Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 445: Trúng độc chết



Lúc này, Chiên Mạt giống như một cái xác không hồn, căn bản không thể hỏi được gì từ miệng nàng ấy.

Liễu Chí Lương tự biết, chắp tay về phía Cảnh Dung nói, "Vương gia, hạ quan nhất định sẽ điều tra rõ ai đã dùng hình, nhất định nghiêm trị. Nhưng nếu Vương gia tới đây vì vụ án mạng Trương phủ, chỉ sợ trong khoảng thời gian ngắn, sẽ không thể hỏi được gì."

Rốt cuộc, nữ nhân kia đã bị đánh thành như vậy!

Thân thể suy yếu, không mở miệng được.

Cảnh Dung nhăn mày lại, "Vậy làm phiền Liễu đại nhân giải thích rõ vụ án mạng Trương phủ cho bổn vương biết."

"Vâng!" Liễu Chí Lương đồng ý, cung kính nói, "Tối hôm qua Trương lão gia đại thọ, mời gánh hát thành Nam tới hát tuồng, trước khi bắt đầu hát tuồng, cô nương này đã đưa một tách trà cho Trương lão gia, nói là để chúc mừng. Sau khi Trương lão gia uống một ngụm, không lâu sau thì chết. Ngỗ tác tới nghiệm thi, nói rằng ông ấy đã trúng độc mà chết, cũng phát hiện ra trong tách trà nàng đưa có độc. Hạ quan lập tức đưa nàng về nha môn thẩm vấn. Nhưng thẩm vấn cả đêm, nàng vẫn không chịu thừa nhận, vì vậy nên áp tải nàng vào trong đại lao. Không ngờ......"

Nàng đã bị đánh thành như vậy.

Ông ta thở dài một tiếng, không tiếp tục nói thêm gì nữa.

Cảnh Dung nghe thấy vậy, cũng không nói gì, chỉ hỏi Mộ Nhược một câu, "Như thế nào?"

Mộ Nhược: "Trên người đều là vết thương, rất khó mở miệng."

Vì vậy, Cảnh Dung nói với Liễu Chí Lương, "Liễu đại nhân, thà mắc sai lầm nhỏ còn hơn kết luận sai. Dù sao cũng liên quan tới một mạng người, không thể giết nhầm người."

"Hạ quan đã hiểu, thỉnh Vương gia phân phó."

"Tạm thời, hãy giam nàng vào trong lao trước, chờ khi nàng có thể mở miệng nói chuyện, chúng ta sẽ thẩm vấn lại."

"Vâng!"

Liễu Chí Lương ngay sau đó hạ lệnh, một lần nữa áp giải Chiên Mạt về trong lao, cũng sai người đi mời đại phu.

Chiên Mạt vừa mới bị mang đi, ngoài cửa đã truyền đến tiếng chó sủa.

"Gâu gâu gâu", Âm thanh ầm ĩ chói tai.

Kỷ Vân Thư bước ra khỏi công đường trước, nghe tiếng nhìn qua, lập tức nhìn thấy một con chó lớn màu vàng đang sủa về phía một vách tường cao chót vót.

Giống như có ai đó đang đứng ở phía trước bức tường đó!

Một lúc sau, một ông lão tới tìm, quàng sợi dây thừng quanh cổ con chó, sau đó đá con chó một cái, lên giọng mắng mỏ, "Con chó chết tiệt, lúc nào cũng thích sủa bậy, bức tường này có xương cốt hay cái gì sao? Nếu còn tiếp tục sủa bậy, làm phiền người khác, ta sẽ làm thịt ngươi."

"Gâu gâu gâu......"

Con chó vẫn sủa lên như cũ.

Ông lão túm dây thừng, lôi con chó kia đi.

Kỷ Vân Thư nhìn theo, trong lòng đột nhiên có một dự cảm xấu.

Có lẽ, đó là giác quan thứ sáu của nữ nhân.

Nàng đang nghĩ ngợi, Liễu Chí Lương đã đi tới chắp tay về phía nàng, "Vị này, có lẽ là chính là Kỷ tiên sinh, đúng không?"

Ông ta mang theo gương mặt tươi cười nịnh hót chào đón nàng!

