thành thân! Cái gì mà heo chó đánh nhau! Cái gì mà một nữ tử bị kết án sống với heo vì ngoại tình......
Ai ai ai, ngươi đây không phải kỳ văn dị sự, ta còn từng gặp qua cục đá nở hoa! Cây liễu giàchảy máu!
Huyện thái gia nghĩ trong lòng!
Nhưng khi Cảnh Dung nói chuyện, Huyện thái gia lại không dám bỏ lỡ một từ, dựng lỗ tai lắng nghe cẩn thận đã lâu, cơn buồn ngủ dần dần tấn công tâm trí.
"Đại nhân......" Nha dịch hấp tấp chạy tới.
Được cứu rồi được cứu rồi!
Huyện thái gia mắt tỏa ánh sáng, trông cậy vào nhanh chóng được đi khai đường, thoát khỏi tôn Phật này.
Nha dịch thở hổn hển đi vào trong đình, nhanh chóng nói: "Đại nhân, Kỷ...... Kỷ......"
"Gà gì?"*
* 纪: Kỷ; 鸡: Kê (gà). Cả hai đều có phiên âm giống nhau: Ji.
"Không phải gà." Nha dịch xua xua tay, hít thở một hơi: "Là Kỷ tiên sinh, hắn đang đánh trống ngoài nha môn, đánh bảy lần!"
Đánh trống bảy lần, thuyết minh án kiện cực kỳ nghiêm trọng!
Huyện thái gia bật dậy, hai mắt trừng lớn: "Kỷ tiên sinh đáng trống, vì cái gì?"
"Không biết, nói là để ngài nhanh chóng đi khai đường."
"Điều này......" Huyện thái gia nhìn thoáng qua Cảnh Dung, còn phải đợi mệnh lệnh của hắn.
Cảnh Dung mặt đẹp nhíu mày, siết chặt chén trà trong tay căng thẳng.
Tiểu gia hỏa, tự đưa mình tới cửa!
Tối hôm qua ném bổn Vương ở nghĩa trang ngủ một đêm, chỉ để lại tin nhắn cho Lang Bạc, muốn chạy trốn thật xa khỏi lòng bàn tay của bổn Vương như vậy sao?
Hắn gật gật đầu: "Đi thôi, bổn Vương ở phía sau nhìn, không cần nói bổn Vương đang ở đây."
"Vâng vâng vâng......"
Liên tục đáp.
Nhanh chóng mang theo quan phục tới khai đường.
Dưới cao đường, Kỷ Vân Thư đang đứng thẳng tắp.
Huyện thái gia mới vừa ngồi xuống, theo thói quen đang chuẩn bị lấy Kinh Đường Mộc tới tay, đột nhiên dừng tay lại, người đánh trống chính là Vân Thư!
Nhìn về phía Kỷ Vân Thư, vẻ mặt hoang mang: "Vân Thư, ngươi đánh trống làm gì? Ai khi dễ ngươi?"
Ngay sau đó, Kỷ Vân Thư nhấc áo bào lên quỳ xuống.
"Đại nhân, thảo dân tới là đánh trống minh oan."
Toàn bộ người trong cao đường sợ hãi.
Đều là người quen cũ, quỳ cái gì mà quỳ!
Huyện thái gia đứng dậy, chạy nhanh nói: "Vân Thư, ngươi nhanh chóng đứng lên, trên mặt đất rất lạnh!"
Kỷ Vân Thư không nhúc nhích, thập phần nghiêm túc, cường điệu một câu: "Đại nhân, thảo dân là tới đánh trống minh oan."
"Vậy...... Vậy ngươi đánh trống gì? Minh oan gì vậy?" Huyện thái gia cẩn thận hỏi.
"Thảo dân muốn cáo trạng một người."
"Ai?"
"Người này họ Kỷ, tên là Vân Thư."
Điên rồi! Điên rồi! Điên rồi!
Huyện thái gia run rẩy một cái, dùng tay ngoáy ngoáy lỗ tai để chắc chắn mình không nghe lầm.
Trong khi đó, Cảnh Dung ở phía sau cao đường cũng hơi nheo mắt lại, nâng trái tim lên nghi hoặc. Tiểu thư sinh này, vừa đến đã nháo là sao?
Nhưng xem ra, hẳn là có một hồi trò hay.
Thật sự nên lấy một ít hạt dưa tới cắn một cắn!
Chỉ thấy Huyện thái gia nhấc ngón tay run rẩy, chỉ chỉ Kỷ Vân Thư đang quỳ trên mặt đất, nói: "Ngươi...... ngươi lặp lại lần nữa."
Kỷ Vân Thư đảo mắt nói một câu: "Thảo dân muốn cáo trạng Kỷ Vân Thư là họa sư nha môn, xử án không rõ ràng, vì có sơ hở nên dẫn đến án sai, oan uổng người, thảo dân khẩn cầu khai đường một lần nữa, điều tra rõ án mạng Chu gia."
Ách......
Trong nha môn, từ trên xuống dưới đều đã ồ lên!
Vụ án Chu gia không phải đã chấm dứt sao?
Hung thủ không phải đã nhận tội?
Văn án thượng tấu vụ án cũng đã gửi cho Hình bộ, trong một vài ngày, sẽ có phán quyết đến.
Điều này...... tình huống gì đang xảy ra vậy?
Huyện thái gia nuốt nuốt nước miếng, "Vân Thư, chúng ta...... chúng ta đừng náo loạn."