Kỷ Vân Thư tất nhiên đáp lễ lại, hỏi một câu, "Nha môn có nuôi chó sao?"

"Chỉ có một con như vậy, là lão Lưu làm trong phòng bếp nuôi nó, đã được nhiều năm rồi."

Nàng gật đầu, không hỏi gì nữa.

Liễu Chí Lương tiếp tục nói, "Lần này vụ án mạng Trương phủ kinh động Vương gia, cũng kinh động Kỷ tiên sinh. Nghe nói Kỷ tiên sinh phá án rất lợi hại, nếu vậy vụ án Trương phủ rất nhanh có thể kết án."

"Liễu đại nhân xem trọng tại hạ."

"Tiên sinh khiêm tốn." Ông ta lại vội vàng nói, "Nhưng, tiên sinh có ý kiến gì về vụ án này hay không?"

"Mỗi bên một nửa."

"Mỗi bên một nửa?"

Nàng nhẹ nhàng cười, không giải thích, chỉ nói, "Liễu đại nhân, không biết thi thể Trương lão gia còn ở trong phủ hay không?"

"Còn."

"Vậy, có thể đưa tại hạ qua đó một chuyến hay không? Xem xét thi thể ông ta?"

Liễu Chí Lương sảng khoái đồng ý, "Đương nhiên được! Có Kỷ tiên sinh giúp đỡ điều tra vụ án, đó là cầu mà không được."

Nàng vẫn nhẹ nhàng cười khiêm tốn, sau đó nghiêng người nói với Mộ Nhược, "Mạc công tử, ngươi cũng đi theo ta một chuyến đi."

Mộ Nhược nhún vai.

Không vấn đề gì!

Cảnh Dung nói, "Vậy nhanh chóng đi qua đó đi, đừng trì hoãn thời gian."

Liễu Chí Lương nghe thấy vậy thì nhanh chóng nói, "Không được, Vương gia tôn quý, Trương phủ xảy ra án mạng, nếu ngài đến đó......"

Lời còn nói xong, Cảnh Dung đã mắt lạnh trừng ông ta một cái.

"Không cần để ý tới thân phận bổn vương. Tới Trương phủ, cũng không cần lộ ra."

Liễu Chí Lương đành phải đáp một tiếng "Vâng".

Sau thời gian một nén nhang!

Mọi người đã tới Trương phủ.

Cổng chính của Trương phủ cực kỳ khí phái, hai bức tượng sư tử nổi bật được đặt ở hai bên cổng, uy vũ khí phách.

Phía trên cổng là một tấm bảng hiệu với hai chữ "Trương phủ", được mạ vàng chói mắt.

Toàn bộ Trương phủ, mỗi một góc đều được treo đèn lồng màu đỏ, giăng đèn kết hoa, không khí rất vui vẻ.

Nhưng ở hậu viện, lại là một cảnh hỗn loạn!

Mấy chục chiếc ghế vốn được sắp xếp ngay ngắn, lúc này đều nằm nghiêng ngả. Hơn nữa, bát đũa cũng bị vỡ nát ở trên mặt đất, hoặc nằm ngổn ngang trên bàn.

Giống như hiện trường của một vụ cướp!

Nhưng tấm vải màu đỏ trang trí trên sân khấu vẫn rất gọn gàng, sạch sẽ.

Trên đường đi tới linh đường, có hai tiểu nha dịch nhỏ giọng bàn tán.

"Có tiền như vậy, chết đi thật đáng tiếc."

"Đúng vậy, ngươi nhìn gia nghiệp, nhìn phong cách trong phủ mà xem."

Bọn họ còn "Chậc chậc chậc" vài tiếng, đầy ghen tỵ!

Sau khi vòng qua hậu viện, mọi người đi tới một sân khác, nơi để thi thể.

Mấy phu nhân trong phủ trông coi thi thể khóc lóc cả đêm!

Những gã sai vặt và nha hoàn bên cạnh đều không lên tiếng.

Liễu Chí Lương bước vào, nói với Trương quản gia, "Bản quan mang theo người tới đây, điều tra lại nguyên nhân cái chết của Trương lão gia."

Trương quản gia đang định mở miệng, Tam phu nhân đang khóc lóc thương tâm nhất đã lập tức đứng dậy, nói, "Liễu đại nhân, hung thủ đã bắt được rồi, ngỗ tác cũng tới nghiệm thi, còn điều tra cái gì nữa? Hung thủ chính là nữ tử hát tuồng kia. Lão gia nhà ta đã giết cả nhà nàng hay sao? Hay là đã làm ra chuyện gì khủng khiếp đối với nàng? Vì sao nàng phải độc chết lão gia nhà ta? Liễu đại nhân, ông hãy nhanh chóng xử tử nàng mới đúng."

Tam phu nhân là người mà Trương lão gia sủng ái nhất, hơn nữa cũng là người sinh được nhi tử duy nhất cho Trương lão gia.

Hiện tại Trương lão gia chết rồi, gia sản vẫn chưa được truyền lại cho nhi tử, sao Tam phu nhân có thể không kích động được?

Liễu Chí Lương giải thích nói, "Tam phu nhân, bà đừng kích động, bản quan cũng muốn điều tra ra chân tướng chuyện này, không thể bỏ sót bất cứ điều gì." Nói xong, ông ta giới thiệu Kỷ Vân Thư, "Vị này là Kỷ tiên sinh, rất giỏi phá án. Hãy để ngài ấy nhìn thi thể Trương lão gia một chút. Nếu như chứng minh con hát kia thật sự chính là hung thủ, bản quan nhất định sẽ xử lý theo lẽ công bằng."

Tam phu nhân liếc mắt nhìn Kỷ Vân Thư một cái, do dự một lát, khụt khịt mũi, không lên tiếng.

Xem như bà ta đồng ý!

Liễu Chí Lương nói với Kỷ Vân Thư, "Kỷ tiên sinh, làm phiền ngài."

Nàng gật đầu, đi cùng với Mộ Nhược tới bên cạnh quan tài.

Trong quan tài, sắc mặt Trương lão gia xanh tím, không còn chút máu, hơn nữa đôi môi đã biến thành màu đen. . Truyện mới cập nhật

"Thật sự trúng độc mà chết." Mộ Nhược nói thẳng một câu, "Ngân Sương độc, cho vào trong trà sẽ nhanh chóng tan ra, vô sắc vô vị, người thường không thể phát hiện ra. Nói chung, chỉ có khứu giác nhanh nhạy của động vật mới có thể ngửi ra được."

"Xem ra, đi cùng ngươi tới đây là đúng."

"Không phải ngươi cái gì cũng biết hay sao? Một khối thi thể, ngươi còn nghiệm không ra được gì?"

"Ta không phải là ngỗ tác. Tim, gan, lá lách, phổi, thận, ta không quản được. Nếu ông ta là một bộ xương trắng, ta còn hứng thú điều tra tới cùng. Nhưng trúng độc chết, vẫn cần ngươi đi một chuyến."

Nàng thẳng thắn nói thật.

Mộ Nhược khẽ nhếch môi, không nói gì.

Hắn tiếp tục xem xét.

Hắn vươn tay bẻ miệng Trương lão gia ra nhìn nhìn, sau đó ——

Một tay cởi bỏ phần áo phía trên của Trương lão gia, lộ ra phần thân trên.

Nhanh chóng, thô bạo.

Khiến Kỷ Vân Thư sửng sốt một chút.

Ca, tốt xấu gì cũng nên cho ta một chút chuẩn bị.

Chỉ thấy Mộ Nhược đè trên lồng ngực Trương lão gia, cau mày. Sau khi suy nghĩ một lát, hắn lại kiểm tra mạch của Trương lão gia.

Đầu ngón tay nhấn xuống một cái rồi buông lỏng, sắc mặt cũng trở nên rối rắm.

Một lát sau, hắn nghiêm túc nói với Kỷ Vân Thư, "Xem ra, ngươi đưa ta tới đây một chuyến là đúng."

"Vì sao lại nói như thế?"

"Ông ta đã uống trà có bỏ thêm Ngân Sương mà chết, nhưng trong cơ thể, còn có một loại độc khác."